Minh Châu - Đông Ca

Chương 43: Anh Cảnh…




 

Edit: Đậu Xanh

Triệu Đại Chí xuống được nửa chừng cầu thang thì lờ mờ nghe thấy tiếng khóc lóc mềm mại của phụ nữ, cậu ta chửi “Đệt” sau đó xách Triệu Đại Lạc lên chạy vèo xuống tầng, ném cậu nhóc ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Triệu Đại Lạc đứng ngoài cửa đập rầm rầm, “Anh! Anh đóng cửa làm gì vậy, em muốn đi tìm đại ca sửa súng.”

Triệu Đại Chí hét vọng ra, “Anh sửa cho em!”

“Em không cần! Anh ngốc mấy vụ này lắm!” Triệu Đại Lạc vô cùng ghét bỏ.

Triệu Đại Chí: “…Mẹ nó!”

Đại Hắc đứng bên cạnh khó hiểu nhìn sang cậu ta, “Sao cậu nhốt em cậu ngoài cửa vậy?”

Triệu Đại Chí nhìn cậu ta rồi chỉ lên tầng, Lý Ngõa cũng ngẩng đầu nhìn theo nhưng chẳng nghe thấy âm thanh gì nên cúi đầu xem điện thoại tiếp.

Có Minh Châu ở đây, Lý Ngõa không cần tính toán sổ sách, vì thế cậu ta rất thảnh thơi, bây giờ bắt đầu chơi cổ phiếu trên mạng, mỗi ngày luôn phải chăm chú để ý tốc độ tăng giá.

Đại Hắc vểnh tai lên thì nghe thấy tiếng khóc nức nở, chỉ có điều giống như bị một bàn tay bịt lại nên nghe không được rõ lắm, cậu ta trợn tròn mắt nói với Triệu Đại Chí, “Đm? Ban ngày ban mặt mà anh Cảnh…mạnh mẽ thế?”

Triệu Đại Chí mới nghe thấy một tiếng mà suýt chút nữa cứng ngắc, cậu ta ngoảnh đầu hỏi Đại Hắc, “Tối nay mấy anh em cùng đi chứ?”



Đại Hắc gật đầu, “Được.”

Chỉ có Lý Ngõa là lắc đầu, “Không đi đâu.”

Không giống như đám người Triệu Đại Chí, Lý Ngõa chỉ muốn tìm một người phụ nữ bình thường để yêu đương, lúc cậu ta mới đến đây, Cảnh Dực từng dẫn bọn họ đi quán Karaoke, cậu ta cũng từng thấy qua cảnh tượng đám người Triệu Đại Chí chơi phụ nữ, khi đó cậu ta còn lo lắng mình sẽ không hòa nhập được với mọi người, và rồi sau khi phát hiện ra Cảnh Dực chưa từng tham gia vào, cậu ta cảm thấy yên tâm phần nào.

Lý Ngõa từng có cô gái mình thích, nhưng vì bản thân quá yếu kém không thể bảo vệ người con gái ấy, trơ mắt đứng nhìn đám lưu manh xé toạc quần áo cô, bản thân chỉ có thể đứng bên cạnh gào thét khóc thảm, nhờ Cảnh Dực dẫn theo đám người Trang Phong đi ăn cơm vô tình đi ngang qua mới cứu được cô gái kia, cũng cứu vớt cả cậu.

Sau chuyện đó, Lý Ngõa từ bỏ việc học để đi theo Cảnh Dực, không ai biết cậu ta đang nghĩ gì, nhưng khoảnh khắc Cảnh Dực vừa xuất hiện, Lý Ngõa cảm thấy cuộc đời mình nên sống giống như Cảnh Dực đây, chứ không phải hèn nhát bị người khác giẫm đạp dưới chân.

Cậu ta vẫn chưa biết đánh nhau, nhưng từ khi đi theo anh, cậu ta không còn bị ức hiếp nữa.

“Cậu mà còn không đi thì thứ đó sẽ phế mất đấy.” Triệu Đại Chí chọc ghẹo cậu ta, Lý Ngõa mỉm cười không để bụng, chỉ cúi đầu tiếp tục nhìn giá cổ phiếu lên xuống, trong tay còn cầm một quyển sổ ghi chú nho nhỏ.

Lúc trời sập tối, Cảnh Dực từ trên tầng đi xuống, Triệu Đại Chí nháy mắt với anh, “Anh, sướng rồi chứ gì?”

“Cút.” Trong tay Cảnh Dực cầm áo khoác, anh đi ra ngoài một chuyến.


Triệu Đại Chí hỏi anh đi đâu, Cảnh Dực đã ngồi vào xe, Triệu Đại Lạc vừa thấy anh lái xe lập tức vội vàng kéo tay Minh Bảo leo lên xe, “Đại ca, chúng ta đi đâu vậy?”

Cảnh Dực ngoảnh đầu nhìn thấy Minh Bảo, anh không nói gì chỉ lườm Triệu Đại Lạc, “Ngồi cho đàng hoàng.”



“Dạ vâng!”

Cảnh Dực lái xe đến tiệm thuốc, anh đi vào mua một hộp thuốc tránh thai.

Lần làm cuối cùng vì dùng lực quá mạnh nên anh đã chọc rách bao, lúc rút ra ngoài thấy miệng huyệt hồng hào cũng đang chảy ra tinh dịch màu trắng sữa.

Anh vươn tay moi hết ra, khiến huyệt nhỏ bị kích thích không ngừng co thắt, cắn chặt ngón trỏ của anh.

Hoa huyệt đỏ tươi một khép một mở giống như đang hít thở, ngậm cắn lấy ngón trỏ, chỉ nhìn có một lát mà gậy thịt vừa mới mềm xuống lại bắt đầu run rẩy ngóc đầu lên, Minh Châu mệt đến nỗi không mở nổi mắt, lần nữa bị anh đè trên giường, anh nằm nghiêng một bên, điên cuồng cắm rút trong cơ thể cô giống như đang đóng cọc.

Lần này, anh không đeo bao.

Tiếng phụt phụt mạnh mẽ vang lên triền miên không dứt, hòa lẫn với tiếng ngâm nga rên rỉ không chịu nổi của người phụ nữ, cùng với tiếng hít thở nặng nhọc kìm nén của người đàn ông, khiến cả căn phòng hình thành một vòng xoáy dục vọng kín đáo, mà Minh Châu lại chìm sâu vào trong vòng xoáy đó, ý thức hỗn loạn khóc lóc thảm thiết.

Khi tinh dịch nóng hổi bắn hết vào trong cơ thể, Minh Châu giật mình, cơ thể run rẩy không ngừng, cô nức nở gọi anh, “Anh Cảnh….”

Cảnh Dực cúi đầu mạnh mẽ hôn mút cánh môi của cô, giọng nói khàn đặc đến cực điểm, “Ừm, anh ở đây.”

 

------oOo------