Minh Châu Ám Đầu

Chương 5




Liễu y quán không xem bệnh, lầm này nghĩ không biết bao lâu.

Nhìn bài tử treo lên ngoài cửa, hàng xóm láng giềng đều thở dài, không phải không có đại phu khác, nhưng là, tìm ở chỗ nào được Liễu đại phu như vậy ? Tính nhẫn nại thật tốt, tiểu nhân ốm đau đều cẩn thận hỏi han, tuyệt không qua loa chung chạ, thu phí lại rẻ, còn thường thường đưa dược liệu cho bọn họ.

Ngẫm lại cũng kỳ quái, Liễu y quán mở cửa như vậy, tiền vốn, rốt cuộc là từ đâu mà có ?

“ Uy !” kim chủ nói chuyện, “ Ta tốt xấu cũng là nơi cung cấp bạc cho ngươi, có thể thỉnh đại phu đi một chuyến xem bệnh hay không ?”

Liễu Lục Phi liếc hắn một cái, lúc này nàng lười biếng nằm trên tháp ở phía sau phòng xép dài, mí mắt đều lười nâng, vẫy vẫy tay có lệ nói, “ Bệnh của lão vương gia cũng đã ổn định hơn, đại phu của quý phủ cũng tẫn trách, không cần ta hai ba ngày chạy đến.”

“ Chỗ nào không cần phải….”

Bảo Trụ bước vào, đánh gãy chuyện bọn họ nói, chỉ thấy trên tay hắn đang cầm cái chén nhỏ nóng hầm hập không biết là thuốc gì, vị thuốc tận trời, mang đến trước mặt Liễu Lục Phi.

Liễu Lục Phi vừa thấy, nhíu nhíu mày, mặt lộ vẻ chán ghét, “ Ta không muốn uống.”

“ Đại phu, vẫn là uống mấy ngụm đi, bằng không, sẽ không thoải mái được mấy ngày đâu.” Bảo Trụ tận tình khuyên bảo.

Nàng không cam lòng tiếp nhận. Bảo Trụ lui ra sau vài bước, cùng Nhạn Cận Thần nghiêng người tựa vào bàn học trao đổi một ánh mắt. Bởi vì bảo vệ cùng một đối tượng, bọn họ trong lúc đó không nói gì nhưng rất ăn ý.

Có người đến đánh bậy, lại vừa vặn gặp phải thân mình không khỏe, cũng khó trách Liễu đại phu thay đổi sắc mặt, bất quá, lần này tựa hồ nàng đặc biệt không có tinh thần, tình huống so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn, Bảo Trụ trước sau thu xếp chén thuốc cũng không nói, Nhạn Cận Thần mỗi ngày không có chuyện gì cũng nhàn nhàn đến y quán rồi báo lại đến, bồi nàng nói giỡn giải sầu, cũng không có hiệu quả gì.

Người ngốc cũng nhìn ra được, Nhạn thiếu gia đối với Liễu đại phu quả thực đặc biệt, Liễu đại phu là người thông minh lanh lợi, nàng đương nhiên cũng nhận ra, nhưng là, chẳng những không có mặt lạnh chống đỡ, hoặc là cứng rắn chống đỡ, ngược lại ở trước mặt Nhạn thiếu gia triển lộ bộ mặt ung dung, này thì………

Bảo Trụ lại nhìn nhìn Liễu đại phu, nàng đối diện uống một hai ngụm thuốc lại nhíu mày, sau đó, vụng trộm đem chén canh nóng ném tới cái bàn nhỏ bên cạnh.

“ Ngươi suốt ngày kê dược cho người ta uống, như thế nào chính mình cũng sợ đắng?” có người mắt sắc, lập tức cảnh giác.

Bị nắm khối u, Liễu Lục Phi tức giận, liếc ngang hắn một cái, “ Nói mát rất dễ, ngươi không sợ đắng, bằng không ngươi tới uống a.”

Nhạn Cận Thần thức ăn mặn không kị, ngay cả thuốc diệt chuột đều ăn qua, làm sao sợ một chén thuốc ?

“ Ta uống thì uống, bất quá chúng ta nói trước, ta uống một ngụm, ngươi cũng phải uống một ngụm.”

Chỉ thấy hắn căn bản không cho người cơ hội đổi ý, đi nhanh lại cầm chén thuốc lên, ngửa đầu uống một hớp lớn ( ặc, đọc tới chỗ này ta thật dở khóc dở cười, không bik, Thần ca có bik cái thuốc đó là thuốc…….hay không ?)

“ Đợi chút, ai nói với ngươi….”

“ Đến, còn lại là của ngươi, không được xấu.” hắn khóe miệng có chút tặc cười thầm, cũng thật nhỏ mọn đi.

Nhìn thấy cảnh này, Bảo Trụ an tâm rời khỏi, Nhạn thiếu gia nhất định dỗ tiểu thư uống hết.

“ Ngươi chõ mõm vào thật nhiều chuyện.” Liễu Lục Phi cáu giận trừng hắn.

Một cái chén thuốc cố tình đưa đến trước mặt nàng, đâm lao phải theo lao, nàng nếu không cam nguyện cũng phải tiếp nhận, đem thuốc bổ uống hết.

Nhạn Cận Thần ngồi xuống bên cạnh, tháp mặc dù dài, nhưng Nhạn Cận Thần vóc dáng cao lớn, chen chúc bên người nàng, nàng uống chén dược đáng sợ xong thấy một trận hoa mắt choáng váng, có người vì thế khẳng khái cho mượn vai, cho bàn tay trắng nõn nhọn nhọn chống, miễn yếu đuối.

“Thực… khó uống.” Nàng lẩm bẩm.

“ Hiện tại ngươi cũng biết bệnh nhân chịu đựng rất nhiều đi, một đống tranh đến, cầu ngươi kê cho bọn họ thứ khó ăn khó uống gì đó.” Nhạn Cận Thần nhăn nhó, hơi hơi quay đầu nhìn không gian trống rỗng cười

Đem người ta làm tường một lúc lâu, nàng không buồn lên tiếng, bức tường này còn giống như lò lửa, làm cho bàn tay nàng nóng hầm hập.

“ Không thoải mái sao ?” Nhạn Cận Thần thấp giọng hỏi nàng, thật cẩn thận, sợ lớn tiếng một chút, nàng liền nhất thời kinh hoảng thấy chính mình dựa vào không phải tường mà rõ ràng là người, bàn tay trắng nõn đè lại không phải tường đất, mà là vai hắn a.

Người này chẳng những tiến dần từng bước, còn dần dần xâm nhập cuộc sống của nàng, làm cho nàng quen hắn.

“ Kỳ thật hoàn hảo, Bảo Trụ là đệ tử ta đắc ý, nấu dược rất hữu dụng.” Liễu Lục Phi lắc đầu trả lời, ngữ khí vẫn là rất buồn.

“ Vậy vì sao ngươi vẫn giống như rỉ ra ? Mấy ngày nay, không ra cửa, không đi quá xa, dù thế nào, ngươi thật muốn làm cái loại thiên kim đại tiểu thư dưỡng ở khuê phòng a ?”

“ Ta đương nhiên không muốn…..”

Nhạn Cận Thần chờ nàng nói những lời này, hô một chút đứng dậy, làm hại Liễu Lục Phi mất chỗ dựa vào, thiếu chút nữa rớt xuống dưới tháp, khi đang muốn mắng người, thân thủ Nhạn Cận Thần đã kéo nàng đứng lên.

“ Nếu như vậy, chúng ta xuất môn một chút đi ! Suốt ngày nhốt ở trong phòng, thực buồn a !.”

“ Ta không cần ngươi….”

Lời này còn chưa nói xong, nam tử giống như thổ phỉ này lại muốn đem nàng thành con gà con rời tháp dài, một đường xuất môn, một bước ra khỏi y quán, một tuấn mã lông đen nhánh đã đợi sẵn.

“ Ta không cỡi ngựa.” Gót chân Liễu Lục Phi cố sống cố chết chống đỡ, không chịu đi

“ Không sao, ta giúp ngươi, ngươi yên tâm.” Hắn tràn đầy tin tưởng.

“ Ta không thể cùng cưỡi ngựa với ngươi..” nàng hé ra khuôn mặt cười trắng dã

Đùa giỡn cái gì ! Theo cá tính của hắn, kéo cái cô nương cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi không phải chuyện lớn, bất quá, nếu nàng cùng hắn cùng đi một đường, nàng như thế nào sống yên ? Như thế nào còn ra vẻ đạo mạo giúp bệnh nhân xem bệnh ?

“ Thật là vô dụng.” trên khuôn mặt tục tằng của Nhạn Cận Thần lộ ra ý thương hại, hắn nhìn tiểu nữ tử liều chết không theo, lại nhìn tuấn mã cao lớn hùng vĩ, thở dài một hơi.

Quên đi quên đi, ai muốn hắn nhiều chuyện đâu ? Làm người tốt thì làm cho tốt.

Nếu để cho các huynh đệ ngày xưa thấy, sợ bọn họ cười thối mũi, người tốt ? Nhạn Cận Thần ? Đùa giỡn cái gì ? Mặt trời mọc ở phía tây đi ?

Nhưng hôm nay toàn bộ mọi người trong kinh thành đều tận mắt thấy, tôn quý tiểu vương gia thành mã phu, nắm một tuấn mã chậm rãi bước qua phố, cưỡi ngựa là Nhạn thiếu gia, nhưng ngắm hoa là Liễu đại phu.

Cô nương gia, nhất là con mọt sách như Liễu Lục Phi, đương nhiên sẽ không biết cưỡi, nhưng thần thái còn có thể đoan trang, bình tĩnh tự nhiên như thế, ánh mắt cũng không bất loạn, thực khiến người ta khâm phục.

Bất quá, nếu dựa vào thật sự gần, có thể nhìn ra được, hai tay nắm dây cương hoàn toàn cứng ngắc, mặt trắng bệch, khớp hàm cũng ra sức cắn chặt, hết thảy đều là tự cường trấn định, giả vờ.

Đừng sợ, sẽ không làm ngươi ngã, thả lỏng chút có được hay không ? Nhạn Cận Thần ngửa đầu, không biết nên khóc hay cười đối với thiên hạ ngồi thẳng tắp nói, “ Đi chậm như vậy, con ngựa cũng sắp ngủ, ngươi làm gì khẩn trương như vậy ? Nếu nó chạy nhanh chút, không phải ngươi sợ tới mức tè ra quần ?”

Dùng từ thực sự thô tục, Nàng khiển trách trừng hắn liếc mắt một cái.

“Sẽ không sợ?” Nhạn Cận Thần siêu cố ý ,“Ta đây thử xem”

Mắt thấy hắn làm bộ muốn thả dây cương, còn muốn động thủ thúc ngựa cho nó chạy mau, Liễu Lục Phi gấp quá nói, “Ngươi, ngươi không cần xằng bậy a !”

Ngữ khí sốt ruột hờn dỗi có bao nhiêu đáng yêu còn có bấy nhiêu đáng yêu, làm hắn nhịn không được cười to, ánh mặt trời rơi xuống khuôn mặt anh tuấn của hắn, đôi mắt lóe ra, bên trong như có ánh sáng vàng toát ra, giờ phút này Nhạn Cận Thần chói mắt bức người, sáng giống như bóng ma.

Liễu Lục Phi có chút hoa mắt, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt dời không ra.

Âm trầm, hận đời, tà khí, mơ hồ nàng đều xem qua, nhưng nụ cười vô tâm như bóng ma này, làm làm trái tim nàng lâm vào chấn động nhất.

“ Làm gì nhìn ta chằm chằm ? Ta sẽ không buông tay, đừng lo.” Cười xong, Nhạn Cận Thần ôn nhu an ủi cam đoan, đáy mắt vẫn có ý cười mang điểm nghịch ngợm toát ra.

“Hừ ” Không tin.

“Là thật, ta cam đoan.” Hắn cười hỏi lại,“Ta sẽ lừa ngươi sao ?”

Cái này rất khó nói, nàng liếc ngang một cái.

Lần này, tầm mắt mới chạm vào, đã bị đôi mắt cười của hắn làm không dám xem nhiều, nàng chột dạ chuyển không mặt nhỏ nhắn.

Trái tim thẳng thắn nhảy, nhưng bởi vì cưỡi ngựa..

Ngày ấy mới bước chậm qua mấy cái phố, tin tức này truyền đi so với ngựa còn nhanh hơn, không bao lâu, truyền khắp kinh thành không nói, còn một đường truyền sâu vào trong Vương phủ.

Tuy rằng lão vương gia bệnh tình suy yếu, tình trạng mới lên xuống thất thường, nhưng những ngày này tinh thần lão nhân gia hắn tựa hồ cũng không tệ lắm, buổi chiều còn để gia phó giúp đỡ đi đến ngồi trước cửa sổ, cửa sổ rộng mở, nhìn tiểu viên được sửa sang lại thập phần tao nhã, lưu thủy róc rách, gió lạnh nhẹ phẩy, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Người kiên trì muốn hắn chuyển đến nơi này dưỡng bệnh là Liễu đại phu, xem ra cô nương còn trẻ kia, thật đúng là có điểm phải học, không phải tùy tiện.

Huống chi..

Lão vương gia lâm vào trầm tư, bọn hạ nhân cũng không dám quấy rầy, nhẹ tay nhẹ chân ở bênh cạnh hầu hạ, yên tĩnh dưới ánh mặt trời, đối mặt sân nhà hoa lá sum suê, giống lão tăng nhập định.

Một trận âm thanh nói chuyện từ xa tới gần, đánh vỡ yên lặng.

“ Ít nhiều còn nhún nhường giúp ngươi, ngươi thực nên hảo hảo luyện cưỡi ngựa.” là Nhạn Cận Thần, tuy rằng thường lui tới, ngữ điệu lại có một tia ý cười nhẹ nhàng.

“ Luyện cưỡi ngựa làm cái gì ? Ta không muốn đổi nghề làm trộm ngựa.” mà Liễu Lục Phi thường ngày dịu dàng văn tĩnh, khi trả lời lại mang điểm tức giận.

“ Không làm trộm ngựa, bằng không hay là muốn tiếp tục làm đại phu sao ?”

“Đương nhiên.”

Nhạn Cận Thần kéo dài trả lời, lười biếng nói:“Nếu phải làm đại phu, vậy mở cửa xem bệnh đi, nhàn hạ mấy ngày, cũng nên đủ.”

“Nói hươu nói vượn ! Ta mới không phải nhàn hạ !”

Cửa bị đẩy ra, Liễu Lục Phi bước vào đầu tiên, vẻ mặt tức giận. Nhạn Cận Thần một đường buồn cười đi theo phía sau, nhìn thấy lão vương gia ngồi dựa vào trước cửa sổ hai người đều sửng sốt.

Lão vương gia đã mang trang phục chỉnh tề chờ bọn họ.

Vừa mới tiến đến, thật là con hắn thất lạc nhiều năm tìm lại sao ? Bộ dạng con một đáng yêu trước đây ở trước mắt, nháy mắt liền thành nam nhân trưởng thành mặt mũi tối tăm táo bạo.

Sau khi Nhạn Cận Thần hồi kinh, thần sắc thoải mái khoái trá, giống như cự thạch vắt ngang mọi người. Nhưng mà giờ phút này, thiên chân sáng sủa tươi cười cùng ngũ quan thâm tuấn thành thục. Lão vương gia trong nháy mắt, giống như thấy con của chính mình nhiều năm về trước.

Thế sự tang thương, Cửu vương gia cả đời sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng, cũng bất quá chỉ là một gã trong chúng sinh, cũng trải qua sinh lão bệnh tử, cũng bị ốm đau tra tấn, cũng gần đất xa trời, không ngừng càng hồi tưởng năm đó..

“Khụ khụ ..” Lão Vương gia thanh thanh yết hầu.

Liễu Lục Phi vừa nghe, lập tức mặc kệ Nhạn Cận Thần còn đang đấu võ mồm, thần thái thật sự cẩn thận, tiến nhanh tới xem xét bát trà bên cạnh bàn, vừa cẩn thận quan sát thần sắc lão vương gia.

Trong lòng nàng nhảy dựng, nên nói như thế nào đây, ở mặt ngoài tựa hồ chuyển tốt rất nhiều, tiến bộ thần tốc, nhưng là, vì sao vẫn có cổ mơ hồ hắc khí lưu chuyển trong ánh mắt ?

“ Gần đây sau khi đổi dược, vương gia có hay không…..” nàng ngẩng đầu muốn hỏi.

Lão vương gia vung vung xương cốt gầy còm như củi đun, không kiên nhẫn chen ngang, “ Vô dụng, bất quá là được mấy ngày thôi, đổi cái gì đều giống nhau.”

Liễu Lục Phi mịt mù hơi nhíu mi, không buông tay truy vấn: “Vương gia nếu cảm thấy không có cải thiện..”

Mọi người có mắt đều nhìn ra, tình trạng của vương gia đã cải thiện nhiều lắm, chỉ ngồi trước cửa sổ cùng bọn họ đối thoại như vậy, đã là tiến bộ kinh người.

Vương gia vẫn ngạo mạn trực tiếp cắt đứt lời của nàng, “ Không cần nhiều lời, ta muốn hỏi một chút, một thời gian không tới là có việc gì ?”

Liễu Lục Phi kinh ngạc quên đáp lời. Nàng có việc gì, lão vương gia vì sao phải quản ?

“ Mấy ngày hôm trước ta có nghe nói, cưỡi ngựa đi dạo trên đường cái một ngày ? Nhìn không ra một cái đại phu nho nhỏ cũng cao tay như thế, gần tiểu vương gia, sau này vinh hoa phú quý cả đời đều sắp tới.” mắt lão nhìn từ trên xuống dưới Liễu Lục Phi, sau đó từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, “ Chỉ sợ là ngươi si tâm vọng tưởng, xem ngươi một phen gầy trơ xương không mấy lượng thịt, cũng không phải nghi nam chi tướng, sớm chết tâm này đi !”

Liễu Lục Phi mặt cười thản nhiên như không có gì, cảm xúc giấu sạch, nhưng sắc mặc trắng bệch lại chứng minh lời này giống như một lưỡi kiếm, đã đâm vào thân thể nàng.

“Có người bệnh đầu óc mê muội, hồ ngôn loạn ngữ.” Nhạn Cận Thần sắc mặt cũng không tốt, kéo Liễu Lục Phi rời đi, “ Ta nói cho ngươi biết, có người căn bản không cần cứu.”

“ Đứng lại cho ta !” lão vương gia khàn khàn hạ lệnh, “ Đại phu là đại phu, không phải danh môn quý tộc, thân phận địa vị tất cả đều không xứng, ngươi muốn chơi đùa, tìm ca kĩ, ngươi muốn hôn phối, cũng phải tìm thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, thời gian của ta hiện nay không còn nhiều lắm, không cho ngươi dính vào, ngay cả chọn cũng không chọn !”

Không khí trong phòng nháy mắt đông lại, Nhạn Cận Thần quay đầu, một đôi mắt lạnh như băng lợi hại nhìn chằm chằm lão phụ.

“ Ông trước tiên nên lo lắng có thể sống qua trung thu năm nay hay không đi.” Hắn tàn nhẫn nói, “ Ông có thể sáng mắt hay không, liên quan gì đến ta ? Muốn bệnh chết hay không tùy ông, không cần lấy chuyện này uy hiếp ta, chuyện của ta ông cũng ít rầy rà đi !”

“ Ta mặc kệ ngươi không được, chỉ còn lại một người thừa kế hương khói, đối tượng không thể tùy tiện, nữ tử thân phận thấp kém..”

Nhạn Cận Thần căn bản cự tuyệt tiếp tục nghe, hắn lôi kéo Liễu Lục Phi đi.

Không ngờ Liễu Lục Phi giãy hắn nắm giữ, bình tĩnh nói, “ Ngươi đi đi, ta phải xem bệnh nhân trước.”

“ Lỗ tai ngươi hỏng rồi sao ? Không nghe hắn vừa mới…”

“ Lỗ tai ta tốt lắm, không cần ngươi lo lắng.” Liễu Lục Phi không hề nhiều lời, bỏ Nhạn Cận Thần ra, hướng lão vương gia đi tới, chuẩn bị giúp người bắt mạch.

Lão vương gia sống chết trừng mắt đại phu nhìn như nhu nhược, tính tình cũng rất cứng rắn, “ Ngươi…còn muốn giúp ta bắt mạch ?”

“ Đương nhiên, ta đến xem bệnh, không phải tới nghe phụ tử các ngươi tới cãi nhau.” Liễu Lục Phi bình tĩnh trả lời, “ Vương gia, thỉnh đưa tay cho ta.”

“ Ta sớm nói qua vô dụng.” lão vương gia không kiên nhẫn nói, “ Người già đều sẽ chết..”

“ Động một cái liền đem sinh tử nói ra, đối với bệnh tình của mình cũng không giúp ích được. Ông không cần, ta để ý ! Ta là đại phu, ông hảo hảo hợp tác là được, cái khác đừng ở trước mặt ta nói thêm !”

Mắt hạnh trừng, đại phu một cỗ uy nghiêm du nhiên nhi sinh*, tiếng nói thanh thúy trách cứ quanh quẩn ở trong phòng, còn theo cửa sổ rộng mở truyền ra phòng, trong khoảng thời gian ngắn, hai vị vương gia già trẻ trong phòng, hạ nhân nghe lén lo lắng đề phòng bên ngoài, tất cả đều yên lặng không tiếng vang, ngay cả thở cũng không dám.

“Vương gia, xin cho ta bắt mạch.” Cuối cùng vẫn là Liễu Lục Phi mở miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói xong,lời lão vương gia vừa mới bắt bẻ xong cũng bay ra ngoài, vân đạm phong thanh, không lưu dấu vết.

Mà không biết vì sao, bầu trời trong xanh ngoài cửa đột nhiên chậm rãi bị mây che, âm u lại, cùng tương xứng với sắc mặt của Nhạn Cận Thần.

Xem ra, sắp mưa to.

Ban đêm quả nhiên bắt đầu mưa to, tiếng mưa tơi giọt lớn giọt nhỏ, pha nhiễu buồn phiền, mà sau trận mưa gió này, thời tiết nóng tiêu hết, mùa thu phương bắc sẽ gặt hái.

Liễu Lục Phi ngủ không được, trong lòng hỗn loạn, cá tính nàng dù không để ý tới nhưng rõ ràng không thể bỏ qua, cho dù đêm đã khuya, mọi nơi yên tĩnh, nàng thổi nến chuẩn bị đi ngủ, lại ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, thật lâu cũng không buồn ngủ.

Vì sao nhớ tới vẻ mặt khinh thường của lão vương gia, giống như một quyền đánh vào trong lòng nàng ? Từ khi phụ thân nàng bị trục xuất khỏi thái y quán tới nay, bị khinh thường, bị cười nhạo, bị nghi ngờ, không phải là chuyện bình thường như cơm bữa sao ? Lần này, vì sao lại bị một vương gia quý tộc kiêu căng gian ngoan hung hăng đâm bị thương ?

Quả thật nàng cũng Nhạn Cận Thần không xứng, nàng căn bản cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề không cân xứng, chỉ là, chỉ là….

Nàng ngây ngốc nhìn của sổ như vậy, cho đến khi thấy một bóng người

Nghĩ mình nhìn lầm rồi, Liễu Lục Phi nheo mắt lại, cẩn thận nhìn bóng đen kia, thấy không rõ lắm, lòng của nàng cũng kinh hoàng không kém

Phanh, phanh, tiếng đập cửa nếu nghe không cẩn thận, sẽ bị âm thanh mưa gió át, nhưng hai tiếng này giống như đập vào ngực nàng, làm nàng không thở nổi, Liễu Lục Phi ấn ngực, xuống giường chuẩn bị đi đến cửa.

Cửa mở ra, thân cảnh cao lớn trong mưa bão xông thẳng vào. Một thân ướt đẫm,Nhạn Cận Thần mỗi bước đi còn mang theo nước mưa.

Tóc tai hắn bù xù, có chút buồn bã. Có loại hỏa diễm xa lạ kinh người điên cuồng thiêu đốt ở đáy mắt.

Liễu Lục Phi lui từng bước, ngay cả kêu đều không kêu ra tiếng. Chỉ có thể trừng mắt nhìn tình hình trước mắt, giống như quỷ dị từ trong ác mộng đi ra chậm rãi tới gần.

“ Ngươi sợ ta sao ?” tiếng nói của hắn khàn khàn, trầm thấp.

Nàng lắc lắc đầu thật mạnh, nói thật, nàng cho tới bây giờ chưa hề sợ hắn, chính là tối nay, hắn tựa hồ không giống, rốt cuộc không giống chỗ nào, còn nói không được.

“ Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta sao ?” hắn cúi đầu hỏi, giống như động vật bị thương gào thét.

Nghe hắn nói như vậy, đáy lòng nàng có chút bị xé nát, đau xót.

“ Buổi chiều ta quả thật phải đi xem bệnh, xem xong rồi nên đi..”

Bởi vì không khí quỷ dị, cho nên nàng nghiêm nghị mặt xem bệnh, ngay cả liếc mắt nhìn phụ tử bọn họ cũng không, liền tự ly khai, về phần bọn họ ầm ĩ cái gì đó, Liễu Lục Phi hoàn toàn không rõ ràng.

Có phải làm ồn ào quá hay không ? Bằng không, vì sao Nhạn Cận Thần khác thường như thế ?

Hắn dùng lực lắc lắc đầu, bọt nước còn vẩy lên người nàng.

Ngay sau đó, Liễu Lục Phi cảm thấy hoa mắt, hắn giống như con thú khốn khổ đi đến trước mặt nàng, sau đó, một phen gắt gao ôm lấy nàng.

Nàng có một khắc bị hoa mắt, trên người hắn có hương vị mưa bão, có hơi thở của hắn, còn có nhiệt độ cao kinh người.

Hắn bị thương, nhưng ngay cả chính mình cũng không biết thương ở đâu, ý niệm này cứ lởn vởn trong đầu, tiến vào trong óc nàng, sau đó, nàng sẽ không thể nào mặc kệ.

“ Ngươi khó chịu ở đâu ?” nàng bị hắn ôm chặt, câu hỏi chôn ở trong ngực hắn.

“ Toàn thân đều khó chịu, giống như sắp nổ tung.” Hắn trả lời, trong ngực ù ù chấn động.

“ Là chuyện gì xảy ra, ta giúp ngươi nhìn xem.”

Cúi đầu nhìn, trên khuôn mặt trái xoan của nàng tất cả đều là quan tâm, hắn rốt cuộc nhịn không được, cúi xuống hung hăng cắn môi nàng.

“ Ô…”

Hắn cực thô lỗ, cực hung, như muốn cắn xé nuốt nàng, bừa bãi tàn sát môi, lưỡi của nàng, nàng ở trong lòng hắn run run.

Một trận mưa to cũng không thể quét cổ lửa lớn này, ngay cả nàng cũng bắt đầu thấy nóng, căn bệnh này thật sự là rào rạt tới, giống như bệnh bộc phát nặng, tính mạng suy yếu..

Nàng là hoa cúc khuê nữ, nhưng cũng là đại phu, nàng mơ hồ biết phát sinh chuyện gì, nàng hoảng hốt, muốn từ trong miệng hắn nhảy ra.

Thình lình mưa rền gió dữ không có chậm lại, ngược lại càng ngày càng tàn sát bừa bãi.

Đai lưng của nàng bị xé đứt, vạt áo rộng mở. Bàn tay thô ráp đặt trên lòng nàng, lòng nàng giống như bị hắn nắm ở bàn tay mà khinh bạc.

“ Ngươi…” Liễu Lục Phi cổ họng run run, “ Ngươi rốt cuộc làm sao vậy ?”

“ Ta bị bệnh.” Hắn thô bạo trả lời, “ Ngươi là đại phu, phải chữa bệnh cho ta.”

Ngay sau đó, nàng bị bế lên, Nhạn Cận Thần đá một cái, đem cửa đóng lại, một trận trời đất rung chuyển, nàng bị ném tới trên giường, sau đó, hắn gắt gao ngăn chận nàng.

Hắn quá nặng, quá nóng. Liễu Lục Phi căn bản không thở nổi, hơn nữa miệng còn bị mật dày giữ lấy, thật mạnh duyện.

Bàn tay trắng nõn để châm cứu, bắt mạch, cầm bút, viết thư, giờ phút này chống trong ngực cứng rắn của hắn, thế mới phát hiện, tim hắn cũng nhảy thật mạnh, dường như cũng bị nàng nắm trong lòng bàn tay.

“ Ngô…” hắn dọc theo gáy nàng cắn xuống, không chút thương hương tiếc ngọc, giữa đau đớn lại lộ ra một chút ngọt ngào.

Tê một tiếng, nội y của nàng bị xé rách, da thịt trước ngực trắng nõn như tuyết, làm cho nam tử như dã thú thêm điên cuồng mê say, hung hăng nhâm nhi thưởng thức.

Lửa cháy càng thêm mãnh liệt, xử nữ phát ra một cỗ hương thơm đặc trù của thuốc cùng cỏ xanh, giống như xuân dược, khiến cho người thiêu đốt, hắn điên rồ vùi đầu tìm nơi phát ra câu hồn hương.

Thở dốc thô nùng, tựa hồ cùng mưa gió bên ngoài hô ứng. Quần áo ướt đẫm bị vứt xuống chân giường, mật mật tướng thiếp, thân thể trần trụi lửa nóng, cùng tâm tư hỗn loạn cực điểm.