Minh Châu Ám Đầu

Chương 3




Cái gọi là có một sẽ có hai, tiền lệ đã mở, không thể thoát khỏi.

Liễu Lục Phi thật không có nhiều sức để kháng cự, nàng bình tĩnh tiếp nhận rồi đến Vương phủ xem bệnh. Cách vài ngày liền đến xem bệnh một chuyến, nhìn bệnh của lão vương gia.

Động tác của nàng thật nhanh chóng, không chút nào ướt át bẩn thỉu. Mỗi lần đều chỉ đến một canh giờ, xem bệnh xong rồi đi, đối với Vương phủ tráng lệ không chút nào tò mò hoặc lưu luyến, ngay cả nước trà cũng không uống, giữ nàng ăn cơm hoặc điểm tâm, căn bản nàng không nghe thấy, nếu không sẽ thẳng thắn cự tuyệt, “ Ta còn có bệnh nhân, đi trước một bước.”

“ Làm phiền Liễu đại phu, thỉnh dừng bước một chút, thiếu gia của chúng ta dặn phải đưa thù lao.” Tổng quản không theo kịp cước bộ nhanh chóng của Liễu Lục Phi, hắn ở phía sau phí công kêu.

Liễu Lục Phi ở dưới mái hiên dừng lại. Vốn một chân đã bước ra, lại thu hồi.

“ Trả thù lao sao ? Làm ta tưởng..” Đôi mắt vui mừng chớp chớp, còn suy nghĩ một lát, ngoài dự đoán của mọi người đáp, “ Vậy tốt lắm, tính toán rõ ràng. Ta đến một lần, muốn mười hai lượng bạc.”

Tổng quản đổ một ngụm khí lạnh. Đây không phải là công phu sư tử ngoạm sao ! Thôi đại phu thường trú trong phủ, người ta là từ Thái y quán đến, kinh nghiệm từng trải so với nàng phong phú nhiều lắm, nhưng lương tháng mười lăm bạc, có thể tính tương đương hậu đãi. Nàng đến một chuyến mười hai bạc ? Mười lượng bạc đã đủ chi phí một nhà bốn miệng ăn nửa năm !

“ Mười…..mười hai ?” tổng quản giật mình hỏi lại.

“ Đúng. Như thế nào, Vương phủ không muốn trả ? Hay là không trả nổi ?”

“ Không, không phải, cái này….” Trán tổng quản ứa mồ hôi lạnh, bởi vì bạc trên người không đủ. Hắn vội vàng nói, “ Thỉnh Liễu đại phu chờ, ta sẽ nhanh quay lại.”

Tổng quản vội vàng đi lấy tiền, Liễu Lục Phi đứng trước kiệu ngoài sân chờ bạc của nàng. Gió nhè nhẹ thổi, tóc đen nhẹ bay lên, tuy rằng áo thanh đạm váy vải, nhưng thân ảnh cao vút thập phần hấp dẫn người, kiệu phu trước sân đều nhìn thẳng nàng.

Đột nhiên, nhóm kiệu phu tất cả đều cúi đầu, hoặc là nhìn chỗ khác, không dám nhìn Liễu đại phu nữa. Nguyên nhân là hắn, tiểu vương gia đi ra.

“ Ta vừa nghe thấy được, tính tình ngươi thật xảo trá. Mười hai ? chỉ sợ ngươi làm việc không biết mệt mỏi.” tiếng nói trầm thấp còn mang chút ý cười, tuy nói như thế, nhưng hắn căn bản không cần.

Vừa nghe thấy thanh âm của hắn, trong lòng Liễu Lục Phi đột nhiên nhảy dựng. Người này luôn lén lút, bất thình lình xuất hiện bên cạnh nàng ! Thật sự là, làm ăn trộm tốt hơn.

“ Chính là mười hai bạc, mất hứng trả tiền, có thể thỉnh cao minh khác.”

“ Ai nói, chỉ sợ ngươi không có giới hạn thôi.” Vừa nói, Nhạn Cận Thần vừa dùng tay cân nhắc tiểu kim nguyên bảo đưa cho nàng, “ Chừng này đủ cho ngươi đến vài lần không ?”

Liễu Lục Phi không chút khách khí tiếp nhận, “ Ta đại diện Liễu y quán cảm ơn ngươi.”

“ Ngươi lấy nhiều như vậy làm cái gì ? Lo đồ cưới ?”

Thuận miệng nói giỡn một câu, lại làm Liễu Lục Phi không biết nên nói cái gì, không thể đáp lễ. Dù cho nàng bề ngoài bình tĩnh, y thuật cao minh tới đâu, dù vậy vẫn là cô nương trẻ tuổi nha !

“ Không nói lời nào ? Thật là lo đồ cưới ?” Nhạn Cận Thần cúi đầu nhìn nàng, ngạc nhiên nói, “ Ta nghĩ trong đầu ngươi chỉ có sách thuốc, cũng không nghĩ đến nam nhân bao giờ. Không nghĩ tới, vẫn muốn gả ?”

Cái này càng tệ hơn, cổ của nàng, bên tai đều như lửa đốt nóng dần lên.

Làm sao lại không nghĩ đến nam nhân ? Mấy ngày gần đây, nếu hắn không xuất hiện trước mặt nàng, thì cũng xuất hiện trong óc nàng. Người cao ngựa lớn, lại ngang ngược, muốn xem nhẹ hắn cũng không xong !

Những lời này muốn nói như thế nào ? Không thể nói ra a.

Cho nên lập tức vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, làm như không nghe không thấy, nàng ngắm hắn liếc mắt một cái, “ Ta đi trước một bước, còn có bệnh nhân chờ ta trở về xem.”

“ Phải không ? Ta với ngươi cùng đi. Ta vừa vặn muốn đến Lục Xuân Lâu đi dạo”

Liễu Lục Phi cười nhạt, “ Lần nào ngươi cũng nói như vậy, nhưng mỗi lần đều đến y quán của ta ngồi, khiến cho con gái nhà lành, tiểu hài tử đến lão nhân trong lòng run sợ, vẫn là tỉnh táo lại đi.”

“ Ta muốn ngồi xong rồi sẽ đi, làm gì mỗi lần đều đuổi ta..”

“ Liễu đại phu ! Liễu đại phu !” tổng quản vội vội vàng vàng chạy lại, gấp đến độ giọng đều lớn, vừa gọi vừa chạy qua, “ May mà ngươi còn chưa đi, chứng suyễn của vương gia lại tái phát.”

Liễu Lục Phi vừa nghe, không nói hai lời, lập tức quay lại hướng phòng lão vương gia nằm, bước nhanh mà đi.

“ Lúc trước rõ ràng thấy ngủ ngon giấc, không biết vì sao, đột nhiên phát suyễn..” Tổng quản đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa báo cáo.

Đến phòng vương gia, quả nhiên nghe được tiếng khò khè, tiếng ngáy vang, giống như tiếng gió thổi qua lò lửa. Lão vương gia gầy yếu mặt đã trương lên thành màu đen, thoạt nhìn thập phần dọa người.

“ Đấm lưng !” Liễu Lục Phi vừa thấy, lập tức hạ lệnh ngắn gọn, “ Hắn bị đàm chèn lại, không thở nổi, làm cho hắn ho đống đàm này ra !.”

Hạ nhân hầu hạ bên cạnh lập tức lên giường gấm, theo chỉ thị của Liễu Lục Phi, nâng lão vương gia ngồi dậy, bắt đầu đấm lưng. Lão vương gia mắt chỉ mở một đường, ánh mắt đục ngầu, không lâu sau, tròng trắng mắt vừa lật, lại hôn mê.

Mắt thấy lão vương gia một hơi cũng không thở, ngay cả môi cũng tím lại, Liễu Lục Phi cũng lên tháp, một tay nắm hai quai hàm, một mặt kêu, “ Đấm ! Dùng sức đấm !”

Phù một tiếng, một ngụm đàm được ho ra, rớt trên tay Liễu Lục Phi. Nàng không có chút cảm giác, thậm chí còn dùng ống tay áo bao ở ngón tay, với vào trong miệng lão vương gia, đem đàm còn thừa đào ra.

Ngay cả hạ nhân cũng không làm việc dơ bẩn này, còn nàng ngay cả mặt cũng không đổi sắc. Ở trong mắt nàng, chỉ có một việc đó là cứu người.

Cuối cùng, tiếng ngáy như gió thổi qua lò lửa kia cũng thấp lại, hô hấp lão vương gia dần bằng phẳng, sắc mặt cũng hơi chuyển.

Nhạn Cận Thần ở một sườn khác của giường gấm, vẫn im lặng giống như tượng, đem hết thảy chuyện này thu vào trong mắt.

Hắn luôn luôn nghiên cứu nàng, từ lần đầu tiên thấy nàng cho tới bây giờ.

Sau một trận rối loạn, được Liễu Lục Phi chăm sóc xong, lão vương gia lại lần nữa mơ màng ngủ, hơi thở mặc dù yếu nhưng cũng không thở gấp nữa.

Liễu Lục Phi cũng thở dài nhẹ nhõm, khi dặn dò hạ nhân xong đang muốn rời đi, thì đã bị móng vuốt diều hâu của Nhạn Cận Thần quắp lấy, chế trụ con gà con, sau đó lôi kéo một đường, đem nàng kéo tới căn phòng ở phía tây.

“ Ta đã nói ra, lần này ta không tính toán cái gì, ta cũng không để ý, mau cho ta trở về !” nàng đối với Nhạn Cận Thần bá đạo tập mãi cũng thành thói quen, vẫn nhịn không được bất mãn, muốn oán giận vài câu, “ Ngươi vì sao lần nào cũng như vậy, mỗi lần đều phải dùng sức sao ? Sợ người khác không biết ngươi từng làm thổ phỉ ?”

“ Ta từng làm ăn trộm, không phải thổ phỉ.” Nhạn Cận Thần lạnh lạnh trả lời, “ Trên người ngươi mang đầy đàm của bệnh nhân chạy loạn nơi nơi, không chê bẩn sao ? Ngươi không cần, thì người qua đường cũng sẽ để ý. Ta là vì suy nghĩ thay cho người qua đường.”

Liễu Lục Phi cười nhạt, “ Ngươi vì người suy nghĩ, thật là ngạc nhiên. Ta đã rửa tay qua.”

“ Quần áo thì sao ? Dù sao cũng phải thay.”

Nàng cao thấp đánh giá dáng người cao lớn khôi ngô của hắn, cố ý nói “ Chẳng lẽ ngươi có quần áo cho ta thay ? Nhìn không ra tiểu vương gia uy phong lẫm lẫm, ngày thường còn mê nữ trang, thực ngạc nhiên.”

Nhạn Cận Thần đương nhiên không đứng yên để bị kích thích. Hắn không nói một lời rời đi. Sau khi quay lại, đưa quần áo cầm trên tay cho nàng.

“ Không phải chứ, ngươi thật sự có nữ trang ?” Liễu Lục Phi hồ nghi tiếp nhận, “ Hay là, ngươi đi mượn nha hoàn nào một bộ quần áo ?”

Khi vừa mở ra, Liễu Lục Phi biết chính mình đã đoán sai.

Ngoại sam này màu sắc sáng sủa đẹp đẽ, cổ tay áo vạt áo đều thêu đầy hoa văn phiền phức đa dạng. Tuy rằng bề ngoài có chút quá hạn, nhưng vải dệt, màu chỉ thêu vẫn sáng như cũ, hiển nhiên là dùng loại vải thượng đẳng dệt nên.

“ Là của nương ta.” Hắn thản nhiên giải thích, “ Năm đó lão già bị ma ám, làm rất nhiều quần áo cho bà, bất quá chưa mặc đã chết.”

Đơn giản mấy câu, đã kể ra tình cảnh năm đó.

Lão vương gia từng sủng ái diễm nữ của oa quốc. Lúc đó, mỹ nữ xinh đẹp làm bạn bên người vương gia, hai người còn sinh ra đứa con là Nhạn Cận Thần…

Chuyện đã cũ, nay, diễm nữ sớm qua đời, lão vương gia cũng gần đất xa trời, thân thể ốm đau. Mà năm đó, con trai trưởng của vương gia, đã đi qua thiên sơn vạn thủy, vẫn nhớ tới chuyện trước đây.

Nhìn di vật của mẫu thân, hắn nhớ tới cái gì ? Trong cặp mắt đẹp lạ lùng kia, lóe ra cái gì ? Liễu Lục Phi nghiên cứu hắn, lần đầu tiên phát hiện, cũng có người nàng nhìn không ra, nghĩ không ra.

Thấy nàng chăm chú nhìn mình, Nhạn Cận Thần cười cười, cố ý nói, “ Ngươi mặc quần áo của nương ta, không phải ta thật sự nên kêu ngươi một tiếng nương ?”

“ Ta không mặc.” nàng đem áo trả lại cho hắn, “ Đây là di vật của nương ngươi, ta không thể động đến.”

“ Thay đi, trong phủ còn có vài rương.” Hắn không chút để ý nói, “ Quần áo trang sức trong phòng nương tất cả đều còn, đã bao nhiêu năm, toàn phủ tro bụi.”

“ Cha ngươi…..năm đó hẳn rất sủng ái nương ngươi.”

Nhạn Cận Thần trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên hỏi, “ Ngươi tựa hồ thật thích lão vương gia?”

Đây là ở đâu nói đến ? Liễu Lục Phi choáng váng một lát, hỏi lại: “ Ngươi nói cái gì ?”

“ Nhìn bộ dáng ngươi chăm sóc hắn, so với Tổng quản đã ở trong phủ ba mươi năm còn chu đáo cẩn thận hơn. Hơn nữa, ngay cả đàm đều không chút nào sợ bẩn, tự tay giúp hắn lấy…”

“ Lương y như từ mẫu, nhìn tiểu hài tử của mình bị đàm chèn,có người làm cha mẹ nào lại chần chờ ?”

Hắn lại trầm mặc. Khuôn mặt có chút yên tĩnh, có chút quyết đoán. Bất tri bất giác, Liễu Lục Phi nín thở, chờ hắn mở miệng.

“ Cũng không hẳn.” tiếng nói của hắn cực thấp, “ Năm đó sau khi nương ta mất, lão già hận không thể chôn ta chết cùng. Ta nhiễm phong hàn,thời điểm ta nằm ở trên giường hết rét run lại nóng, còn nghe thấy Lưu Tổng quản chuyển đạt mệnh lệnh của lão vương gia, nói không thỉnh đại phu cho tiểu tạp chủng.”

Liễu Lục Phi nghe, không tự chủ được nắm chặt vải sa tanh mềm mại trong tay.

Vẻ mặt của hắn, khẩu khí đều thực bình thường, giống như nói đến việc bóc vỏ tỏi vặt lông gà. Nhưng theo những điều học được ở y quán, theo quan to quý nhân chạy đến chạy đi, gia phó đều là những kẻ ‘ chó cậy gần nhà, gà cạy gần chuồng’. thật sự nghe được ? Nhìn cũng có thể thấy. Có thể tưởng tượng năm đó một đứa nhỏ sau tang của mẫu thân, chẳng những không ai an ủi chăm sóc hắn, còn bị phụ thân bỏ mặc, hạ nhân khi dễ, có bao nhiêu khó khăn.

“ Ách, sau thì thế nào ?” thấy hắn không nói nữa, Liễu Lục Phi nhịn không được truy vấn.

“ Sau lại, ta bỏ đi.” Nhạn Cận Thần nhìn nàng liếc mắt một cái. Đột nhiên, măt nhíu lại, toát ra khí thế đặc hữu của hắn, cùng chút tà khí mỉm cười, “ Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì ? Ngươi đau lòng cho ta ?”

Thuận miệng trêu đùa, lại đổi lấy nàng thật sự trả lời, “ Đúng vậy.” Hai mắt tròn tròn, nháy cũng không nháy nhìn hắn.

Nàng cũng những nữ tử hắn từng thấy không giống nhau. Mặc kệ là mĩ nữ Bắc Mạc, danh môn khuê tú kinh thành, thậm chí là kĩ nữ nơi thanh lâu, đều không có cỗ khí chất đặc thù của nàng.

Vì sao ? Là vị thuốc tự nhiên trên người nàng sao ? Hay là…

“ Cuối cùng ta cũng biết, vì sao ngươi lãnh khốc đối với hạ nhân vương phủ như thế.” Nàng tự nói tiếp “Ngươi tuy rằng vẻ mặt xấu, mỗi lần đến y quán đều làm người sợ, nhưng cũng nói lại, ngươi cũng không cho ai xem sắc mặt, đối với Bảo Trụ cũng rất khách khí. Nói như vậy, ngươi cũng là người ân oán rõ ràng.”

“ Không hổ là đại phu, toàn nói đúng.” Nhạn Cận Thần cười cười, ánh mắt đột nhiên sắc bén, “ Nói là ân oán rõ ràng, không bằng nói có cừu tất báo, tuyệt không khoan dung. Như thế nào, sợ sao ?”

“ Không.” Câu trả lời của nàng lại làm hắn kinh ngạc. Liễu Lục Phi còn nói, “ Bởi vì ta cũng là người như vậy. Ăn miếng trả miếng. Đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao ?”

Một thiếu nữ miệng lại nhiều nghĩa khí như vậy, nghiêm trang nói, không khỏi buồn cười. Nhưng lại nghĩ đến khi bọn họ mới gặp mặt, Liễu Lục Phi bất thình lình chế trụ bảo tiêu… Không dùng sức, mà dùng sự khéo léo. Nàng thật thông minh, làm cho tâm người ta không thể không bội phục.

Nhưng Nhạn Cận Thần vẫn nhịn không được muốn trêu chọc nàng, “ Phải không ? Khẩu khí còn rất lớn. Hôm nay lão vương gia làm ô uế quần áo của ngươi, ngươi muốn hắn đền như thế nào ?”

“ Người bệnh cũng không cố ý thất thố. Bọn họ đang ốm đau, không tính toán gì hết.” nàng nhấc tay cầm quần áo, “ Huống chi ngươi cầm quần áo đến cho ta mượn, phụ sai còn tử, xem như cho qua.”

“ Ai muốn giúp hắn ? Hắn thiếu ta cùng nương, chết mười lần cũng không xong.”

Bị ý hận sâu sắc trong giọng nói của hắn chấn động, Liễu Lục Phi mở to mắt nhìn hắn.

Trong lòng Nhạn Cận Thần cũng cả kinh. Nhiều năm qua cắn răng nhẫn nhịn, cũng không dễ dàng nói ra miệng thừa nhận hận ý sâu sắc, ở trước mặt nàng, lại như hạ thủy lưu bàn nói ra.

Xem ra, cặp mắt kia thật có ma lực, hoặc là, vị thuốc trên người nàng kỳ thật là mê hồn hương ? Câu dẫn mọi người quên đi chính mình, đem mọi chuyện nói ra.

Nàng ? Mê người ? Có lầm hay không, ngay từ đầu còn từng nghĩ nàng là một gã sai vặt..

Vì che dấu chấn động thình lình xảy ra trong lòng mình, Nhạn Cận Thần cố ý nói, “ Đừng trừng ta. Ngươi rốt cuộc có muốn thay quần áo hay không ? Hay là, muốn ta hỗ trợ ?”

Tayhắn dời qua thân nàng. Ngay sau đó, một tiếng ba thanh thúy vang lên, bàn tay trắng như tuyết vươn ra đánh bàn tay ngăm đen không có hảo ý.

“ Mời ngươi tránh ra một chút, ta muốn thay áo.” Liễu Lục Phi nghiêm nghị trục khách.

Trong lòng Nhạn Cận Thần lúc này, chỉ thầm nghĩ mau mau rời đi. Nàng mới ra lệnh đuổi khách, hắn lập tức vui vẻ tòng mệnh, nhanh chóng rời đi.

Sau cánh cửa gỗ người trong phòng run sợ một lát, ngơ ngác nhìn quần áo hoa lệ trên tay.

Mà người ngoài cửa cũng không lập tức rời đi. Hắn lẳng lặng đứng im ở ngoài hành lang dài. Gió nam lướt qua, vạt áo hắn nhanh nhẹn tung bay. Giờ phút này, khí chất lỗ mãng của hắn tan biến, chỉ là một quý công tử hoàng thất không hơn không kém.

Trong cửa hay ngoài cửa, đều im lặng giống nhau, cũng đều phảng phất loại kích động khôn kể, chậm rãi lan rộng.

Bệnh tình của lão vương gia, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Liễu Lục Phi, cư nhiên cũng có chút chuyển biến tốt. Liễu Lục Phi nhìn thấy, thật sự vui mừng.

Nàng không quen biết lão vương gia, đối với hắn cũng không có yêu ghét, đương nhiên không giống lời Nhạn Cận Thần nói thích lão vương gia, nhưng không ghét hắn. Trong mắt của nàng, bất quá là một người bệnh nặng, nếu nàng nhúng tay, sẽ hết sức trị liệu, chỉ như thế mà thôi.

Nhưng trừ bỏ nàng, mọi người cũng không phản ứng, tương đương kì diệu.

Đi vào Vương phủ, nàng luôn cảm thấy một cỗ cảm giác không được tự nhiên. Không chỉ vì chủ nhân gần đất xa trời, mà là, toàn bộ phủ đệ tuy rằng nguy nga tráng lệ, khắp nơi đều quỷ ảnh lay động, khóe mắt luôn có người thoảng qua, không có ai chủ động tiếp đón.

Có lẽ không thể trách bọn họ. Chủ tử bệnh nặng, trong lòng cũng có lo lắng. Bất quá, cái loại hoảng sợ không chịu nổi một ngày này, giống như trời sắp sụp, là làm sao ? Cho dù có chút chuyển biến tốt, cũng không thấy bọn họ vui mừng hoặc cao hứng.

Trong đó, hẳn là pha chút không tín nhiệm đối với nữ đại phu trẻ tuổi đi.

Đi qua hành lang dài, đi đến trù viện. Nàng kiên trì, chuyển lão vương gia qua nam viện nơi có ánh mặt trời sung túc ở lại. Mỗi ngày khi trời sáng, nhất định mở màn trúc ra, làm cho gió mát đầu hạ từ từ thổi, ánh sáng mặt trời ấm áp có thể trục nấm mốc người bệnh nằm trên giường.

Ngay từ đầu trong phủ ai cũng không đồng ý, nhưng Nhạn Cận Thần chỉ dùng một câu đơn giản, “ đại phu nói cái gì thì làm cái nấy.” làm cho bọn họ giận mà không dám nói gì. Dù sao hiện nay lão vương gia hơn nửa thời gian mê man, quyết định mọi việc trong phủ đương nhiên là tiểu vương gia.

Cũng may mắn kiên trì giúp ích được, bằng không , tình cảnh của Liễu Lục Phi còn gian nan. Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nàng cũng âm thầm cảm kích Nhạn Cận Thần. Nếu không phải hắn hiểu được, tỏ vẻ hoàn toàn tín nhiệm nàng, có yêu cầu gì cũng giúp nàng đạt thành, có thể y thuật của nàng không thể thi triển. Chẩn bệnh chữa bệnh, sợ nhất là không hợp bệnh nhân cùng người nhà.

Nàng theo thói quen bước vào phòng ăn, chuẩn bị lấy điểm tâm cùng dược liệu. Phòng xép phía sau đã đổi thành dược gian nho nhỏ, cái ao trong viện cũng đổi thành hồ nước để nàng sử dụng tẩy dược. Bình thường đều rất im lặng, bởi vì sợ quấy rầy lão vương gia tĩnh dưỡng. Nhưng hôm nay Liễu Lục Phi mới đi vào, chợt nghe một âm thanh gầm gừ trầm thấp truyền đến.

Nàng lắp bắp kinh hãi. Tiếng rên giống như tiếng dã thú bị thương rên rỉ, làm cho lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, gia tăng cước bộ hướng dược gian mà đi.

Dược gian không lớn, bếp lò đun dược đã chuẩn bị tốt, củi đun để sẵn ở một bên. Bên cạnh một gã sai vặt toàn thân phát run, sợ tới mức không dám nhúc nhích. Bất quá, trừ lần này ra, thường ngày hắn rất bình thường, hiển nhiên vừa mới rống giận không phải xuất phát từ hắn.

Mà Nhạn Cận Thần đang ngồi bên cạnh cái ghế, lưng dựa tường, khuôn mặt tuấn tú ngăm đen, mồ hôi nhễ nhại. Hắn giương mắt hung hăng nhìn nàng, ánh mắt hung ác đến cực điểm, một khắc kia, Liễu Lục Phi còn tưởng rằng mình thật sự nhìn thấy một mãnh thú bị thương !

Cũng không phải là bị thương, mũi tên cắm vào một đầu vai hắn, máu đỏ sậm nhiễm thấu quần áo hắn.

“ Đây là chuyện gì ?” Liễu Lục Phi lập tức tiến lên, xoay người kiểm tra miệng vết thương, giọng điệu trách cứ hỏi, “ Vì sao thành như vậy, ngươi bắn tên phải chính mình ? .”

“ Đương nhiên không phải. Chẳng qua cùng vài kẻ ngu xuẩn đi cưỡi ngựa bắn tên, ai biết bọn họ bắn loạn xạ.” Nhạn Cận Thần cắn răng nói, “ Đừng nhìn, máu thịt mơ hồ.”

“ Ta là đại phu, có thể sợ máu sao ?” nàng lườm hắn một cái, quay đầu chất vấn gã sai vặt, “ Ngươi ở chỗ này làm cái gì ?”

“ Thiếu, thiếu gia muốn ta giúp hắn rút tên…” cổ họng gã sai vặt mang theo thanh âm sắp khóc, liền khóc lên, “ Nhưng là ta, ta không dám…”

“ Đồ vô dụng, bất quá chỉ muốn ngươi đè nặng vai của ta, làm cho ta có thể….”

“ Ngươi câm mồm!” Lục Phi không thể nhịn được nữa, bài xích, “ Sao lại khinh xuất như vậy ? Mũi tên có móc, rút mạnh ra nhất định sẽ xé da thịt. Vì sao không phái người đi tìm ta? Trong phủ cũng có Thôi đại phu a!”

“ Ta sợ đại phu….. hạ độc vào dược.” đến lúc này, Nhạn Cận Thần vẫn muốn trêu đùa.

“ Ngươi lại nói bậy, ta thật lấy dược đầu độc ngươi.” Đại phu lẫm lẫm uy nghiêm lại hiện ra, nàng sắc bén ngoái đầu trừng gã sai vặt liếc một cái, “ Đi, đem bố bao của ta lấy đến. Mặt khác, ở bao vải tìm dương kim hoa cho ta. Bao vải mỗi một ngăn đều viết rõ ràng, đừng lấy sai.”

Bố bao mở ra, bên trong dùng mấy cái túi da cuộn kim loại làm thành tấm mỏng lại, lớn nhỏ đều có, chuyên môn để đại phu dùng.

“ Ngươi…muốn làm cái gì ?”

“ Giúp ngươi nhổ ra.” Thấy hắn nhìn chằm chằm vật lóe ra hàn quang trong tay nàng, mặt đề phòng, nàng hơi hơi cười lạnh nói, “ Không phải ngươi không sợ đau ? Làm gì khẩn trương như vậy ?”

“ Ta….không khẩn trương.” Hắn cố ý nói, “ Nhưng ngươi, tay chân đủ lưu loát sao ? Lỡ tay ngươi run run liền phế đi….một bên bả vai của ta.”

Gã sai vặt nhanh chóng đem dược liệu đến. Liễu Lục Phi ra lệnh, “ Ngươi đi nấu nước. Ngươi, đem miệng mở ra.”

Nhạn Cận Thần há mồm muốn tranh cãi, lại bị nàng nhanh tay lẹ chân đem dược liệu đổ vào. Một cỗ cay đắng lập tức khuếch tán, hắn nhăn mặt nhăn mày, “ Ngươi cho ta ăn cái gì ?”

“ Độc dược, ăn mau.” Lời này cũng không giả, dương kim hoa quả thật có độc. Nhưng dùng số lượng vừa phải công dụng không nói, phối hợp cùng dược liệu, có công hiệu bình suyễn trấn ho. Lúc này không có thời gian để đun dược, đành phải cho hắn ăn trực tiếp.

Quả nhiên, ăn không bao lâu, Nhạn Cận Thần bắt đầu cảm thấy miệng tê liệt, đau đớn ở vai cũng nhẹ bớt. Chậm rãi, hắn có chút mơ hồ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm nữ tử tinh tế như liễu trước mặt.

Vẻ mặt nàng ôn hòa mà vội vã, cái dao trong tay ổn định mà thong thả, lưỡi dao sắc bén cắt quần áo dính máu của hắn, sau đó, chính xác nhập thật dày vào đầu vai, khoét một miếng, tàn tên lập tức bị đào ra. Một lượng máu lớn cũng theo đó phun ra, thậm chí phun lên cả khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.

Hảo một cái Liễu Lục Phi, mặt không đổi sắc đè lại đầu vai hắn, thấp giọng dặn dò gã sai vặt ở một bên đang run run, rất muốn bỏ chạy, “ Bây giờ dùng nước sôi nấu một cái khăn, nấu đến khi nào được thì vớt lên cho ta.”

Hết thảy chuyện này không giống như nằm mơ, đau đớn chậm rãi, đầu lưỡi Nhạn Cận Thần cũng cử động lại, chậm rãi nói, “ Ngươi thật đúng là không sợ máu.”

Trả lời của nàng rất xa, giống như bọt nước, “ Đem dược trong miệng nhổ ra.”

Hắn làm theo, tiếp tục mơ mơ màng màng nhìn nàng đem dược bao trong khăn đã nấu qua, sau đó, nàng ôn nhu nói với hắn, “Đau nhất sắp tới, ngươi kiên nhẫn một chút.”

Có ý tứ gì ? Mới rồi đao cắm vào thịt hắn, còn không tính là đau nhất ?

Khi hắn chưa kịp phản ứng, cái khăn nóng nóng kia đã ấn vào vai hắn, một cỗ bén nhọn cực đau xuyên thấu đến chết lặng, Nhạn Cận Thần chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen.

“ Ách..” tiếng khàn khàn rống giận bùng nổ, hắn đột nhiên trừng mắt, khớp hàm cơ hồ muốn cắn bừa, cơ bắp toàn thân nháy mắt bó chặt.

“ Nhịn một chút nữa, cũng sắp được rồi.” Liễu Lục Phi tay không ngừng, từ trong bố bao tùy thân lấy ra kim cùng chỉ, bắt đầu nhanh chóng lưu loát khâu miệng vết thương, một mặt vừa nói, “ Người bình thường cho dù không đau đến choáng váng, ăn hai ngụm dương kim hoa cũng sẽ không có tri giác, ngươi thật đúng là giỏi chịu đau.”

Đầu nhễ nhại mồ hôi, biểu tình Nhạn Cận Thần thực dữ tợn, cố nén toàn thân đều hơi hơi phát run, hơi thở ngày càng ồ ồ.

Liễu Lục Phi cũng không nói thêm nữa, bởi vì biết lúc này hắn đang thất thần, chính là sống không bằng chết, cho nên lập tức gia tăng động tác tay, mau mau hoàn thành.

Một bên gã sai vặt hỗ trợ cũng sắp ngất đi. Liễu Lục Phi dừng tay lại, gã sai vặt cũng không có cách nào nhịn nữa, chạy vọt ra tới cửa.

“ Nôn..” lập tức một tiếng ào lớn

“ Uy ! Uy ! Ngươi trở về nha, một mình ta không nâng nổi thiếu gia bất động nhà các ngươi…”

“ Ta giúp…giúp đại phu…gọi người đến….” gã sai vặt đem điểm tâm ói ra hết, mặt trắng dã giống như quỷ, chỉ lên tiếng, thất tha thất thiểu chạy.

Nhạn Cận Thần thật sự nặng, dựa vào tường vẫn ngã sang hướng bên cạnh. Liễu Lục Phi cùng khí lực toàn thân đỡ hắn. Cơ bắp trên người hắn cứng rắn như sắt, khung xương lại lớn, tiếng thở dốc cùng với mùi máu, làm cho Liễu Lục Phi tưởng như thấy được dã thú.

Người này, giống như một con hổ bị nhốt tại nhà giam hoa lệ. Ý niệm này kích thích trong óc nàng.

Sau một lát, có gia phó vội vàng tới, vừa vào cửa liền thấy thiếu gia ngồi dưới đất, Liễu đại phu đang ôm chặt hắn, trên người hai người đều là máu. Gia phó quá sợ hãi, không dám tiến lên.

“ Mau tới giúp ta, đỡ thiếu gia các ngươi lên giường đi.” Liễu Lục Phi tức giận, “ Ta không sao, không cần trừng mắt nhìn ta như vậy.”

“ Nhưng, nhưng là…máu thật nhiều….”

“ Thiếu gia các ngươi đã không có việc gì.”

Ngữ khí của nàng uy quyền chắc chắn, nhóm gia phó mới bán tín bán nghi tiến lên, mọi người hợp lực, đem Nhạn Cận Thần nâng đến trên giường ở phòng bên cạnh.

Sắc mặt hắn dù ngưng trệ, mày rậm nhăn lại, nhưng lại nhìn chằm chằm Liễu Lục Phi, nhìn không chuyển mắt, ngay cả nháy cũng không nháy, biểu tình thập phần đáng sợ.

Liễu Lục Phi thấy thế, đè thấp giọng, ôn hòa nhận lời, “ Ta sẽ ở đây nhìn ngươi, không có việc gì, ngủ một giấc là tốt rồi.”

Hắn lại nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, giống như ngẩn người, hoặc như tự hỏi, sau đó chậm rãi nhắm mắt, thế mới mê man ngủ, hai nắm đấm cũng dần thả lỏng.

Mãnh hổ bị thương, cố nén đau đớn, đến khi xác nhận mình an toàn, thế mới ngất đi, mà nàng, là người hắn tín nhiệm.

Kết quả, khi hắn an ổn ngủ, Liễu Lục Phi rời giường đi ra ngoài.

“ Liễu đại phu, ngươi muốn đi đâu ?” Gia phó kinh hãi, vội vàng truy vấn.

“ Ta muốn đi rửa mặt thay quần áo, xem bệnh của lão vương gia, còn muốn nấu dược.” Liễu Lục Phi kỳ quái nhìn họ liếc một cái. Đây không phải chuyện thực rõ ràng sao ?

“ Vậy thiếu gia làm sao bây giờ ? Không phải ngươi đáp ứng ở chỗ này chờ hắn sao ?” nhóm gia phó vẻ mặt cầu xin, “ Nếu hắn tỉnh, chúng ta, chúng ta cũng không biết nên nói thế nào.”

“ Hắn ngủ ít nhất cũng hai ba canh giờ mới tỉnh, đừng lo lắng.” đại phu nói như đinh đóng cột, “ Huống chi nếu hắn tỉnh, hầu hạ như bình thường, đừng để hắn lộn xộn, miệng vết thương đừng chảy máu là được.”

“ Chúng ta không dám đứng ở đây a.” có đầu lĩnh nói ra tiếng lòng của mọi người.

Tính tình Nhạn Cận Thần vốn đã u ám, khó có thể nắm bắt, giờ lại có thương tích trong người, ai biết nếu hắn thật sự nổi giận sẽ đáng sợ cỡ nào ? Chỉ tưởng tượng thôi đã có người nhịn không được rùng mình.

“ Có gì mà không dám ? Hắn sẽ không ăn thịt người a.” Nói xong, Liễu Lục Phi chạy đi, không để ý tới nhóm gia phó vô dụng kia.

Thật sự là kỳ diệu, chủ tử của mình còn sợ như vậy ?

Bởi vì chiếu cố bệnh nhân nên quần áo bị dơ, trong bố bao của nàng có mang theo ngoại sam, trở lại dược gian nhanh chóng giặt sạch, thay đổi áo quần xong, nàng nhìn thấy đống quần áo dính máu kia, đột nhiên trong lòng quặn lại, một chút lại một chút.

Nàng là đại phu, chính nàng đã nói qua, không sợ máu, vết thương đáng sợ hơn đều thấy qua, làm sao có thể vì một chuyện trúng tên mà hoảng hốt trong lòng ?

“ Thật nhiều máu.” Nàng thì thào tự nói.

Hắn thật sự chảy máu rất nhiều, ướt sũng quần áo của nàng, khăn cũng thay màu, nước rửa mặt cũng nhiễm đỏ, bất quá, đây cũng không phải trọng thương, da thịt hắn thô dày, thân thể cường tráng, chắc là từng chống đỡ..

Một mặt nghĩ, một mặt Liễu Lục Phi không tự giác đi kiểm tra dược một lát. Sau khi xác nhận bổ huyết ích khí, dược liệu giúp chữa thương cũng không thiếu, mới rời đi dược gian, đi đến phòng ngủ lão vương gia.

Sau đó, trong lòng lại không ngừng tính toán, muốn giao cho tổng quản nào nấu đồ ăn giúp Nhạn Cận Thần bồi bổ, còn muốn phân phó chuyện gì hạ nhân cần chú ý, giúp bọn hắn đổi dược như thế nào, lại nên tránh cái gì, còn có…..

Không phải trọng thương, không phải trọng thương…….

Nhưng là, nàng không tự chủ vẫn nghĩ đến biểu tình hắn nhíu chặt mày, cố nén đau nhức.

Còn có ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng xác nhận nàng ở bên cạnh rồi mới ngủ.

Con hổ này….thật sự là phiền toái muốn chết.