Đêm dài
cũng kết thúc, trời vẫn sẽ sáng.
Liễu
Lục Phi vẫn như bình thường bình tĩnh lui tới, sau khi dùng cơm sáng, ôn nhu
nói lời từ biệt với nhóm tỳ nữ hầu hạ nàng mấy ngày nay tới giờ, sau đó nói,
nàng phải đi.
Bọn hạ
nhân nghe vậy tất cả đều chấn động, sắc mặt trắng xanh, sợ tới mức nói đều nói
không được, có tiểu nha đầu lập tức xoay người bỏ chạy, chạy đi thông báo.
Tổng
quản vừa nghe nói liền lập tức đến xin chỉ thị của tiểu vương gia, không nghĩ
tới tiểu vương gia nghe xong, chỉ lắc đầu, vẻ mặt tiêu điều nói, “ Để cho nàng
đi đi, duyên phận hết, giữ hay không cũng vô dụng.”
“Thiếu gia…..” Tổng quản nóng nảy
Đêm hôm
qua cảm thấy thiếu gia cùng Liễu đại phu là lạ, hơn nửa đêm còn không ngủ, du
đãng bên ngoài, chẳng lẽ là ầm ĩ đến mức Liễu đại phu giận muốn rời đi, mà
thiếu gia cũng giận đến mức không ngăn cản sao? Rõ ràng lúc trước nói chỉ cần
có người không xem trọng Liễu đại phu, để cho nàng bước ra cửa lớn một bước sẽ
đánh gãy một đôi chân…
“ Không cần sợ, là ta để nàng đi, không phải chuyện
của các ngươi.” Nhạn Cận Thần mệt mỏi nhu nhu mặt, tiếng nói cũng mỏi mệt, “
Đều đi xuống đi, để ta yên lặng một chút, đừng đến ầm ĩ ta.”
Xem ra
là không thể vãn hồi rồi, Liễu đại phu ngay cả hành lý cũng đều thu thập tốt,
từ chối khéo léo xa phu cùng kiệu phu, cũng không cần bọn hạ nhân, thân ảnh
mảnh khảnh một mình bước ra phòng khách.
Mọi
người nhìn theo, từ trước tới nay, nếu không có Liễu đại phu, có khả năng thiếu
gia phát điên rồi, mạng nhỏ của bọn họ cũng không biết bị tra tấn thành cái
dạng gì. Nàng đi qua đình viện rộng lớn, thẳng đến khi sắp ra cửa lớn..
“Liễu đại phu, Liễu đại phu ! Xin dừng bước…”
Tổng
quản đuổi theo, hắn luôn luôn ổn trọng lúc này lại bước nhanh mà đến, dấu vết
năm tháng ngăm đen trên khuôn mặt lão thành, tất cả đều là bắt buộc.
“Lưu tổng quản, còn có việc sao?” Liễu Lục Phi liếc
nhìn hắn, thản nhiên hỏi.
Trước
cửa lớn phủ vương gia kim bích huy hoàng, thân ảnh của nàng hiển nhiên hèn mọn.
Tổng
quản trầm ngâm, sau khi chần chờ được một lúc lâu, mới hỏi, “Liễu đại phu phải
đi thật, không có cách cứu vãn đường sống sao?”
Liễu
Lục Phi lắc đầu,“Duyên phận đã hết.” Cách nói cũng giống như tiểu vương gia,
sắc mặt cũng lộ ra tuyệt vọng.
Thấy
nàng xoay người lại muốn đi, tổng quản rốt cục nhịn không được, đáng thương cho
một hán tử đảm nhiệm chức tổng quản suốt ba mươi năm, giờ phút này hốc mắt bỗng
nhiên đỏ.
Hắn từ
trong lòng lấy ra một cái túi gấm tinh xảo nho nhỏ, giao cho Liễu Lục Phi.
Liễu
Lục Phi cầm lấy, có chút hoang mang nhìn tổng quản, “Lưu tổng quản, ta chỉ là
trở về y quán, cũng không cần vòng vo…”
“Đây là… Lão Vương gia trước khi chết dặn dò trăm ngàn
lần.” tổng quản vạch trần việc khó hiểu, hắn tới gần từng bước, thành tâm thành
ý nói, “ Cầu Liễu đại phu đừng dễ dàng rời đi tiểu vương gia, trước xem qua túi
gấm này rồi mới quyết định.”
Nàng xiết chặt túi gấm, mở miệng muốn cự tuyệt, nhưng
đối mặt chân tình của tổng quản, lời từ chối của nàng liền nói không nên lời.
“ Ta sẽ…sẽ xem.” Liễu Lục Phi cuối cùng vẫn là không
thể không đáp ứng rồi.
Tổng
quản gật gật đầu, chần chờ một chút mới nói, “Bất luận khi nào, chỉ cần Liễu
đại phu muốn trở lại, chỉ cần một câu, trong phủ lập tức phái người đi đón.”
Liễu
Lục Phi không hề nhiều lời, im lặng xoay người rời đi, trong tay nắm chặt túi
gấm, nắm quá chặt, chặt đến nỗi tay đổ mồ hôi.
Đã lâu
không trở lại y quán, Bảo Trụ vừa thấy nàng đôi mắt cũng đỏ, kỳ quái, hôm nay
như thế nào mọi người đều muốn khóc?
“Đại phu, người rốt cục cũng đã trở lại.” bởi vì tính
Bảo Trụ còn trẻ con nên trên mặt thanh tú tất cả đều hiện lên vẻ vui mừng, “ Ta
thực sự sợ người muốn ở lại phủ vương gia không bao giờ muốn quản chúng ta
nữa.”
“Ta không phải vẫn viết thư về sao?” Liễu Lục Phi vừa
bực mình vừa buồn cười, “ Huống chi y quán ngươi cũng chiếu cố tốt.”
“ Không giống! Đương nhiên không giống!” Bảo Trụ lớn
tiếng phản đối, “ Nơi này là Liễu y quán, phải là Liễu đại phu chủ trì mới
được.”
“ Được rồi, ngươi ồn ào cái gì?” Liễu Lục Phi không
biết nên khóc hay cười, “Ta trước đem vài thứ này nọ vào, lát sau sẽ ra, hôm
trước chuẩn bị dược, ngày mai bắt đầu có thể mở cửa.”
Bảo Trụ
dùng sức gật đầu, một mặt đi theo bên người nàng, lải nhải giống như tranh
công, “ Ta có đi quét tước phòng, gian cất dược cũng sửa sang mỗi ngày, đại phu
muốn ta đọc sách thuốc, ta đều đọc xong tất cả….”
Bị làm
cho chịu không nổi, Liễu Lục Phi lắc đầu, đẩy hắn một phen, “ Ngươi tới phía
trước làm việc, đừng ầm ĩ, ta lập tức đi ra.”
Bảo Trụ
thế mới tạm thời im miệng, ngoan ngoãn trở lại trước phòng khách chờ, đi quét
rác, lau bàn, chuẩn bị dược liệu để nấu, tính thời gian cũng không kém nhiều
lắm, còn chọn riêng một ít thuốc bổ dưỡng thân mình giúp…. Lòng tràn đầy vui
sướng chờ Liễu đại phu đi ra khích lệ hắn.
Kết quả
chờ trái chờ phải, vẫn đợi không được“lập tức đi ra” Liễu đại phu nói.
Bảo Trụ
lại đợi một lát vẫn không thấy bóng hình xinh đẹp hiện thân, hắn rốt cuộc nhịn
không được, quay đầu lại đi đến phòng Liễu đại phu.
Chỉ
thấy cửa phòng khép hờ, Liễu đại phu ngồi ở mép giường, trong tay nắm tờ giấy
nhỏ, trên đầu gối có cái túi sa tanh nhỏ, ở trên túi còn có thêu đồ án phiền
phức bằng kim tuyến sáng lạn.
Cả
người nàng như lão tăng nhập định, ngồi không nhúc nhích, thần thái thật không
ổn chút nào.
“Đại phu, người làm sao vậy?” Bảo Trụ vội vàng đẩy cửa
vọt vào.
Liễu
Lục Phi mờ mịt ngẩng đầu, trong tay vẫn nắm chặt mảnh giấy nhỏ kia
Tập
trung nhìn vào, chỉ thấy chữ trên giấy mặc dù cứng cáp nhưng có chút nghiêng
ngả, bắt đầu là “ Liễu đại phu lục phi phương giám”, còn có vài câu là, “ Con
ta không tốt, thuở nhỏ ngạo mạn không nghe lời, còn nhờ đại phu giúp đỡ….”
Liễu
đại phu lục phi phương giám: nôm na là, viết để gởi cho Liễu đại phu.
Bảo Trụ
còn vội vàng hỏi cái gì, hắn tuổi trẻ non nớt nên tiếng nói giống như bay đi
thật xa, nghe cũng không rõ ràng lắm…
Lão
vương gia…. ở một khắc cuối cùng của sự sống, đúng là đề bút viết thư, không
phải viết cho bất kỳ kẻ nào, không phải dặn dò hậu sự, mà là viết cho nàng, một
người không hề có quan hệ, một tiểu đại phu hèn mọn.
Thư
dùng từ đơn giản, ý nghĩa lại phi thường rõ ràng.
Lão
vương gia nhờ Liễu Lục Phi bất luận như thế nào cũng không rời khỏi đứa con của
ông, Nhạn Cận Thần mặc dù bất hảo bất tuân, nhưng tình cảm đối với Liễu đại phu
vô cùng sâu sắc, khi còn nhỏ có tang mẹ, lang bạc giang hồ, sau lại lẻ loi một
mình, vi phụ thật sự không yên lòng, lão vương gia biết nếu mình hết sức ngăn
cản con nhất định sẽ làm trái, rốt cuộc khẳng định tuyệt không rời Liễu Lục
Phi, kể từ đó, tâm nguyện duy nhất trước khi chết có thể hoàn thành, hai người
bọn bọ uyên minh nhất định giai…..
“ Nói như vậy, chúng ta đều bị lão vương gia bày bố?”
Nàng thì thào tự nói, căn bản không thể tin được chính mình nhìn thấy bút tích
của lão vương gia.
“Đại phu, Vương gia đối với người làm sao vậy ? Hắn
khi dễ người sao ? Hay là làm khó dễ người?” Bảo Trụ lên giọng dũng mãnh nói, “
Đại phu! Đại phu! Người đừng khóc a!”
Nói
xong, bản thân Bảo Trụ lại âm thầm khóc, hốc mắt lại hồng toàn bộ, nước mắt
trong mắt rơi rơi, chỉ kém không có lên tiếng khóc lớn.
Liễu Lục Phi kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta nào có khóc…”
Sau đó,
một giọt lệ trong suốt cứ như vậy chảy xuống hai má.
Ở Liễu
y quán từ nhỏ cho đến lớn, Bảo Trụ chưa từng nhìn thấy Liễu Lục Phi rơi lệ, cho
dù là khi phụ thân nàng mất cũng không thấy nàng yếu đuối, cũng khó trách dọa
Bảo Trụ thành như vậy.
“Đại, đại phu, người đừng khóc, tiểu vương gia không
cần người, không sao cả! Trở về y quán, ta sẽ chiếu cố người, cả đời….” Bảo Trụ
cũng khóc thút thít nghẹn ngào nói tiếp.
Liễu
Lục Phi nín khóc mỉm cười, mu bàn tay lau đi nước mắt, một mặt thân ái vỗ vỗ
Bảo Trụ, ôn thanh an ủi, “ Đừng lo lắng, ta sẽ không hại ngươi cả đời, nhưng vì
những lời này, tương lai khi ngươi đón dâu, ta nhất định sẽ cho ngươi cái đại
hồng bao.”
“Ta không cần đại hồng bao!” Bảo Trụ lớn tiếng nói:“Ta
muốn đi theo đại phu cả đời!”
Liễu
Lục Phi hai mắt tròn xoe, lộ ra một ánh nhìn ấm áp mỉm cười.
“ Ta bị một cái đại phiền toái bám cả đời là đủ rồi,
Bảo Trụ, ngươi tha cho ta đi.”
Đại phu
đã trở lại.
Liễu y
quán không chiêu bài lần nữa mở cửa, hàng xóm láng giềng đều vạn phần cảm kích,
thời tiết lạnh như thế, trẻ em người già bị phong hàn không ít, hơn nữa nhà nhà
muốn phương thuốc trừ khử hàn khí không ít, có đại phu ở đây thật sự là quá
tốt.
Cho nên vừa trở về mấy ngày, nàng đều làm việc cho đến
muộn, xem bệnh đến nỗi không có cách nào đi ăn cơm, nghĩ ngơi, cổ họng đều nói
đến nghẹn lại.
“ Đại phu, trước không thể nghỉ ngơi một chút
sao?” Bảo Trụ ở bên cạnh giúp
đỡ, có khi cũng nhịn không được lên tiếng khuyên bảo.
“ Không sao, hôm nay xem xong rồi nói sau.” Liễu Lục Phi luôn luôn trả lời như vậy.
Mà khi
đã làm việc cả một ngày xong, đến buổi tối Liễu Lục Phi luôn luôn thu thập này
nọ, mang theo mấy cuốn sách thuốc, sau đó nhanh nhẹn rời đi.
“ Đã trễ thế này, đại phu còn muốn đi chỗ nào?”
“ Đến phủ vương gia .” nàng thản nhiên nói.
Đến đó,
vì chờ người kia trở về.
Sau đó,
thấy Bảo Trụ nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm, nàng thản nhiên cười, “ Đừng
sợ, sáng mai ta sẽ về.”
Quả
nhiên, sáng sớm hôm sau, Liễu Lục Phi nhanh nhẹn từ trong cỗ kiệu ở phủ vương
gia đi ra, thần sắc tự nhiên đi vào Liễu y quán, bắt đầu một ngày xem bệnh.
Cứ tới
tới lui lui như vậy, mấy ngày sau, có một sáng sớm Liễu đại phu đến muộn.
Bởi vì
buổi tối trước đó, nàng nằm mơ thấy Nhạn Cận Thần một thân toàn là máu.
Trong
mơ có bóng dáng đao kiếm, có chém giết chiến đấu dã man, nàng nghe thấy tiếng
gió vù vù giống như rống giận, thấy ánh đao chói lọi bổ về phía các huynh đệ lấy
thân hộ vệ Nhạn Cận Thần…
Trở về,
ngươi trở về, ta trị liệu cho ngươi….để ta giúp ngươi.
Nàng
kêu khàn cả giọng lại không ra tiếng, không biết hắn có thể trở về hay không,
càng sợ hãi thời điểm hắn trở về, hắn đã, hắn đã…
Gió bắc
mạnh mẽ như trước, cửa sổ khanh khách rung động, đêm dài, nàng không dám tiếp
tục ngủ bởi vì sợ lại nhìn thấy Nhạn Cận Thần một thân toàn là máu.
Làm đại
phu đã bao nhiêu năm, cái gì huyết nhục mơ hồ không có gặp qua, cũng ít khi
nháy hai mắt, nhưng..
Đốt đèn
lên, nàng ngồi xuống trước bàn, mở ra phong thư luôn mang theo bên mình muốn
đọc, nhưng ban ngày xem bệnh vất vả, hơn nữa gần đây đặc biệt dễ dàng mệt mỏi,
nàng nhìn một lát, ghé vào trên bàn nằm ngủ.
Khi
đang mơ mơ màng màng, một mùi máu đậm đặc lại thổi qua chóp mũi, nàng ở trong
mộng thì thào nói, “ Không cần….ta không cần thấy ngươi như vậy….”
“ Vì sao?” tiếng nói trầm thấp hỏi, “ Vì sao không cần nhìn ta? Ta chạy đến Liễu y
quán tìm không thấy ngươi mới trở về nơi này.”
Nàng bị
ôm lấy, ấm áp, quen thuộc, lại mang theo mùi máu tươi, con mắt sáng chậm rãi
mở, trông ngóng tiến vào một đôi tuấn mâu thâm trầm, nàng thì thào nói tiếp, “
Bởi vì trên người ngươi toàn là máu.”
“ Ngươi là đại phu còn sợ máu?” hắn ngạc nhiên hỏi.
“ Ta đương nhiên không sợ máu, chỉ sợ ngươi
chết.” nàng rầu rĩ nói, “
Không cho phép ngươi chết, ta cũng… chỉ còn lại ngươi.”
Là mộng
cũng tốt, nói một lần như vậy cũng tốt, nàng đem hết đáy lòng mình nói ra.
Nói
xong, nàng đem khuôn mặt chôn ở đầu vai hắn, dán tại vị trí cái vết thương cũ
quen thuộc.
Hai
cánh tay mạnh mẽ ôn càng nhanh, càng chặt.
“ Ta biết.” Khuôn mặt tuấn tú phong trần mệt mỏi cũng vùi vào vị trí hắn rất quen
thuộc, mái tóc đen mềm mại, thật sâu ngửi hương vị đặc trù, hơi thở mang vị
thuốc.
“ Cho nên ta chết cũng bò đến.”
Ngày
hôm sau nắng chiếu rực rỡ, Liễu Lục Phi chấn động.
Trên
người nàng dính toàn là máu, mà trên người vạm vỡ cùng ôm nàng, cái chăn đắp
trên hai người, cũng dính toàn là vết máu loang lổ, phi thường đáng sợ.
“Ngươi… Ngươi…” Liễu Lục Phi cả người cứng đờ, động
cũng không dám động, khẩu khí lại nén giận, “ Ngươi bị thương ra sao? Vì sao không gọi ta tỉnh
dậy, để cho ta giúp ngươi...”
“ Ngô…” hắn ôm càng nhanh , lên tiếng cho có lệ, vẫn không chịu mở mắt ra.
“ Ngươi buông tay, nhanh đứng lên để ta xem vết thương
cho ngươi.”
“ Không có việc gì, ta đã trở lại, không chết
được.” hắn mơ mơ hồ hồ nói, “
Đừng ầm ĩ ta, ta đã ba ngày ba đêm không ngủ.”
“ Nhạn Cận Thần! Ngươi đứng lên cho ta!” Đại phu tức giận, “ Rốt cuộc là vết thương của ngươi
hay của ta? Trị thương còn đợi ngươi tỉnh ngủ hay sao?”
Có
người miệng hơi hơi cong lên, lộ ra tươi cười vừa lòng, tiếp tục ngủ.
“ Ngươi đứng lên…cho ta!” nàng cố gắng chụp lấy ngực hắn, hắn lại văn phong bất
động.
Náo
loạn một thời gian, bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, Liễu Lục Phi mới tạm
thời dừng nói.
Chỉ
nghe tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, sau đó, tổng quản cẩn thận cúi đầu
nói, “ Tiểu vương gia, Cảnh đại nhân tới, muốn cầu kiến, không biết là…”
“ Ta lập tức đi ra, trước hết mời hắn đến phòng khách
ngồi.”
“ Dạ.” Tổng quản lĩnh mệnh đi.
Nhạn
Cận Thần xoay người ngồi dậy, thần thái hoàn toàn khác lạ, Liễu Lục Phi vừa
thấy liền biết có chuyện không hay, vội vàng giữ chặt hắn, “ Ngươi đừng xúc
động..”
“ Người này cứ hai ba ngày lại đến tra xét hành tung
của ta, rõ ràng là muốn đập phá, nhưng lại mượn sức ngươi, lại nói khách sáo
với ngươi, hôm nay ta sẽ hảo hảo nói rõ ràng với hắn, hắn muốn hỏi, cái ta biết
ta sẽ không nói, chỉ nói cái không biết.”
Từng
chữ từng chữ từ trong kẽ răng đi ra, thập phần đáng sợ.
Nếu để
cho khâm sai đại nhân biết mã tặc chẳng những lẻn vào kinh thành, còn tự do ra
vào phủ vương gia, thậm chí đường đường là tiểu vương gia lại đi đầu giết người
phóng hỏa, cái mạng Nhạn Cận Thần còn giữ được sao? Sợ là ngay lập tức bị áp
giải lên triều đình….
Liễu
Lục Phi gấp quá, tay nhỏ bé cố sống cố chết giữ chặt hắn, “ Đợi chút, đợi chút
đã.”
“ Chờ cái gì?” hắn quay đầu liếc nhìn nàng, “ Ngươi sợ
ta làm hắn bị thương? Đau lòng?”
Lúc này
mà còn ăn giấm chua cái gì? Liễu Lục Phi cho hắn một cái sắc mặt đáng sợ, dưới
tình thế cấp bách, linh cảm đột nhiên đến, “ Đừng nói hươu nói vượn, trước để
cho ta xem vết thương trên người ngươi rồi nói sau.”
Nhạn
Cận Thần cũng không làm gì vô nghĩa, dù sao người đầy máu cũng không thể ra
ngoài gặp khách, hắn nhanh nhẹn mau chân, lập tức đem quần áo bẩn cởi ra, lộ ra
thân mình cường tráng, ở trên da thịt quả nhiên có một vết thương, miệng vết
thương còn đọng máu, thập phần đáng sợ.
Nhưng
nhìn kỳ lại, tất cả đều là vết thương cạn, không có trở ngại, Liễu Lục Phi một
mặt kiểm tra, một mặt kêu nha đầu đem nước ấm dùng để rửa mặt tiến vào, tự tay
giúp hắn lau sạch sẽ vết máu, sau đó khâu khâu, bôi thuốc, tay chân nhanh nhẹn
điêu luyện, quả không hổ là đại phu.
Trong
ngực, bên hông, sau lưng, đùi… nơi nơi đều có thương, đã nhiều ngày, hắn dẫn
theo các huynh đệ đại khái là chiến đấu hăng hái mới có thể thương thành như
vậy.
Lục Phi
nghiêm mặt lạnh lùng chữa thương, thản nhiên hỏi, “ Đánh thắng hay là thua?
Giết bao nhiêu người?”
Nhạn
Cận Thần lẩm bẩm trong miệng vài câu, không dám trả lời.
“ Các huynh đệ đâu? Ngươi khi nào thì đi?” nàng vẫn
tiếp tục hỏi, biểu tình vẫn như cũ không thay đổi, thập phần bình tĩnh nói, “ Ta nghĩ ngày đó, quả thật nghĩ không
ra biện pháp giải quyết, ngươi nhất định phải trở về làm mã tặc, ta không có
biện pháp ngăn cản ngươi, bất quá, ta cùng Cảnh đại nhân đã bàn bạc tốt lắm, về
sau nếu có tai biến, chỗ có đạo tặc hoành hành, ta sẽ lên đường đi trước, giúp
bọn hắn chữa thương, chữa bệnh…..”
Bàn tay
bé nhỏ bận rộn mãnh liệt bị bắt lấy, “ Ngươi nói cái gì? Vì sao muốn như vậy?
Hắn dựa vào cái gì muốn ngươi đi đến nơi nguy hiểm đó?”
Nàng
lại trừng mắt liếc hắn một cái, “Không phải Cảnh đại nhân muốn ta đi, là ta tự
nguyện muốn đi, nơi nào có đạo tặc, đại phu bình thường không dám đi. Nhưng
ngươi không sợ nguy hiểm, ta cũng không sợ, huống chi….”
Có lẽ,
cuộc sống giữa đao kiếm sẽ có lúc hắn cần đại phu, nhóm tặc nhân bọn hắn có lẽ
không có khả năng tìm y quán để chữa bệnh, nếu hắn bị thương chí tử, giống như
mò kim đáy bể thử thời vận….
Nhạn Cận Thần ngây dại, hắn ngây ngốc nhìn Liễu đại
phu tinh tế lại kiên cường trước mắt.
“Ngươi… Ngươi…”
“Ta cái gì?” Liễu Lục Phi hỏi lại, “ Dù sao lúc trước
ngươi quyết định, cũng không có hỏi qua ta, vậy ta quyết định như thế cũng
không cần hỏi qua ngươi đi? Được rồi, còn có chỗ nào bị thương chưa nhìn đến
không? Cũng không sai biệt cho lắm.”
Nhạn
Cận Thần còn sững sờ, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, giống như thấy việc không
thể nào tin được.
Sau một
lúc lâu, miệng hắn đột nhiên lộ ra một chút quen thuộc, ý cười bất chính đã lâu
không thấy.
“ Còn có một chỗ rất đau,đại phu thông minh như thế,
lợi hại như thế, sao lại không phát hiện được?”
“ Chỗ nào?” nàng không hiểu hỏi.
Nhạn
Cận Thần cầm tay nàng kéo đi xuống, đặt tại tiết khố của hắn, cách một làn vải
mỏng manh nàng lập tức cảm giác được một vật nảy lên, hắn vừa phấn khởi vừa
nóng lại cứng, cực kỳ rõ ràng.
“ Ngươi….thật không biêt xấu hổ.” Liễu Lục Phi tức
giận nói, “ Đến khi nào thì, không cần đùa cái chuyện hạ lưu này.”
“ Ta không phải nói giỡn, nơi này rất đau, ngươi là
đại phu của ta, ngươi chữa trị cho ta.” Hắn không chịu buông bàn tay nhỏ bé ra
sức giãy giụa, dùng lực lôi kéo, đem nàng kéo vào trong lòng, chân dài chống
đỡ, dám bức nàng cưỡi ở trên người mình.
“ Ngươi buông ra! Ngươi thật vô sỉ, để ta đi xuống…”
Liễu Lục Phi thật sự nóng nảy, “ Việc đứng đắn còn chưa nói xong, ngươi làm cái
gì vậy? Bên ngoài còn có Cảnh đại nhân đang chờ!”
“ Ai để ý hắn, hắn thích chờ thì để cho hắn chờ đi.”
Hắn vùi đầu vào tóc nàng, thỏa mãn thở dài một hơi, sau đó bắt đầu hôn vành tai
nho nhỏ, thậm chí ngậm lại cắn cắn, bởi vì hắn biết làm như vậy nàng sẽ rất
nhanh mềm yếu vô lực.
Quả
nhiên, lực đạo chống cự của nàng nhỏ lại, vẫn ngoan cố mắng, “ Ngươi….ngươi
đúng là thổ phỉ!”
“ Sớm đã nói qua, ta là mã tặc, không phải thổ phỉ.”
Tay hắn không ngừng cởi vạt áo của người trong lòng ra, hắn vùi vào ngực non
mềm của nàng, bắt đầu tàn sát bừa bãi một yếu điểm khác.
Vừa cắn
lại liếm lại mút, làm cho đỉnh mai đỏ tươi trên tuyết trắng to ra, phá lệ mê
người.
Không
thể nào, hắn sẽ không thật sự muốn nuốt nàng ở đây chứ? Nhưng là, trong mảnh mơ
hồ hoa mắt, Liễu Lục Phi bất lực thở dài..
Hắn,
nào có cái gì không dám đâu?
Cảnh
đại nhân đợi đến gần giờ ngọ tiểu vương gia mới hiện thân, một thân sạch sẽ
ngăn nắp, thần thái xâu xa khó hiểu, cũng rất trầm ổn, nghiễm nhiên là quý công
tử, hoàn toàn không giống như bộ dáng muốn trở về làm thủ lĩnh mã tặc.
Cảnh Tứ
Đoan không tin tình báo của mình sai lầm, hắn nghe nói tiểu vương gia đột nhiên
mất tích, nghe đồn Liễu đại phu cũng rời phủ vương gia, không biết sự tình nên
một mình tiến đến thăm hỏi, mà giờ phút này, tiểu vương gia không phải êm đẹp
đứng trước mặt hắn, một chút dị trạng cũng không có sao?
Sau khi
vấn an, Cảnh Tứ Đoan hỏi, “Liễu đại phu đâu? Còn ở quý phủ không? Hạ quan có
việc muốn thỉnh giáo?”
“ Ngươi lại có chuyện gì? Lão bà ngươi có thể sinh có
thể dưỡng, đảm bảo các ngươi trăm tử ngàn tôn, không có vấn đề gì, ngươi đừng
mượn danh phu nhân lại đây làm phiền nàng.” Nhạn Cận Thần không kiên nhẫn trả lời, “ Nàng còn đang
ngủ, người ta làm đại phu không giống cẩu quan các ngươi, cả ngày rảnh rỗi
không có việc gì chỉ biết đến tìm phiền toái.”
Thật
lợi hại, hành động không có chút sơ hở, bên trong Cảnh Tứ Đoan âm thầm tán
thưởng.
Nhưng
hắn đương nhiên là không nói ra, chỉ khách khách khí khí, cung kính nói, “Tiểu
vương gia nói đúng, Liễu đại phu chẳng những y thuật cao, còn có tâm bồ tát,
nàng đáp ứng hạ quan, muốn đi hỗ trợ…..”
“ Đi những nơi thiên tai, dịch bệnh lưu hành, đạo tặc
hoành hành hỗ trợ khám bệnh sao?” Nhạn Cận Thần mày rậm nhăn lại, “Không cần
nói nhiều, có ta ở đây một ngày, nàng một ngày cũng không được rời đi, ngươi
sớm tìm người khác đi, đừng mộng tưởng hảo huyền, không bàn nữa!”
Bị hung
hăng trách móc một chút, không biết là Cảnh Tứ Đoan được nuôi dưỡng tốt hay là
gian trá, hắn cũng chỉ cười cười.
“ Vậy sao? Vậy không làm phiền, thỉnh chuyển cáo cho
Liễu đại phu hạ quan đã tới, về dược, đơn thuốc linh tinh, tương lai còn muốn
thỉnh giáo.”
“ Thái y quán lớn như vậy, chẳng lẽ không thể hỏi ?
Ngươi đừng lấy cớ lung tung.” Nhạn
Cận Thần tuyệt không lưu tình, quả thật là muốn tự mình đuổi khâm sai đại nhân
xuất môn, “ Cút đi, đừng không có việc gì đã tới, phủ vương gia không phải quán
trà để cho ngươi hai ba ngày lại chạy tới ngồi.”
“ Nếu tiểu vương gia ở đây, hạ quan đương nhiên sẽ
không thường đến.”
Lời này
rất quỷ dị, ý tứ là, hắn muốn Nhạn Cận Thần cam đoan tuyệt đối ở kinh thành,
bên trong phủ vương gia? Nếu Nhạn Cận Thần một mình ra kinh, hắn biết được sẽ
đuổi theo?
Nhạn
Cận Thần nheo mắt lại, đánh giá khâm sai đại nhân gian trá tận xương trước mắt này, Cảnh Tứ Đoan cũng
nhìn lại hắn, như hai mãnh hổ đánh giá lẫn nhau, đoán chiến lực bản thân cùng
đối phương.
Sau đó,
một trận tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ở phía sau hai người, Liễu Lục Phi
một thân trắng trong xuất hiện.
Nàng
vào đại sảnh, một đôi mắt hạnh trước tiên bay đến chỗ Nhạn Cận Thần, nhìn một
vòng mới chuyển lại nhìn Cảnh Tứ Đoan.
Sóng
mắt lưu chuyển ngắn ngủn trong nháy mắt, ngũ quan tục tằng, biểu tình tiểu
vương gia cũng mềm hóa, ánh mắt cũng không giống nhau.
Nguyên
nhân, là tại người này.
“Cảnh đại nhân tìm ta sao?” Nàng lạnh nhạt hỏi, “ Đã
sớm viết phương thuốc cho ngài….”
“ Ta đã giao cho Thái y quán, bọn họ đang chiếu theo
phương thuốc luyện dược, đa tạ Liễu đại phu tương trợ.” Cảnh Tứ Đoan cười nói,
“Ít nhiều còn được Liễu đại phu hỗ trợ, kế tiếp còn phải thỉnh giáo nhiều hơn.”
“ Dân chúng gặp nạn, việc ta có thể giúp đỡ đương
nhiên sẽ không bỏ qua, Cảnh đại nhân không cần khách khí.” Nàng khiêm tốn nói.
“ Vừa vặn hôm nay ta mang đến đây vài bản y luận, muốn
cùng Liễu đại phu thỉnh giáo về bệnh thương hàn…”
Hai
người cư nhiên cứ đứng hàn huyên như vậy, có hỏi có đáp, phi thường hòa hợp.
Vậy
tiểu vương gia đâu?
Hắn
miễn cưỡng ngồi ở một bên, chỗ nào cũng không đi, cho dù nghe không hiểu, cho
dù nội dung buồn tẻ nhàm chán, chết cũng không chịu rời đi.
Có hắn,
Cảnh Tứ Đoan cũng đừng mơ cùng đại phu của hắn ở một chỗ!
Mà Cảnh
đại nhân cảm thấy ánh mắt lợi hại của tiểu vương gia làm cho hắn như đứng ngồi
không yên, dù sao mục đích hôm nay cũng đã đạt được, xác nhận tiểu vương gia
còn ở trong phủ, hắn lãnh giáo qua loa, cáo từ rời đi.
Người
ta chân vừa mới bước đi, Liễu Lục Phi liền xoay người, trừng mắt liếc nhìn
người nào đó còn ngồi trên ghế một cái.
“ Ngươi nhất định phải giám thị ta như vậy sao?” nàng chất vấn, “ Còn ở bên cạnh thở dài, lâu lâu lại
chậc chậc, thực không lễ phép!”
“ Không như vậy, họ Cảnh làm sao có thể mau cút?” hắn
nói lý, một phen kéo đại phu qua, lại nhu lại nắm bàn tay nhỏ bé, yêu thích
không buông tay.
“ Có ngươi bên cạnh ngắt lời như vậy, người ta làm sao
có thể ở lâu? Chúng ta là nói chuyện đứng đắn…”
Nhạn
Cận Thần cố ý làm ra biểu tình kinh ngạc đến cực điểm, “ Như vậy còn không tính
lâu? Vậy các ngươi tính làm cho người ta chảy máu tới chết mới tính đủ lâu
sao?”
Liễu Lục Phi kiềm chế tính tình, đạm hỏi: “ Ngươi còn
đổ máu chỗ nào? Không phải ta đều giúp ngươi xử lý miệng vết thương sao? Nói
bậy bạ gì đó?”
Chẳng
lẽ, là lúc trước kịch liệt triền miên không dứt….
Nghĩ
vậy, hai gò má nàng thản nhiên đỏ ửng, đẹp đến cực điểm, tâm Nhạn Cận Thần ngứa
ngứa, nhịn không được lại trộm hương, hôn hai má như quả trứng gà bóc vỏ của
nàng.
“ Đại phu, ta nói các huynh đệ trốn ở sài phòng, người
nào trên người cũng có thương, chảy máu, ngươi nghĩ đi đâu?” hắn đè thấp tiếng
nói, quỷ dị hỏi, làm cho Liễu Lục Phi tức giận đến nhéo thắt lưng hắn.
“ Người bị thương trốn trong sài phòng? Sao ngươi
không nói sớm?” nàng dùng sức nhéo vài cái, sau khi tức quá mới bỏ lại hắn ra
ngoài, “Ta đi nhìn xem.”
Mắt
thấy nàng vội vàng muốn chạy tới hậu viện, Nhạn Cận Thần ở phía sau lười biếng
cất giọng nói, “Đừng nóng vội, người bị thương cũng không chạy được, dù sao bọn
họ chỗ nào cũng không đi, ngươi từ từ đi.”
Nghe
đến đó, Liễu Lục Phi đột nhiên dừng lại, xoay người, không dám tin lại hoang
mang nhìn khuôn mặt tuấn tú tục tằng kia đang mỉm cười.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng chậm rãi, cẩn thận hỏi,“Chỗ
nào cũng không đi? Ý là….”
Nhạn
Cận Thần buông tay, vẻ mặt thản nhiên, “ Chính là không đi, báo thù, bàn cãi,
còn chưa tính tìm việc cho bọn hắn làm, dưỡng vài cái huynh đệ tiểu vương gia
ta có thể làm.”
Một
thân mình mềm mại tinh tế chạy vội tới, đầu ngã vào giữa hai tay kia, cặp cánh
tay cứng rắn ngay lập tức tự động vòng qua ôm lấy thiên hạ, gắt gao, tuyệt
không …
“ Đại phu.” Môi hôn tóc nàng, Nhạn Cận Thần mỉm cười
hỏi, “ Quý y quán…có thiếu người làm ?”
“ Thiếu, thiếu nhiều lắm.” Liễu Lục Phi vùi đầu vào trong ngực hắn, ngẹn ngào.
Bọn hạ
nhân đều làm bộ như không có việc gì lảng tránh, nhưng khóe mắt đều vụng trộm ngắm
một đôi thân ảnh gắn bó ở hành lang dài, trong lòng vui mừng vô hạn.
Từ nay
về sau…..bọn họ hẳn là không bao giờ cần lo lắng chân bị ai đánh gãy đi.