Nguỵ Khiếu Xuyên mặc trường sam dài màu xanh đậm, bên ngoài khoác thêm áo khoác dài màu đen, trên cổ quàng khăn choàng họa tiết caro nhìn nho nhã thân thiện. Tính cách dịu dàng kết hợp với quần áo trên người rất phù hợp với nhau nhìn càng trẻ tuổi đẹp trai.
Đây là lần đầu Lâm Ngư gặp Ngụy Khiếu Xuyên mới biết anh nhìn như thế nào, dù cậu không dám nhìn lâu nhưng cậu có thể xác định được lời đồn của mọi người trong trấn đều sai hết, bọn họ ai cũng treo bên miệng cậu:” Xấu xí khó nhìn, không dám để người khác nhìn” ngược lại Ngụy Khiếu Xuyên là người đàn ông đẹp trai dễ nhìn. Lâm Ngư nghĩ thầm thì một người như vậy vẫn luôn đến nghe cậu hát kịch tấu lâu như vậy, trong lòng cậu không biết vì sao lại có chút ghen ghét nho nhỏ
” Em nói nè anh đừng mãi ngắm thiếu gia nữa, nhanh vào nhà trời rất lạnh. Sau này anh ở chung với thiếu gia, muốn nhìn bao nhiêu thì tha hồ nhìn tuỳ thích luôn” Hương Thảo dùng cánh tay đụng nhẹ vào cậu, Lâm Ngư mới giật mình trên mặt cậu lập tức nóng ran lên cậu nhỏ giọng phủ nhận:” Không có”
Hương Thảo tính tình tinh nghịch, cúi người nhìn cậu chọc ghẹo:” Còn nói là không phải, anh xem mặt anh đỏ hết rồi. Anh không phải ngại ngùng, thiếu gia nhà em lớn lên đẹp trai dễ nhìn”
Lâm Ngư nghĩ thầm cô bé này không biết sợ là gì, dám nói thẳng như vậy lại không sợ bị Ngụy Khiếu Xuyên phạt. Nhưng cậu không thể không đồng ý với Hương Thảo lời của cô bé nói rất đúng, Nguỵ Thiếu Xuyên rất đẹp rõ ràng cũng là đàn ông mà da của anh ta có thể trắng như vậy, mà bản thân cậu bây giờ trên da mặt còn bị nứt nẻ cảm thấy mặt hơi đau rát
Buổi sáng lúc thức dây cậu nghe được tiếng động bên ngoài nhà, trong lòng lo lắng vội vàng rửa mặt nước lạnh buốt làm Lâm Ngư nháy tỉnh ngủ trong nháy mắt. Trong nhà cậu không có kem dưỡng da hai má cậu bị gió lạnh thổi lạnh cóng, mặt đỏ ửng ngồi trong xe ngựa đến nhà họ Ngụy
Vào trong phòng trong lòng Lâm Ngư không được tự nhiên, không rõ trong lòng có cảm giác gì. Cậu ôm bọc vải lòng ngực, túi vải bị cậu vò nhăn hết.
Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi ở vị trí chủ nhà nhìn cậu, giọng cậu cứng ngắc mà gọi một tiếng:” Thiếu gia”
Cậu vẫn chưa quen với cách gọi này, nhất là lần đầu gặp Ngụy Khiếu Xuyên đã phải gọi như vậy
“Được” gọi của Nguỵ Khiếu Xuyên ấm áp hoà nhã nói:” Cậu ngồi xuống đi”
Dì Trương bưng trà nóng đến, bỏ thêm than vào chậu than ấm áp mời cậu ngồi ở ghế lót đệm, nói:” Nhanh ngồi đi cậu, ngồi cho sưởi ấm cơ thể, chắc bên ngoài rất lạnh”
” Vẫn tốt, trên xe ngựa rất ấm áp”
Lâm Ngư len lét đưa mắt nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên, anh cầm chén trà trong tay nhấp môi thong thả uống trà động tác đặt chén trà xuống bàn cũng chậm rãi nhẹ nhàng. Không giống với mấy vị khách tới xem hý kịch thô lỗ ăn to nói lớn, cậu cảm thấy chỉ cần Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi yên một chỗ đã có ánh sáng phủ xung quanh.
” Tiểu thư đang rửa mặt chải tóc, lát nữa sẽ đến đây ” Giọng nói của dì Trương ấm áp thân thiện, cầm thảm lông phủ lên hai chân thon dài của anh, lại nói tiếp:” Chờ tiểu thư đến, chúng ta sẽ ăn sáng “
Lâm Ngư gật đầu cậu không cảm thấy đói bụng nhưng lại thấy khô cổ họng, không phải do cậu thấy khát nước mà tâm trạng cậu căng thẳng nên cổ họng cũng thấy khát nước. Lát nữa gặp mặt Nguỵ gia lão thái thái cậu nên gọi như thế nào đây? Lâm Ngư khó khăn suy nghĩ
Dì trương là người hầu thân cận của Nguỵ lão thái thái từ nhỏ đã chăm sóc và làm bạn với bà từ bé đến lớn, bà cũng không gọi bà ấy là Nguỵ lão thái thái, phu nhân mà vẫn giữ nguyên cách gọi là tiểu thư. Chuyện này Lâm Ngư đã nghe qua, nên biết tiểu thư trong lời nói của dì Trương là gọi bà nội của Ngụy Khiếu Xuyên
A sanh dẫn cậu vào trong viện thì đi ra hậu viện thả ngựa về chuồng, còn Hương Thảo quay về phòng bếp phụ nấu ăn. Dì Trương bước nhanh đến phòng của Nguỵ lão thái thái, trong đại sảnh chỉ còn lại hai nguoi Lâm Ngư và Nguỵ Khiếu Xuyên. Ánh mắt của Lâm Ngư vẫn như cũ lén lút nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên ngồi xe lăn trên đùi phủ thêm thảm lông dày.
” Lúc nhỏ tôi bị thương,chân đã không thể đi lại bình thường. Sau này phải làm phiền cậu chăm sóc cho tôi rồi” Không khí đang yên tĩnh bỗng nhiên Nguỵ Khiếu Xuyên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt này, nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn bình tĩnh không thay có gì thay đổi.
Lâm Ngư ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Nguỵ Khiếu Xuyên, trong lòng cậu không tránh được hồi hộp. Nhất là giây phút đó khi đối diện với ánh mắt của Ngụy Khiếu Xuyên, làm cậu hoảng hốt đứng dậy nói:” Tôi sẽ chăm sóc ngài thật tốt”
Túi vải của cậu vốn dĩ đang đặt trên đùi vì cậu đột ngột đứng dậy nên rớt xuống đất phát ra âm thanh bụp, mấy món đồ linh tinh cậu mang theo đã lăn ra khỏi túi. Lâm Ngư gấp gáp cả mặt chảy đầy mồ hôi ngồi xổm trên mặt đất nhanh chóng nhặt lại đồ, muốn cùng Nguỵ Khiếu Xuyên tiếp tục trò chuyện nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt câu chữ trong đầu.
” Đừng căng thẳng quá” Nguỵ Khiếu Xuyên đưa tay trái đặt nhẹ lên bờ vai gầy yếu của Lâm Xuyên:” Cậu thấy tôi rất đáng sợ sao?”
” Không có” Lâm Ngư cúi đầu phủ nhận nói:” Tôi chỉ, chỉ là…”
Nguỵ Khiếu Xuyên nhẹ nhàng vỗ vô vai cậu an ủi nói:” Chỉ là đến nơi hoàn toàn xa lạ nên chưa thích nghi phải không?”
Lâm ngư yên lặng thừa nhận cậu đúng là không quen, giống như tay chân bị trói chặt toàn thân cứng ngắc làm gì cũng phải nhìn biểu cảm của người khác, lo sợ bản thân làm không tốt chọc giận Ngụy Khiếu Xuyên không vui.
Cậu chưa từng đi học nên hiểu biết của cậu về lễ nghi của gia đình giàu có cũng không nhiều, lớn chừng này nhưng cậu không viết tên của bản thân. Tuy Ngụy lão thái thái nói với cậu:” Cháu trai của bà, chắc chắn sẽ thích con” nhưng mấy lời này không phải do Ngụy Khiếu Xuyên nói, Lâm Ngư thấy lời nói này chỉ đáng tin một nửa thôi.
” Đừng lo lắng, cậu cứ tự nhiên như ở nhà là được. Từ hôm nay trở đi, đại viện nhà Ngụy chính là nhà của cậu”
Lúc Nguỵ Khiếu Xuyên nói những lời này đều là lời thật lòng của anh, anh nghĩ nếu Lâm Ngư đã gả đến Nguỵ gia cho dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa cậu đã là người của nhà Ngụy, nên nói rõ để cậu không có lo lắng suy nghĩ linh tinh trong lòng
” Trong nhà không có nhiều quy tắc, có gì không hiểu cứ hỏi dì Trương. Muốn đi dạo thì tim Hương Thảo, cô bé nhỏ hơn cậu hai tuổi”
Hương Thảo là đứa trẻ đưọc nhà họ Ngụy nhặt về đã được nuôi lớn ở trong đại viện nhà họ Ngụy, mùa hè cô bé hay chơi đùa cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài nên da hơi ngăm nâu, lớn lên khỏe mạnh nhìn dáng người nàng còn cân đối hơn Lâm Ngư. Lúc nãy ở cửa dẫn cậu đi vào còn kéo tay cậu nói nhỏ:” Cậu đã đến đây ở, sau này em có bạn chơi cùng” nàng nói xong mỉm cười lộ ra núm đồng tiền nhỏ cười rộ lên rất đáng yêu
Nguỵ Khiếu Xuyên nhỏ nhẹ an ủi cậu thật sự có tác dụng, vốn dĩ Lâm Ngư căng thẳng nay đã thả lỏng không ít. Túi nhỏ trong bao quần áo của cậu, lăn dưới cái bàn ở trong phòng khách cậu cúi người nhặt lên dùng sức phủ phủ bụi bám vào, cậu cẩn thận ngẩng đầu nhìn Ngụy Khiếu Xuyên cũng đang nhìn cậu
” Ngài muốn ăn thử không? Là khoai lang khô” Lâm Ngư mở túi nhỏ trong tay ra chìa cho Nguỵ Khiếu Xuyên xem:” Khoai này là tôi tự làm, ăn ngon lắm”
Khoai lang khô có màu đậm hơn bình thường, trên mỗi miếng khoai lang đều phủ một lớp đường mỏng. Khoai lang xếp ngay ngắn trong túi, nếu đứng bên cạnh có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngọt của khoai lang mật
Nguỵ Khiếu Xuyên gật đầu cười với với cậu, vươn ngón tay cầm một miếng khoai bỏ vào miệng từ từ cảm nhận mùi vị thơm ngon của khoai lang. Hơn nữa ăn vào cảm thấy rất ngon miệng lại không khô cứng dễ ăn, ngon không kém mua ngoài cửa hàng.
“Khoai nay là đào vào mùa thu sao?” Nguỵ Khiếu Xuyên hỏi cậu, Lâm Ngư gật đầu
Mùa thu khi ấy lúc ông cậu còn khoẻ mạnh, cậu cùng ông đào tầm năm ký khoai. Nhưng gia đình bình thường không có kho riêng để tích trữ rau củ đồ ăn, nếu để trong nhà dễ bị người khác ăn cắp rất phiền phức. Lâm Ngư nấu chín toàn bộ khoai phơi khô để ăn dần, đến khi cậu sắp gả cho thiếu gia nhà học Ngụy cậu nghe mọi người nói nhà giàu có nhiều quy tắc, nhất là ăn cơm cũng nhanh hơn gia đình nông thôn. Lâm Ngư từ bé tiêu hoa không được tốt không thể ăn nhanh nếu không sẽ bị bệnh, cậu sợ gả qua bên này ăn không no nên hôm qua lúc sắp xếp hành lý cậu nghĩ mang theo khoai lang khô, nếu buổi tối có đói bụng thì lén ăn một vài miếng.
Nguỵ Khiếu Xuyên lại cầm một miếng khoai ăn vào miệng nhấm nháp mùi vị ngọt ngào của khoai lang, Lâm Ngư nhìn số khoai trong tay không còn nhiều lại nhìn Nguỵ Khiếu Xuyên đang ăn cậu nhịn không được hỏi:” Ăn ngon không?”
” Ăn ngon, khoai cậu tự làm còn ngon hơn cửa hàng bán”
” Gạt người ” Lâm Ngư thì thầm trrong lòng, đồ cậu làm sao có thể ngon hơn cửa hàng bán chứ,chắc chắn muốn lừa cậu vui vẻ mơi nói như vậy. Lúc sau cậu tự mình lắc đầu phủ nhận sao Nguỵ Khiếu Xuyên lại lừa cậu vui vẻ để làm gì? Cậu cũng không phải người quyền cao chức trọng hay thương nhân lớn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy vui sướng trong lòng, nếu không phải lừa cậu thì do tay nghề cậu làm đồ ăn ngon nên mới khen cậu, dù sao tính cách của Lâm Ngư hồn nhiên như đứa nhỏ chỉ vì được khen mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười vô cùng vui vẻ
Ngoài ông nội ra thì Nguỵ Khiếu Xuyên là người đầu tiên khen cậu làm đồ ăn ngon.