Thích đàn ông ở trấn Kinh Tây cũng không phải chuyện hiếm lạ, năm đó con của quản đốc trấn Kinh Tây cũng yêu một người đàn ông sâu đậm thậm chí còn nuôi nam tình nhân ở nhà. Nhưng chuyện chuyện cưới đàn ông ở trấn Kinh Tây có thể nói là ” Tiền Vô cổ nhân hậu vô lai giả *” nói dễ hiểu hơn Nguỵ Khiếu Xuyên ” Cưới ” Lâm Ngư bị người khác dị nghị, lời nói khó nghe nào cũng có mới đầu nghe lời bàn tán, trong lòng Lâm Ngư không thoải mái.
*thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.
Mấy người trong trấn đều coi cậu là đứa ngốc, nói Ngụy Khiếu Xuyên như kẻ quái dị. Hàng xóm xung quanh đều bàn tán nói to nói nhỏ, Lâm Ngư nghe thấy rất chói tai.
Ngày hôm qua Nguỵ Khiếu Xuyên cho người đến dặn dò cậu:” Đại thiếu gia nói những lời bàn tán bên ngoài cậu không cần phải để ý, nếu cậu không muốn đến đại viện ở. Hiện tạm ở trong nhà khi nào cậu muốn dọn qua ở, chỉ cần báo một tiếng thiếu gia sẽ nói lại với lão phu nhân”
Lâm ngư lắc đầu nói:” Không cần” Nguỵ gia đã giúp đỡ cậu quá nhiều rồi, cậu không dám chưa quen biết thân thuộc mà lại nhờ vả chuyen khác. Tuy luôn miệng nói bản thân không có việc gì, nhưng Lâm Ngư vẫn lo lắng và sốt ruột
Nghĩ lại cũng là đàn ông cùng đàn ông cưới gả khác với mọi người, làm chuyện như vậy trái với đời trước để lại người người lấy vợ sinh con nối dõi hương quả, việc cứoi hỏi này làm người khác thật sự không hiểu nổi. Nếu là yêu thích thì nuôi trong nhà không nói ra thì còn bình thường. nhưng cưới hỏi đàng hoàng đầy đủ đón về nhà như Nguỵ Khiếu Xuyên thật sự rất hiếm người làm.
Chính cậu cũng không hiểu rõ vì sao Ngụy Khiếu xuyên không sợ người khác bàn tán, với Lâm Ngư mà nói người có thân phận địa vị như Nguỵ Khiếu xuyên có thể làm chuyện người khác không dám làm mà không để ý ánh nhìn lời nói của người khác. Ấn tượng trong lòng của cậu về Nguỵ Khiếu Xuyên quả thật đã tăng lên không ít
Lâm Ngư từ bé đã đi theo ông Lâm học hát tấu khúc* luyện ra chất giọng thẳng thắn cùng chất vấn người khác. Nguỵ Khiếu Xuyên rất thích nghe tấu nói đặc biệt rất thích nghe những bài hát tấu khúc do cậu biểu diễn. Lúc Lâm Ngư hát tấu âm thanh của cậu giống như giọng chim sơn ca uyển chuyển êm tai, Nguỵ Khiếu Xuyên mỗi lần đến cũng chỉ nghe cậu hát một đoạn nghe xong lập tức rời đi. Số lần anh đến nghe cũng nhiều hơn, lời đồn về cậu với anh truyền ra từ đây
*Chém đai luôn từ gốc là. 唱小调 mình không rõ là hát hí khúc hay hát tấu nói nữa??? Bạn nào hiểu thì giúp mình nha
Lời đồn nào cũng có, Nguỵ Khiếu Xuyên không quan tâm nhưng Lâm Ngư nghe được khó mà không cảm thấy hơi biệt nữu*. Cậu không có dụ dỗ Nguy Khiếu Xuyên, người ta thích nghe cậu hát tấu khúc cậu có thể không hát sao?
*Biệt nữu có khá nhiều nghĩa nhưng cứ hiểu nôm na là công hoặc thụ trong đây thích nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.
Lâm Ngư lớn lên rất đẹp không phải nét đẹp anh tuấn góc cạnh kia, trên ngừoi cậu nét đẹp độc đáo nghiêng về thanh xuân tuổi trẻ. Từ khi mừoi tuổi Lâm Ngư đã bắt đầu theo ông nội ở Tiêu Viên hát tấu khúc, gia gia hát tấu khúc còn cậu làm tiểu nhị ở quán trà, sau này khi cậu học nghệ thành tài cậu bắt đầu tiếp nhận sân biểu diễn của ông nội. Khách đến Tiêu Viên nghe hát cũng rất nhiều người, ngày đó có một vài vị khách quá trớn biết ông của Lâm Ngư mất còn cậu cần số tiền lớn để chôn cất cho ông, bắt đầu trêu đùa cậu:
“Có suy nghĩ đến việc qua nhà tôi ở chỉ cần hát cho tôi nghe, sẽ cho cậu rất nhiều tiền”
Lâm Ngư biết lòng người hiểm ác cũng hiểu rõ bản thân theo hát tấu khúc không thể thoát cảnh bị người trêu ghẹo, cậu tuổi còn nhỏ gặp chuyện này nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi
Cậu đứng thẳng nói:” Tôi chỉ hát ở đây không có ý định đổi nơi hát” tuy âm thanh không lớn nhưng mang ý cự tuyệt dứt khoát
Mấy vị khách ngồi nghe hát tấu không vui nói: “Cậu chỉ là đào kép rẻ tiền chờ người chuộc thân, đang chờ thời vận tốt sao? Bây giờ còn giả vờ thanh cao, muốn trèo cao lên ngừoi Nguỵ Khiếu Xuyên sao?”
Lâm Ngư đỏ mặt lắc đầu nói bản thân không có bán thân chỉ diễn tấu khúc, dựa vào tài nghệ kiếm tiền việc khác cậu không có làm, chuyện này không liên quan đến Ngụy thiêu gia
Khách nghe hát bước tới nắm cổ tay cậu Lâm Ngư xoay người trốn tránh, cậu bị khách tát lên mặt một cái, gã mắng:” Không biết điều”
Khi vừa bắt đầu học lúc đó ông nội đã từng nói với Lâm Ngư phải chuẩn bị tốt tâm lý, lúc bị khách gây sự phải làm thế nào. Gặp khách nghe hát không dễ chọc vào phải cư xử như thế nào, Lâm Ngư luôn ghi nhớ kỹ trong lòng. Cậu biết loại người này không nên chọc giận, chọc gã chỉ hại bản thân bị thiệt, cậu cúi đầu xin lỗi gã sau đó dọn dẹp đồ vật của mình muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây
Nhưng gã ta nào chịu buông tha cho Lâm Ngư rời đi, gã đã để ý cậu từ lúc ông Lâm còn sống. Có ông già kia cản đường gã cũng không thể trực tiếp bắt người nhưng giờ ông ta chết rồi gã cũng không lo sợ gì nữa. Gã túm lấy áo ngoài của cậu, cậu dáng ngừoi không cao cơ thể cũng gầy yếu bị gã kéo mạnh như thế suýt nữa ngã ra phía sau
” Đừng giả bộ trước mặt tôi, bây giờ ông đây đang vui vẻ mang cậu về nhà, từ nay về sau cậu chỉ được hát cho tôi nghe. Ông đây cũng cho cậu ăn ngon mặc đẹp mà nuôi cậu”
” Tôi không đi” Lâm Ngư nói: ” Tôi Chỉ ở đây hát, ngài muốn nghe thì mời tới Tiêu Viên nghe”
” Tôi nói với cậu lần nữa đừng có hất mũi lên trời mà làm giá, tôi hết kiên nhẫn với cậu rồi”
Đối phương lại tát má trái của Lâm Ngư, Lâm Ngư nghiêng đầu ở trong lòng mắng tên khách điên khùng này. Cậu vốn không định ở lại đây hát tấu khúc nữa nhưng thi thể ông nội chưa chôn cất, ngừoi dân bình thường không có quan tâm nhiều như vậy nếu ngừoi nhà mất rồi thì quấn chiếu chôn là xong. Nhưng Lâm Ngư muốn mua quan tài cho ông Lâm, không muốn chôn cất ông đơn sơ như vậy
Ông chủ Tiêu Viên với ông nội của Lâm Ngư là ngừoi quen thấy tình huống không ổn nhanh chóng chạy qua đây khuyên can:
” Vị đại gia này có gì chúng ta từ từ nói chuyện đừng tức giận hại thân, cậu ta chỉ là con hát nhỏ nhoi, ngài đừng vì chuyện nhỏ mà tức giận tranh cãi đúng không?” Nói xong ánh mắt ra hiệu với Lâm Ngư kêu cậu mau đi đi
Gã khách hừ một tiếng gã dùng sức kéo quần áo Lâm Ngư, giữa chặt Lâm Ngư không cho cậu bỏ trốn:” Tranh cãi? Tôi không rảnh cùng cậu ta tranh cãi đấy” Gã kêu ông chủ nói giá của câu, gã muốn giúp cậu chuộc thân
Ông chủ cười nói” Ngài nói đùa, Lâm ngư không có bán thân cho Tiêu Viên ngài đâu thể chuộc thân cho cậu ta được”
” không cần chuộc thân à, được tốt lắm tôi trực tiếp đem người về:” Gã ta nói xong kéo mạnh ép cậu đi ra cửa, trùng hợp chạm mặt Nguỵ lão thái thái từ bên ngoài cửa đi vao
Lâm Ngư bị xô mạnh té ngã, đầu gối bị đụng rất đau cậu nhịn đau không có khóc nhưng mắt cậu đã đỏ hoe. Gã khách tức giận mà châm chọc cậu nói:” Cậu cho là bản thân lợi hại sao, cậu đừng có ngốc nghếch cho rằng Nguỵ Khiếu Xuyên sẽ thích loại ngừoi nghèo hèn như cậu đi? Chẳng qua cậu chỉ là món đồ chơi mới mẻ thôi, không bằng cậu đến nhà tôi ở đi sau này muốn gì tôi cho cho đó”
Cậu rất muốn trả lời ” Tôi không có nghĩ như vậy!” Nhưng Nguỵ lão phu nhân đã tới, mấy lời này cậu chưa kịp nói ra…..
Âm thanh chát một tiếng vang dội khiến cả quán trà trở nên yên tĩnh, Nguỵ lão phu nhân tát mạnh lên mặt người khách gây rối với Lâm Ngư
” Bà già chết tiệt, bà làm gì thế ” gã điên tiết hỏi
Lão phu nhân bảo ngừoi hầu đi theo mình dìu Lâm Ngư đứng dậy đi đến bên cạnh bà, đưa tay trái vuốt ve khuôn mặt Lâm Ngư bị đánh sưng đỏ, đau lòng hỏi:” Có sao không, có đau hay không?”
Lâm Ngư lắc lắc đầu
” Đưng có sợ, nếu con có bị thương thì nói, bà giúp con dạy dỗ bọn họ, lũ nhãi ranh”
Lâm Ngư sụt sịt mũi nói bản thân sao cũng không đau lắm có thể chịu được
Lão phu nhân nói:” Không cần tự mình chịu đựng, sau này bọn họ ai dám ăn hiếp con, bà nội thay con đứng ra giải quyết”
Gã khách cừoi nói:”Bà thay cậu ta ra mặt, bà có quan hệ gì với cậu ta? cẩn thận chọc phiền phức về nhà!”
Nguỵ lão phu nhân từ nhỏ đã học tri thức bà cũng không phải là nữ nhân cổ hủ, bà xuất thân con nhà võ. Tuy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn khoẻ mạnh, còn có thể sử dụng dao, kiếm. Lão phu nhân đến Tiêu Viên chỉ có một mục đích vì chuyện lớn giúp cháu trai cưới “vợ”,bà không ngại vất vả mà tự mình đến Tiêu Viên tìm Lâm Ngư. Chính mắt bà thấy ngừoi cháu trai thích bị ăn hiếp tự nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ như vậy.
” Cậu hỏi quan hệ gì sao? Đây là “cháu dâu” tương lai của ta, cậu nói xem quan hệ này đủ chưa?”
Lâm Ngư cùng mọi người ở đây đều nghi ngờ bản thân nghe lầm, cậu mở mắt to nhìn Nguỵ lão thái thái. Ngụy lão phu nhân mặc kệ người khác nghĩ thế nào nàng nắm tay Lâm Ngư nói:” Đừng sợ có bà ở đây”