Sáng sớm trời đổ mưa lớn.
Tiếng mưa rào rào phá tan sự tĩnh lặng buổi sớm mai, Bạch Bạch tỉnh giấc thấy giường Kha Đông đã trống từ lâu.
Cô trèo xuống khỏi giường, thấy bữa sáng Kha Đông mua cho mình ở trên bàn. Bữa sáng được đựng trong hộp giữ nhiệt nên nhiệt độ vừa đủ cho cô ăn sau khi dậy.
Hôm nay sẽ làm gì đây? Cô gái đầy sức sống duỗi eo, lập một danh sách trong đầu: học từ mới, vẽ phác thảo, chơi với Kha Đông, luyện viết…
Đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông. Bạch Bạch cầm máy lên, mới cúi xuống nhìn thấy ba chữ “Hứa Khưu Bạch” đã sợ đến mức ném điện thoại xuống giường.
Không nghe thấy không nghe thấy… Cô nàng đang tự thôi miên chính mình, đột nhiên cánh cửa ký túc xá mở ra, sau đó có tiếng bước chân đi vào.
– Á!!!
Đừng bảo là con ma đòi nợ đó đến? Cô nàng theo phản xạ chui tọt xuống gầm bàn.
Kha Đông vừa vào cũng giật mình, hỏi:
– Cậu làm gì thế?
– Không có gì. – Bạch Bạch nhích từng tí ra khỏi gầm bàn – Tập yoga thôi. Hì hì.
Kha Đông câm nín.
Lúc này điện thoại trên giường rung lên hai lần.
Kha Đông ngước lên:
– Bạch Bạch, điện thoại của cậu…
Bạch Bạch phi thân lên, vồ lấy vật chứng chỉ bằng một hành động, cầm chắc điện thoại trong lòng bàn tay nhanh chóng giấu ra đằng sau.
Kha Đông khó hiểu.
– Tớ đi đây. – Kha Đông lấy tập tài liệu quên mang theo từ trong ngăn kéo ra – Nhớ ăn sáng.
Vừa đóng cửa phòng, Kha Đông nghe thấy giọng Bạch Bạch vọng ra:
– Bé Kha Đông, nhớ về sớm nhá ~
Kha Đông im lặng khoảng hai giây, hai ngày nay Bạch Bạch cứ là lạ. Song cô không có thời gian để nghĩ ngẫm, đeo đeo ba-lô đi về phía tòa nhà thực hành.
Ký túc xá chỉ cách tòa nhà thực hành một con đường rợp bóng cây. Kha Đông giẫm lên lá rơi ướt mưa, chậm rãi bước về phía trước.
Không bao lâu sau, mái vòm Gothic mang tính biểu tượng của tòa nhà thực hành đã xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô hít một hơi rồi quẹt thẻ vào trong.
Ánh sáng trong tòa nhà không tốt lắm, nhiệt độ hơi lạnh, Kha Đông tìm số phòng của thầy Lâm.
Cô gõ cửa.
– Mời vào. – Tiếng thầy Lâm vọng ra.
Kha Đông bước vào:
– Em chào thầy.
Lâm Tu Tề ngẩng đầu, cười tươi nhìn học trò:
– Kha Đông, em đã nghĩ kỹ chưa?
Cô mím môi, nghĩ cách sắp xếp từ ngữ để nói.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Lâm Tu Tề hiểu rõ trong lòng:
– Với thành tích của em, muốn học thêm chuyên sâu ở trường đại học tốt hơn không thành vấn đề. Mà nguồn lực, trình độ của trường mình cũng không kém cạnh các trường khác, học tại trường sẽ không thua thiệt đâu. Dù em lựa chọn thế nào, thầy vẫn luôn ủng hộ em.
– Nếu em học nghiên cứu sinh chỗ thầy thì có thể tham gia nhóm dự án cốt lõi của thầy. – Ông thầy ném mồi nhử – Những thứ học được ở đây phong phú hơn ở trên lớp nhiều lắm.
Kha Đông lắc đầu:
– Cảm ơn thầy! Nhưng hiện tại em không hợp với đề án này. Đến một ngày đủ tư cách, em chắc chắn sẽ phấn đầu để trở thành một thành viên của đề án.
Lâm Tu Tề đẩy kính, thầm thở dài trong lòng, xem ra không giữ được cô học trò nhỏ rồi. Thế nhưng Kha Đông đã nói tiếp:
– Thầy ơi, em định ở lại trường.
Lâm Tu Tề sững người.
– Có điều em muốn đi theo hướng nghiên cứu Sinh học tổng hợp[1].
Ông không ngờ cuối cùng Kha Đông lại trả lời như vậy.
– Sinh học tổng hợp? – Thầy Lâm trầm ngâm – Lĩnh vực này khá mới mẻ, hiện nay các trường cao đẳng và đại học trong nước chưa có phương án giảng dạy hoàn chỉnh. Ở trường ta mảng này do giáo sư Lưu Phủ Dân viện Công nghệ Sinh học phụ trách.
– Vào một trường khác, chọn một hướng nghiên cứu mới, điều này đòi hỏi kiến thức Sinh học làm nền tảng. Nghiên cứu liên ngành rất đáng được khuyến khích, tuy nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với nhiều thách thức và rủi ro rất lớn. Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Kha Đống im lặng rất lâu:
– Dạ, rồi ạ! Em muốn làm để sau này không phải hối tiếc.
Thầy Lâm nhíu mày:
– Không tiếc đội hiện tại ư?
Kha Đông thẳng thắn trả lời:
– Không nỡ, cũng không đành lòng ạ.
Thầy Lâm khẽ cười, vừa lắc đầu vừa đọc tập tài liệu mới lấy từ trong ngăn kéo ra:
– Vậy có cân nhắc thi cái này không?
Kha Đông mở ra, Chương trình Xuất sắc sau Đại học[2]in đậm hiện ngay từ trang đầu.
Cô lướt nhanh từng dòng tài liệu, tim đập càng lúc càng nhanh, như có người quyết tâm từ bỏ mọi thứ để chờ đợi chiếc tàu Noah của cô vậy.
Thầy Lâm nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong mắt cô thì biết cô đã động lòng.
– Vậy, tham gia tổ của thầy đi! Em không cần phải rời khỏi đây mà vẫn có thể tiếp tục thực hiện điều muốn làm.
– Cảm ơn. – Kha Đông nói – Cảm ơn thầy.
Một người thầy luôn nghĩ cho học trò như thầy Lâm, cô không biết bày tỏ lòng biết ơn ra sao.
Thầy Lâm nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô liền bật cười:
– Gửi em sang đó cũng được, nhưng đừng làm mất mặt khoa Hóa chúng ta là được. Cần phải cố gắng hơn, hiểu chưa?
– Vâng. – Kha Đông gật đầu. Tuy cô là người nhạt nhẽo, không hiểu đối nhân xử thế nhưng sự kiên trì cùng nghị lực đối với thí nghiêm mãi không thay đổi.
Lúc tiễn Kha Đông ra ngoài cửa, thầy Lâm thuận tiện nhắc:
– Thầy khá thân quen với thầy Lưu Phủ Dân, em qua đó cứ theo ông ấy là được.
Cô không biết nên cảm tạ như thế nào:
– Em cảm ơn thầy nhiều lắm.
Hai người đang trò chuyện thì gặp một số thầy cô trong viện, người dẫn đầu là phó viện trưởng Tiết Khải Sơn, trong số đó có thầy hướng dẫn Sài Quyên và đàn chị Phó Nhân của Cao Trì bên viện nghiên cứu. Kha Đông lặng lẽ lùi sang một bên.
Cô lùi hai bước thì chợt nhận ra người đứng cạnh thầy Tiết chính là chàng trai núng nính chọc ghẹo Bạch Bạch ở thư viện vào mấy ngày trước.
– Ồ, thầy Lâm đã chiêu mộ được mầm non tốt nhất năm này rồi à? – Tiết Khải Sơn nhìn Kha Đông, cười sang sảng – Năm nào cũng thế này thì chết, các thầy cô khác phải làm sao bây giờ?
Lâm Tu Tề bật cười:
– Đâu có đâu có. Tôi luôn tôn trọng lựa chọn của các học trò! Vả lại mỗi năm tôi chỉ nhận hai, ba sinh viên, làm sao có thể so sánh với mái nhà dưới trướng phó viện trưởng Tiết được.
Tiết Khải Sơn bị chọc đúng chỗ đau, lập tức đáp trả ngược lại:
– Tiêu chuẩn Thạc sĩ đã có, còn Tiến sĩ chưa đâu nhỉ? Tôi rất tán thưởng Nghiêm Xuyên của viện tôi, chắc thầy Lâm không giành của tôi đâu nhỉ?
Kha Đông giật mình, thấy bàn tay đàn chị Phó Nhân bên cạnh đang run rẩy, cô suýt nữa ném tập tài liệu đi.
Lâm Tu Tề chỉ cười:
– Nào ai dám giành người với phó viện trưởng Tiết chứ!
Sau đôi câu khách sáo, hai người nọ mới chào nhau đi.
Bên Kha Đông sóng yên biển lặng, cô nhìn sang bên thầy Lâm.
Thầy Lâm cười gượng, giải thích:
– Kha Đông, để em chê cười rồi.
Cô lắc đầu, bỗng nhiên không biết nói sao. Dù trên danh nghĩa giáo viên hướng dẫn học Thạc sĩ của Nghiêm Xuyên không phải là thầy Lâm nhưng giáo viên hướng dẫn cũ bị bệnh giai đoạn cuối nên anh ta được thầy Lâm dìu dắt, ngay cả luận văn cũng do thầy Lâm hướng dẫn. Lần này ông thầy Tiết cướp người trắng trợn này quả thực rất gai mắt.
Kha Đông vừa bước ra khỏi tòa nhà thực hành vô tình gặp lại Phó Nhân.
Cô nàng thấy Kha Đông như vớ được vàng, bắt đầu nói như súng bắn liên thanh:
– Năm nào Tiết Khải Sơn chả muốn làm con thiêu thân! Ai chả biết phần lớn hạn ngạch của ông ta đều dành cho mấy đơn vị liên quan, còn mấy việc khó thì giữ lại. Cái người tên Hồ Lưc Sĩ đúng là không khác nào tên ngốc! Anh ta mà không phải con trai thị trưởng thì Tiết Khải Sơn còn lâu mới chịu nhận.
Kha Đông lẳng lặng nghe. Chị Phó Nhân là người bộc trực, bây giờ đang nổi nóng thì điều cô cần làm trước mắt là lắng nghe.
Phó Nhân nói một hồi lâu, mới sầu não thở dài:
– Nhưng tại sao lại là Nghiêm Xuyên? Tại sao xui xẻo rơi vào Nghiêm Xuyên, cậu ấy tốt thế mà…
Kha Đông không biết nói gì.
Dường như gió lại nổi lên, vài hạt mưa rơi tí tách, những đám mây lác đác buổi sáng cũng tụ lại.
_______
Chú thích:
[1] Một lĩnh vực nghiên cứu về công nghệ sinh học hướng đến việc xác định nguyên lý kỹ thuật để điều khiển ADN trong các sinh vật nhằm thiết kế, tái tạo các bộ phận sinh học, tái thiết các hệ thống sinh học tự nhiên theo mục đích hữu dụng.
[2] Hay còn được gọi là chương trình WISE, do Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ Nhật Bản khởi xướng nhằm tìm kiếm tài năng lĩnh vực công nghệ mà Nhật Bản muốn tập trung bồi dưỡng và hỗ trợ.
Hết chương 11