Tiểu lâu một đêm nghe xuân vũ.
“Ta ở Túy uyên các chờ ngươi, ngươi không cần tái lỡ hẹn, ta sẽ không chờ ngươi nữa đâu, nhớ kỹ.”
Đây là ngày hôm qua, ngọc đường nói với hắn, hắn đặt ở trong lòng, hắn nói qua hắn sẽ không lỡ hẹn, nhưng hắn vẫn là lỡ hẹn.
Ngày hôm qua, một đêm xuân vũ.
Xuân vũ, kéo dài, mỗi một hạt, tích nhập lòng người.
Chưa từng cảm thấy được đêm có bao nhiêu dài, cũng không cảm thấy được vũ có bao nhiêu đáng ghét, nhưng đêm qua, Triển Chiêu cảm thấy được đêm thực dài, vũ cũng đặc biệt đáng ghét, quan trọng hơn là —– Nguyệt hoa bị bệnh.
Cho nên, Triển Chiêu chỉ có thể lỡ hẹn.
Hôm nay, sáng sớm, ngày còn chưa có sáng rõ, Nguyệt hoa cũng đã hạ sốt, cho nên Triển Chiêu nhắc nhở Diệp tô coi chừng nàng, chính mình thì vội vã chạy đến túy uyên các, hắn chỉ hy vọng chính mình không đến quá muộn.
Triển Chiêu đi thật vội vàng, cũng bởi vì sốt ruột, cho nên hắn xem nhẹ một việc.
Cửa Túy uyên các không có đóng, mà là mở một đêm, không phải là vì truyện sinh ý hảo đến phải mở suốt đêm tiếp khách, là bởi vì bọn họ đang đợi một người —– Khai Phong Phủ Triển đại nhân.
Triển Chiêu, không có vào theo cánh cửa, vì muốn nhanh nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, hắn cũng học chuột trắng nhỏ ngày xưa, nhảy cửa sổ mà vào.
Trên bàn, là món ngon.
Chính là, đã muốn lạnh.
Tâm Triển Chiêu càng lạnh.
[ Ngọc đường, không có chờ hắn. Nhớ rõ trước kia, chính mình mỗi lần đến muộn, y luôn chờ hắn. Ngay cả là uống rượu, cũng sẽ chờ, biết rõ chính mình sẽ không đến, cũng sẽ chấp nhất chờ đợi, làm hại chưởng quầy mỗi khi phái người đến, tìm mình, nhìn thấy chính mình, y mới có thể xả giận, nói: mèo con, ngươi cuối cùng cũng đến, không để cho Bạch gia gia ta chờ không. ]
[ nhớ kỹ, ta sẽ không chờ ngươi nữa đâu. ]
Triển Chiêu nhíu mi lại, trên mặt một mảnh lạc tịch, [ Y đi rồi. ]
Triển Chiêu không có mục đích rời khỏi Túy uyên các, cũng không trông nom tiểu nhị la lên, một người, mặc cho xuân vũ đánh ướt áo, mờ mịt bước đi ….
Túy uyên các, một đêm mặc xuân vũ.
Nhàm chán.
Người lúc nhàm chán, sẽ có rất nhiều ý tưởng.
Một ít bình thường sẽ không muốn nghĩ tới, nhưng ở những lúc như vậy sẽ đột nhiên nhớ tới.
[ Ngày hôm qua, Triển đại nhân, không tới, hắn vì cái gì không đến, có phải hay không bị bệnh, có phải hay không lại ngồi đốt cái gì, có phải hay không....., ] Nguyệt kiếm nô suy nghĩ một ngày, cũng không có đáp án, bất quá nàng biết, Thiếu chủ nhân đêm qua dầm mưa một đêm .
Tuy rằng, Thiếu chủ nhân, không nói gì, cũng không có chờ đợi.
Bất quá, nàng hiểu được, Thiếu chủ nhân rất muốn gặp Triển Chiêu.
Đêm mưa, Nguyệt kiếm nô, cho tới bây giờ là ngủ không được.
Cho nên, nàng nhìn thấy một ít chuyện nguyên bản sẽ không nhìn đến.
Nàng thấy, Thiếu chủ nhân của nàng, dầm mưa một đêm, si ngốc chờ đợi.
Người đến, lại không gặp gỡ.
Sau lại, nàng ngủ quên, rất mệt nhọc. Trước khi ngủ, hình như nàng thấy được nước mắt, một giọt một giọt, là lệ sao? Hay là mưa, nàng rất mệt nhọc.
Có chút người khi ngủ tính tình không được tốt lắm, Nguyệt kiếm nô chính là một trong số đó, ở lúc nàng muốn ngũ, ngươi không nên đi quấy rầy nàng, nếu ngươi bất hạnh vừa lúc có chuyện quan trọng cố tình muốn tìm nàng, ngươi nhất định phải có điều chuẩn bị trước, bằng không ngươi sẽ thực thảm, Triệu hổ không biết, cho nên, hắn hiện tại thật sự là không tốt lắm.
Kẻ đánh người so với kẻ bị đánh còn kêu thảm hại hơn, vậy nhất định là kẻ trộm thấy chột dạ. [ “Giống cái cây cột, xử ở đàng kia.” ]
Triệu hổ ôm mặt bị đánh, hảo ai oán a!
“Nguyệt cô nương, ngươi đừng đậu Triệu đại ca, là nguyệt hoa thỉnh Triệu đại ca tìm ngươi, phiền ngươi giúp Nguyệt hoa thông truyền một tiếng, Nguyệt hoa muốn gặp Tiểu Ngũ ca.”
Hoàng sam, thanh nhã thoát tục, thực là một nữ nhân sinh đẹp, người tới đúng là mạt hoa thôn Đinh gia tiểu thư — Đinh nguyệt hoa.
Trong phòng, không có trang sức hoa lệ, chỉ có một cái giường, một cái bàn dài.
Trên bàn là một chiếc đàn tranh.
Nơi này không giống hãm không đảo, cảm giác tịch mịch nói không nên lời .
Nguyệt kiếm nô nhìn thấu nghi vấn trong lòng Đinh nguyệt hoa, chỉ chỉ, tạ đình xa xa .
Đinh nguyệt hoa, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường trong tạ đình .
Mưa bụi mênh mông, Bạch Ngọc Đường đứng trong tạ đình , có loại cảm giác không thực , giống như chỉ cần người không lưu ý một cái, y đã hòa cùng mưa bụi làm một thể.
“Tiểu Ngũ ca.”
Bạch Ngọc Đường, xoay người, nhìn đinh nguyệt hoa, không có lên tiếng.
“Tiểu Ngũ ca, ngươi có phải hay không oán nguyệt hoa? Ngươi có biết, ta là bất đắc dĩ, ta nguyên cho rằng đối ngươi như vậy đối Triển đại ca như vậy là lựa chọn tốt nhất.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Đinh nguyệt hoa cúi đầu, hai tay giảo cạp váy , đây chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau chơi đùa với ta, hai đứa nhỏ vô tư, ha ha, y muốn cười, muốn nói: [ Ta như thế nào sẽ không oán ngươi, của ngươi bất đắc dĩ, làm cho ta tình hà kham, ý hà liên, của ngươi hảo, hảo đến muốn cho ta mệnh tang hướng tiêu lâu. ], Nhưng lời y nói ra cũng là: “ Ta đương nhiên sẽ không trách Nguyệt hoa, ngươi là Nguyệt hoa muội tử ta thương yêu nhất.
Đinh nguyệt hoa ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, muốn từ trong mắt y tìm được một chút gợn sóng, lại phát hiện trong mắt y chính là đạm mạc ý cười.
“Tiểu Ngũ ca, là đang trách Triển đại ca sao?”
“Vì cái gì lại trách hắn, hắn là Triển Chiêu của người trong thiên hạ , nam hiệp mà thế nhân công nhận , hắn không có sai, thì ta có chỗ nào để mà trách hắn?”
“Tiểu Ngũ ca, là thật tâm nói? “
Bạch Ngọc Đường, cười yếu ớt.
“Ta tin tưởng Tiểu Ngũ ca, bởi vì ngươi là Tiểu Ngũ ca mà ta tối kính yêu .” Đinh nguyệt hoa, đi ra tạ đình, trước khi rời khỏi, nàng nghĩ tới điều gì đó, xa xăm nói: “Tiểu Ngũ ca, ngươi đừng trách Triển đại ca, ngày hôm qua nếu không phải ta bị bệnh, Triển đại ca, nhất định sẽ phó ước, nếu ngươi muốn trách cứ liền trách cứ Nguyệt hoa.”
Bạch Ngọc Đường, cắn môi dưới.
“Nàng không phải cố ý.”
“Ta biết, nàng vốn không có tâm cơ như vậy, như thế nào sẽ thương ta, nhưng thật ra ta muốn biết Diệp công tử lần này đến đây, hay là cũng là vì Triển Chiêu?”
“Vì chính mình.”
Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu, nhìn, Diệp tô đứng dưới tàng cây nguyệt hòe.
Diệp tô, cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.
” Cơn mưa này không biết khi nào thì mới có thể ngừng?”
“Ta nhớ rõ Diệp công tử thường nói mưa bụi tháng ba, rất tốt để ngắm.”
“Tâm tình bất đồng, mưa sẽ không giống, mưa bụi ngày xưa, có người cùng ta cộng độ, trong lòng ta chỉ nguyện mưa này không ngừng, khi đó mưa bụi thật sự là xinh đẹp.”
Diệp tô đi vào tạ đình, “Ngay cả hiện tại đã là mùa xuân bất quá dầm một đêm mưa, Bạch huynh vẫn nên chú ý, cẩn thận đừng để bị lạnh, ngươi nếu bị bệnh, lòng ta hội đau.”
“Ta biết, nhưng thật ra Diệp công tử, ngươi cũng nên để ý, ngươi cũng dầm mưa một đêm, nếu ngươi bị bệnh, ngọc đường cũng sẽ lo lắng cho ngươi.”
“Khó được Bạch huynh, sẽ vì Diệp tô lo lắng, Diệp tô hôm nay được Bạch huynh quan tâm, thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Diệp tô nở nụ cười, Bạch Ngọc Đường cũng cười, hai người nhìn nhau cười.
“Bạch huynh, Đinh cô nương tất nhiên trở về Khai Phong Phủ, ta cũng phải đi về, miễn cho, chiêu lo lắng.”
Diệp tô cũng đi rồi.
Trong tạ đình, không có một bóng người.
Nguyệt kiếm nô, chưa từng có sợ hãi như vậy.
Nàng không biết, lấy năng lực của nàng có thể hay không ngăn cản Thiếu chủ nhân trước mắt .
Mưa, càng ngày càng lớn, có phải hay không, thương thiên ngươi cũng rơi lệ vì ta.
Không ngờ mưa như thế, Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời cười to….
Ta ngồi ở trước đàn tranh, không biết nên đạn khúc gì, họa ảnh của ta ngay tại phía sau, ta lại không biết nên múa cái gì chiêu, Triển Chiêu, lúc này ngươi có biết lòng của ta.
Ta ở Túy uyên các, chờ ngươi, từ ngày trở thành màu đen, ta vẫn như cũ chờ ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ không tái làm cho ta thất vọng, ngươi là một người lời nói gói vàng, ta tin ngươi, ta si ngốc đứng chờ.
Khách nhân đều đi rồi, kiếm nô cũng đã đánh vài cái ngáp, ta vẫn còn đang chờ, ta dùng họa ảnh của ta chỉ vào chưởng quầy, đêm đó, Túy uyên các, chờ đợi ngươi suốt đêm, ta tin tưởng ngươi sẽ không lỡ hẹn, ta si ngốc đứng chờ.
Trời bắt đầu mưa tầm tã, thân thể kiếm nô bắt đầu phát run, ta đứng ở lan can, ta vẫn đang chờ ngươi, có phải hay không công vụ nhiều lắm, có phải hay không Khai phong lại có đại án, ngươi không thể thoát thân, ngươi lúc này có phải hay không cùng ta giống nhau lòng nóng như lửa đốt, ta giống như nhìn đến ngươi ở trong mưa đi vội vã, mưa xối lên quần áo của ngươi, ta đứng ở lan can, mặc mưa đem áo trắng ướt nhẹp, thầm nghĩ làm cho ngươi biết, ta không muốn ngươi một người đi vội, ta tin ngươi, cho nên ta vẫn chờ.
Bốn phía, yên tĩnh, ta như trước vẫn đang đợi ngươi, mèo con, ngươi có biết hay không, chờ ngươi, sau đó làm việc mà ta vẫn hay làm sau khi nhìn thấy ngươi, ngươi có biết hay không, lòng ta có bao nhiêu mệt, mèo con, ta không thể đợi thêm nữa. Ngươi chung quy không để cho ta lại nói: “Mèo con, ngươi cuối cùng đến đây, không để cho Bạch gia gia ta chờ không.”
Ta, ôm kiếm nô đã đi vào giấc ngủ , đi ra Túy uyên các, một giọt một giọt…
Ta xoay người rời đi, đã thấy ngươi vội vàng mà đến, ta nhìn thấy ngươi lạc tịch, chính là ta không thể đợi thêm lát nữa.
Ở trước ngươi, ta nhìn thấy Diệp tô cũng đang đứng trong mưa .
Ta hiểu được.
Nguyệt hoa, vốn có thể không nói, nàng không nói, ta cũng biết, nguyên nhân ngươi không đến , bởi vì trong thiên hạ ta là người tối hiểu người, ngươi chỉ biết phụ Bạch Ngọc Đường.
Nguyệt hoa, ngươi vốn là thanh thuần giai nhân, vì Triển Chiêu, ngươi thay đổi nhiều lắm, kỳ thật, ta cũng thay đổi nhiều lắm, từ năm đó thiếu niên khoái ý giang hồ ,biến thành chỉ nguyện chờ đợi si nhân, từ năm đó phong lưu thiên hạ một mình ta, biến thành chỉ nguyện vi quân chung tình.
Diệp tô đến đây, mang theo kiêu ngạo của hắn.
Bọn họ đều hướng ta thị uy, Triển Chiêu, ngươi có biết lòng ta có bao nhiêu đau.
Ta nhất quán kiệt ngạo, là một mình ngươi đem ngạo khí tang tẫn, Triển Chiêu, ngươi cũng biết vì ngươi ta đã thay đổi bao nhiêu đến không phải là chính mình.
Ta ngửa mặt lên trời cười to, cười khàn cả giọng, Triển Chiêu, ngươi không biết, ngươi vĩnh viễn cũng không biết, ta vì ngươi trả giá bao nhiêu, ta không muốn buông tay, ta khó kìm lòng nổi. Nhưng cuối cùng ta vẫn phải buông tay, Triển Chiêu, ta buông tay, lúc này đây, ta triệt triệt để buông tay.
Không muốn gặp lại, vì sao gặp lại?
Không muốn tương tư, vì sao tương tư?