Sau đó Nguyệt kiếm nô lại nghĩ làm một người thông minh, thường thường mệnh không lâu.
Mà nàng chẳng biết là có nên cảm thấy mình thông minh quá hay không, khi tự biết mình nằm trong phạm vi những người thông minh đó, hơn nữa lại còn thuộc loại đặc biệt thông minh.
Có lẽ, vì mình quá thông minh, cho nên Thiếu chủ nhân mới luyến tiếc giết nàng.
Xem ra có một chân lý là không đúng, thì phải là người thông minh thường thường mệnh sẽ dài.
Vẫn vẻ mặt ấy, nụ cười ấy, phong thái ấy.
Trước mắt là chân thật vẫn là hư ảo.
“Làm sao vậy, Triển huynh, bất quá là ba năm chia lìa, ngươi cũng không dám nhận thức ta sao? Ta thay đổi thực nhiều như vậy sao?”
Triển Chiêu, có chút ngây ngẩn cả người, y là Bạch Ngọc Đường, không có sai.
Tuy rằng, tóc đen không biết sao biến thành đầu bạc, nhưng nó không chút nào tổn hại đến thần vận của y, mắt của y, vẫn như vì tinh tú rực rỡ trên bầu trời, làm cho người ta sa vào vào trong đó.
[ Nhưng là, vì cái gì? Ngọc đường, ngươi không gọi ta là mèo con, hai chữ Triển huynh kia giống như càng ngày càng kéo xa khoảng cách giữa ta và ngươi, làm cho ta có cảm giác gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, giai nhân như mộng. ]
Bạch Ngọc Đường, mang theo ý cười, đi tới trước mặt Triển Chiêu, trong mắt y chỉ có Triển Chiêu đích tồn tại, giống như trong thiên địa chỉ có bọn họ hai người.
“Ta nói lão ngũ a, trong mắt ngươi đừng chỉ có miêu của ngươi, cũng phải nhìn xem chúng ta chứ.”
“Ta nói tứ ca, từ lúc quen biết ngươi tới giờ, như thế nào ta luôn cảm thấy được trên người của ngươi có mùi gì đó, trước kia không hiểu được là cái gì, hiện tại cuối cùng ta đã biết.”
” Mùi gì chứ, ta như thế nào vẫn không biết, mỗi ngày ta đều tắm, còn dùng thượng đẳng hương liệu pha với nước tắm nữa mà. Triệu hổ a, ngươi thử ngửi xem có mùi gì sao?” Tương tứ gia, vừa nói một bên kéo Triệu hổ. Triệu hổ ngửi ngửi nói: “Không có a, còn có một mùi hương đâu.”
“ Đúng vậy, toan, hảo nùng mùi a.” Nguyệt kiếm nô nói, vẻ mặt tỏ vẻ, Tương bình biết, ý nàng là [ ngươi thực là ngốc. ]
“Hắc hắc...”
“Ngươi cười cái gì, ngươi so với hắn càng bổn.” Triệu hổ, hảo xấu hổ a, cô nương này nói chuyện cũng quá không nể tình. Nhất thời hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ở một bên đấu mắt.
“Ngọc đường, cấp các vị ca ca, hành lễ.” Đã không có diễn ngược, chỉ có chân thành.
Hãm không tứ thử, nhất thời không biết nên nói gì, muôn vàn cảm tình không thể nói lên, bàn tay cùng nắm, hết thảy đều im lặng.
Trong lúc nhất thời, không khí ở xuân tiên lâu có điểm trầm trọng…
“Hôm nay khó được dịp mọi người trong Khai Phong Phủ tới chỗ này, ta cũng đã ngưỡng mộ phong thái của các vị đã lâu, hôm nay, xuân tiên lâu không đón khách, để ta gọi tứ quý xuân các nàng ca múa trợ hứng.”, mụ mụ Xuân tiên lâu, là một người hiểu việc, nàng hiểu được, khi nào thì nên tiến, khi nào thì nên lui.
“Không cần.” Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt Triển Chiêu, lên tiếng cự tuyệt ‘ mụ mụ ’ thật là tốt ý. “Tin tưởng Triển huynh cùng các vị ở đây còn có chuyện quan trọng cần làm, huống chi đây là xuân tiên lâu, vốn là nên ôn nhu hương lý một mình miên.” Bạch Ngọc Đường đúng là nói với ‘ mụ mụ ’, chính là ánh mắt lại không có rời đi quá Triển Chiêu.
“Ôn nhu hương lý một mình miên?” Triển Chiêu, cúi đầu, cho nên Bạch Ngọc Đường không có thấy rõ Triển Chiêu khẽ biến sắc mặt.
“Lão ngũ, như thế nào mới gặp nhau đã muốn đuổi chúng ta đi sao?”
“ Đúng vậy a, Ngũ đệ. Mấy người chúng ta đã lâu lắm không có hàn huyên, chúng ta có nhiều chuyện cần phải nói.”
“Các vị ca ca, các vị cảm thấy được nơi này là chỗ để huynh đệ ta ôn chuyện sao?”
“Ngũ đệ, đêm nay ngươi nhất định phải tới Lô phủ, mấy vị tẩu tử của ngươi rất nhớ ngươi.” Lô phương, biết hiện tại cũng không phải thời gian để ôn chuyện, hắn có nhiều vấn đề muốn hỏi Ngũ đệ, chỉ cần y còn tại đây, nhất định sẽ cho chúng ta một cái công đạo.
“Ân, đêm nay ngọc đường chắc chắn sẽ tới.”
“Ngọc đường, ngươi không có….”, Bạch Ngọc Đường không đợi Triển Chiêu đem lời nói cho hết, vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, cao giọng nói: ” Ngày mai, ta ở túy uyên các, chờ ngươi. Không cần lỡ hẹn, ta cũng không có kiên nhẫn chờ ngươi nữa đâu.”
“Sẽ không, không bao giờ … nữa hội.”
Nhìn theo Triển Chiêu bọn họ rời đi, tươi cười bắt tại khóe miệng của Bạch Ngọc Đường chậm rãi biến mất, [ Triển Chiêu, ngươi biết không? Ta sẽ không cho mình cơ hội, đồng dạng cũng sẽ không sẽ cho ngươi có cơ hội, hướng tiêu lâu, là bắt đầu chấm dứt, hiện tại những gì còn lại là hết thảy chấm dứt cuối cùng. Bởi vì, những gì đã chết đi sẽ không thể sống lại.” ]
Nguyệt kiếm nô, không lên tiếng, chỉ là nhìn Thiếu chủ nhân của nàng, vừa rồi Thiếu chủ nhân như thế sinh động, cười tới nhăn mày, thật sự tình nghĩa, chính là hiện tại, đã có loại cảm giác nói không ra lời, làm cho người ta có điểm hít thở không thông, đúng vậy, là một loại cảm giác không nên có trên người người sống, giống như bị ăn mòn.
“ Chủ nhân hữu tửu hoan kim tịch, thỉnh tấu minh cầm nghiễm lăng khách. Ngọc chẩn chu huyền sắt sắt huy, ngô oa trưng điều tấu tương phi. Nguyệt chiếu thành đầu ô bán phi, sương thê vạn thụ phong nhập y. Đồng lư hoa chúc chúc tăng huy, sơ đạn lục thủy hậu sở phi. “ ( 1)Tiếng đàn như oán như tố, giống như phu nhân ngồi một mình trong khuê phòng chờ đợi, chậm chạp không thấy tiêu lang trở về; lại giống như cô gái dựa cửa nhìn về nơi xa , không biết vương tôn nay ở phương nào.
( 1):Cầm Ca
Chủ nhân hữu tửu hoan kim tịch,
Thỉnh tấu minh cầm Quảng Lăng khách.
Nguyệt chiếu thành đầu ô bán phi,
Sương thê vạn mộc phong nhập y.
Đồng lư hoa chúc, chúc tăng huy,
Tiên đàn Lục Thủy hậu Sở Phi.
Nhất thanh dĩ động vật giai tịnh,
Tứ tọa vô ngôn tinh dục hy.
Thanh Hoài phụng sứ thiên dư lý,
Cảm cáo vân sơn tùng thử thủy
(Lý Kỳ)
Tạm dịch:
Đêm nay bày rượu đãi đằng,
Chủ mời ông khách Quảng Lăng tấu đàn.
Trăng soi ô thước bàng hoàng,
Sương vương nhành lá, gió ngàn hắt hiu.
Nến vui, trầm tỏa phiêu diêu,
Trước đàn Lục Thủy, lại dìu Sở Phi.
Tiếng đàn vừa trỗi tức thì,
Bốn bề phẳng lặng, sao kia cũng mờ!
Thanh Hoài hoạn lộ thờ ơ,
Từ nay đã quyết nương nhờ núi mây!
(Phương Thảo)
Tại chỗ bán tiếng cười như đây, tiếng đàn như tố như mộ này có vẻ phá lệ thê lương.
“Kiếm nô, ngươi đi mời người đánh đàn lại đây.”
Hoàn bội đinh đương, từ vươn xa gần, sa liêm khinh khởi, giai nhân mạt nhập.
Bạch Ngọc Đường, cầm chén rượu trong tay , “Giai nhân ở xa tới, thanh tửu lương nghênh, bất nhập sa liêm, hà tri giai nhân?”
Sa liêm, tái khởi, giai nhân đã vào.
Bất quá, giai nhân đã tới, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn không có nhìn đến giai nhân.
Bởi vì, giai nhân cúi đầu.
Nguyệt kiếm nô, nghĩ muốn nói cho Thiếu chủ nhân, cô nương này thật đáng thương.
Thân có tàn tật, lại vẫn phải bán rẻ tiếng cười nghênh nhân.
“Ngươi là giai nhân?”
“ Đúng vậy, ta là giai nhân.”
” Nếu là giai nhân, dâng tặng thanh tửu.”, giai nhân tiếp nhận chén rượu trong tay Bạch Ngọc Đường , ẩm hạ, nhưng vẫn không ngẩng đầu.
“Quân tặng thanh tửu, thiếp hoàn minh châu.”
“Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì. ( 2) Giai nhân mạt giá, cần gì minh châu? “
( 2) : Một câu trong Tiết Phụ Ngâm: Trương Tịch
Dịch Nghĩa:
Trả lại anh hạt minh châu sáng, hai hàng nước mắt ròng ròng
Ân hận rằng không gặp nhau lúc chưa chồng.
“Minh châu cùng tặng, quân không thể không thu.”
“Ta muốn lấy, bất quá viên minh châu này ta không thể thu. Tình nhân minh châu, Bạch Ngọc Đường vô phúc tiêu thụ.”
“Công tử, không phải người vô phúc.”
” Minh châu của giai nhân , ta không cầm nổi, bởi vì ta đã có một viên so với minh châu của giai nhân còn tốt hơn.”
Không nói gì, Bạch Ngọc Đường, nghĩ nghĩ, đúng vậy, ta có một viên minh châu, chính là viên minh châu này không phải trong suốt như thế.
“Công tử, minh châu thiên hạ không có ai lại ngại nó nhiều, cho nên, không bằng thỉnh công tử, nhận lấy viên minh châu này của ta .”
Nguyệt kiếm nô, nhìn không được, cũng không muốn nhìn nữa.
“Thiếu chủ nhân, ngươi thật sự là khó hiểu phong tình, giai nhân tặng đồ, ngươi không cần, kiếm nô muốn. Ngươi không thể làm vị cô nương này thương tâm, nàng thực đáng thương.” Nguyệt kiếm nô, muốn đưa tay ra nhận lấy viên minh châu mà bọn họ cứ đẩy qua đẩy lại.
Giai nhân cười, khuynh nhân thành.
Giai nhân nở nụ cười, cười tới quyến rũ.
Nguyệt kiếm nô cũng cười, cười có điểm ngốc.
Minh châu của giai nhân , không phải là dễ cầm, đây là kết luận của nàng, minh châu của giai nhân cúi đầu này lại càng không tốt lấy.
“Công tử, không thương, tội gì không để cho người khác đi yêu? “
“Bởi vì, minh châu của tình nhân, không thích hợp ngốc phó này của ta.”
Không thể nào, Thiếu chủ nhân, người nói chuyện cũng nên chừa chút đức, thể diện của kiếm nô là nhỏ, nhưng còn thể diện của người a, bởi vì người trong thiên hạ đều biết, ta là người hầu của ngươi, ta khờ, ngươi không phải so với ta càng ngốc sao? Chỉ có người càng ngốc mới đi chọn một kẻ ngốc làm người hầu.
Bạch Ngọc Đường quay đầu, nhìn nhìn Nguyệt kiếm nô, ta có phải hay không cũng choáng váng, như thế nào lại đi chọn một kẻ ngốc làm người hầu.
“Công tử cũng không nhất định hủy minh châu của ta, làm ta thương tâm.”
“Không thương tâm của ngươi, thì chính mình bị thương, trong thiên hạ không có người nào muốn làm chính mình thương tâm.”
“Công tử làm ta thương tâm, tâm của ta lại chẳng biết tại sao không thương tâm.”
“Ngươi vốn là người vô tâm,cho nên sẽ không bị thương tâm, bởi vì ngươi không hiểu thương tâm là cái gì, ngươi chỉ là một người yêu thương người khác tâm, cho nên, ngươi không phải giai nhân. Chân chính giai nhân, có ái nhân tâm. Nàng sẽ thương tâm, nhưng sẽ chỉ làm bị thương tâm của chính mình.”
“Công tử, là giai nhân sao?”
“Không phải, bởi vì ta so với ngươi càng yêu đả thương tâm người.”
Bạch Ngọc Đường, đứng lên, tay áo phiêu phiêu.
Giai nhân, ngồi xuống, ngọc thủ đánh đàn.
Tiếng đàn, không nghe, sao đổng, cầm tâm.
Nguyệt kiếm nô, không hiểu, nàng chính là cảm thấy được người này, không nên đánh đàn, nàng nên vũ cầm.
Tiếng đàn, có sát ý.
Sát ý, nàng biết, cho nên nàng động.
Bạch Ngọc Đường cũng động.
Y tức động, liền không có người cử động nữa.
Giai nhân, ngẩng đầu.
Không tin, trên đời có kiếm như vậy .
Nguyệt kiếm nô, ngây dại, xoay người, “Thiếu chủ nhân, nàng không phải người tàn tật, nàng có thể ngẩng đầu.”, không để ý đến sát nhân kiếm, đang kề trên cổ nàng, một cái nghiêng đầu, có thể lấy mạng của nàng, Nguyệt kiếm nô, không để ý tới, nàng hiện tại chỉ có phẫn nộ, bởi vì: nàng bị lừa, đây mới là chuyện lớn.
Bạch Ngọc Đường, thu hồi kiếm, không có xem Nguyệt kiếm nô ở đàng kia khổ đại cừu thâm .
Y chính là suy nghĩ, ngày mai, Triển Chiêu sẽ đến phó ước sao?
“Thiếu chủ nhân, nàng là một tên lường gạt, nàng là một tên lường gạt.”
“Biết.”
“Biết, sao người không nói sớm, làm cho nàng gạt ta. Tâm bị thương.”
“Ngươi đã quên, ta là người yêu đả thương tâm người.”
Nguyệt kiếm nô, choáng váng, đúng vậy, Thiếu chủ nhân là một người yêu đả thương tâm người .
Từ ngày theo y, nàng chỉ biết, Thiếu chủ nhân là một người đả thương tâm người .
Vì cái gì, một cái giống như thiên nhân như Thiếu chủ nhân, yêu nhất lại chính là đả thương tâm người.
Bọn họ, rời khỏi xuân tiên lâu.
Nguyệt quải vòm trời.
[ Ngươi không phải không muốn ngẩng đầu, mà là ngươi không thể ngẩng đầu, cũng không nguyện ngẩng đầu. Một khi ngẩng đầu, ngươi liền hai bàn tay trắng, một khi ngươi ngẩng đầu, lại phát hiện mình chỉ có thể cúi đầu, tâm ngươi ngạo, không muốn ngưỡng mộ người khác, cho nên, ngươi chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu, năm phục năm. Ngươi muốn tặng minh châu, nhưng không cách nào tặng cho người yêu, cho nên, minh châu của ngươi, biến thành minh châu thương tâm nhất —- tình nhân lệ. ]