Miêu Thử – Kiếm Tiêu Hệ Liệt

Chương 5: Cuồng lai thuyết kiếm oán xuy tiêu (Cuồng mà nói kiếm oán thổi tiêu)




Chỉ mành treo chuông, cấp bách, mọi suy nghĩ đều như biến mất.

Gió chợt nổi lên, thân ảnh màu lam phóng lên cao, tay trái chụp lấy xá lợi tháp!

Bạch Ngọc Đường nhắm mắt, hàn khí quất vào mặt, tâm hóa thánh tro.

Cuối cùng, Triển Chiêu vẫn lấy thiệt hơn nơi quan trường làm trọng, coi nhẹ nghĩa giang hồ.

Chỉ trách mình có mắt như mù, nhận lầm tri kỉ!

Vô Sát mặc dù thất thủ đánh mất xá lợi tháp, lại khiến cho Triển Chiêu ngộ sát Bạch Ngọc Đường, kế ly gián đã thành!

Sinh tử trong nháy mắt, biến cố lại xuất hiện!

Triển Chiêu phất tay, hàn quang bay ra từ tay áo, hiện ra năm thứ hình hoa mai, đi sau mà tới trước, nổ lớn va vào Cự Khuyết!

Độc Bộ Hải Nội, tuyệt kĩ ám tiễn độc nhất vô nhị trong võ lâm!

Cự Khuyết chịu lực, chợt chuyển hướng, hoa phá trường không, dưới ánh nắng, đúng là điện quang thạch tỏa!

Một dòng máu đón gió phun tung tóe, vạt áo trắng toát như tuyết bị nhuộm thành đóa đóa hồng mai.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy đâm sâu tới xương vai trái, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên.

Cát bụi nổi lên, lá xoay như múa, che khuất bầu trời.

Hai tay mạnh mẽ nắm lấy chuôi kiếm Cự Khuyết lạnh như băng.

Lăng không, xoay người, người kiếm hợp nhất, ưu mĩ như chim ưng lướt đi.

Tiếng cười thê lương bén nhọn như đao, đâm vào tim mật Vô Sát, cát đất mờ mắt, trong hoảng hốt, chân còn chưa tiếp đất, ngực chợt lạnh!

Thanh âm xuyên thấu nhẹ khẽ như xé giấy.

Tới như lôi đình thu phẫn nộ, như muốn đông cứng sông biển thành một mảnh thanh quang…

Khó tin nhìn chuôi kiếm trước ngực, thanh âm của Vô Sát cuối cùng run run: “Ngươi… Ngươi dám giết ta?”

Trong con ngươi Triển Chiêu ánh lên một nét lãnh khốc sắc bén chưa từng có.

“Bởi vì, ngươi đả thương y!”

Còn có một câu không nói ra: Tháp, ta muốn, người, ta cũng muốn!

Dù cho thiên lí bất dung, dù cho hai tay nhuốm máu, cũng sẽ tuyệt không bỏ qua một tia sinh lộ cho người kia!

Ngưng mắt nhìn, hướng về phía ánh mắt sắc bén như kiếm kia, Vô Sát rốt cuộc đã hiểu.

Giết hắn, lại mang thêm tội danh trộm tháp, chết không đối chứng, Tây Hạ đã có tâm phản loạn, nhiều hơn một cái cũng không có người hoài nghi.

Hết lần này đến lần khác tính kế, chỉ vì giúp Bạch Ngọc Đường thoát khỏi đại tội cướp tháp…

Ngàn tính vạn toán, về công về tư, bản thân Triển Chiêu đều không dám đấu tranh, duy chỉ có tính sót Bạch Ngọc Đường!

Một lần sai, liền thua hết…

“Ha ha ha, ngươi giết ta để giúp y thoát tội, chỉ tiếc, y chưa chắc đã cảm kích!”

Vô Sát cười chưa dứt, nâng tay, đập mạnh chuôi kiếm, Cự Khuyết ra, lập tức tắt thở.

Triển Chiêu vội quay đầu lại, vết thương trên vai bạch y nhân dữ tợn gai mắt.

Hóa ra, hắn vẫn làm y bị thương.

Bên hông truyền tới một trận đau nhức nhắc nhở hắn đang chảy máu không ngừng, hậu quả của tiêu hao nội lực quá mức, làm máu tuôn như suối!

Cắn răng, nháy mắt chặn huyệt, dù cho sẽ lưu lại hậu họa về sau, cũng không muốn cho người đó biết.

Gió qua lá rơi, mọi thứ trở về yên lặng.

Bước nhanh đến, không nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo tuyệt tình tràn ngập hận ý, điểm huyệt, lấy thuốc, băng bó vết thương, nhẹ nhàng cẩn thận, tựa như tình nhân.

Là ta tham lam, luôn muốn song toàn, tháp cũng muốn, người cũng muốn, cho nên ông trời trừng phạt, đã định trước ta với ngươi kiếp này làm người lạ…

“Hư tình giả ý, thả, ta, ra!” Bạch Ngọc Đường từng chữ từng chữ đều lạnh bén như tên nhọn, triệt để đâm thẳng vào lòng Triển Chiêu.

Bàn tay kéo vạt áo xuống lần đầu tiên hơi run, một nút buộc phải thắt đến ba lần.

Chậm rãi lui về sau, ngắm nhìn thật sâu, đem khuôn mặt tuấn mĩ vô song khắc vào tận đáy lòng.

Ánh dương quang rực rỡ chiếu rọi cuộc đời, thoáng qua rồi lại biến mất…

Vậy, Bạch Ngọc Đường, nếu đã hận ta, thì cứ vĩnh viễn hận thêm đi, như thế, ngươi sẽ biến mất trong cuộc đời ta, bằng không sẽ vì ta mà gặp phiền phức, sẽ vì ta mà bị liên lụy…

Ra ngoài ba trượng, Triển Chiêu nhặt một hòn đá, nụ cười thanh phong vân vụ mờ ảo lại hiện ra, che khuất chân dung, cũng che kín chân tâm…

Ngón tay nhanh búng, viên đá chuẩn xác bắn trúng huyệt đạo Bạch Ngọc Đường.

Ngọc Tiêu nâng, Ngư Trường ra, nhanh như sét đánh, đâm về phía yết hầu Triển Chiêu.

Bất luận là kẻ nào cũng không thể toàn thân trở ra trong tay một Bạch Ngọc Đường đang thịnh nộ.

Than nhẹ, lam ảnh hơi tung người đã đi mất, trong rừng còn quanh quẩn thanh âm trong trẻo: “Triển Chiêu có công vụ trong người, không rảnh so kiếm, một tháng sau, cầu Lăng Phong ngoài thành Khai Phong, không gặp không về!”

Cố đè nén sự phẫn nộ mãnh liệt cùng cảm giác tuyệt vọng thấu xương, chỉ vì một tòa xá lợi tháp, Triển Chiêu lại không chút do dự mà bỏ rơi mình!

Hóa ra, tất cả đều là tự một mình mình tình nguyện, từ đầu tới đuôi, chẳng qua chỉ là một hồi mèo trêu chuột.

Cự Khuyết một kiếm đâm xương, cũng cắt đứt tất cả…

Ta thề, thù này không báo, thề không làm người!

XXXXXXX

Thiên lao âm trầm lạnh lẽo.

Chịu phạt, vết thương cũ cộng thêm sốt cao, Triển Chiêu ngày càng suy yếu, ngay cả đi lại cũng khó khăn.

Bất luận là Bao đại nhân tận tình khuyên bảo, Công Tôn Sách khuyên giải rất nhiều, còn có đồng liêu Khai Phong phủ đau xót khẩn cầu, đều không thay đổi được quyết tâm của mình.

Lần đầu tiên trong đời, cũng là lần cuối cùng mưu hại người khác, chỉ vì không muốn liên lụy tới Bạch Ngọc Đường.

Giết người thì đền mạng, để dừng lại sự phẫn nộ của Tây Hạ, vì mặt mũi triều đình, phán quyết chỉ có một, chính là: Tử hình!

Trước khi chết suy nghĩ rất nhiều, gặp lại Bạch Ngọc Đường một lần, dù cho, đối mặt với lửa giận của y.

“Thánh chỉ tới!”

Thanh âm run rẩy của Bao Chửng đã nói rõ tất cả.

Quả nhiên là… Tử hình.

Cái gì phải tới rốt cuộc đã tới!

Khuôn mặt cương nghị của Bao Chửng tràn ngập bi thương.

Bất kể yêu cầu gì, bản phủ đều có thể đáp ứng!

Vuốt ve tấm áo choàng Bao Chửng khoác lên người mình, Triển Chiêu nở nụ cười đạm nhiên như gió.

Ta chỉ muốn… Hoàn thành lời hứa so kiếm…

Đại môn thiên lao ầm ầm mở, ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp mà an lành.

Thân ảnh màu lam tắm trong ánh dương quang rực rỡ nhất của cuộc đời, đi về phương xa.