Mặt đối mặt, ánh mắt ngậm cười trêu tức và ánh mắt giật mình tức giận.
Khoảng cách cận kề gần như chóp mũi chạm nhau, có thể nghe được cả hơi thở…
Nhàn nhạt, có loại khí tức khiến người ta an tâm, như cỏ cây ngày xuân xanh biếc một màu, vạn vật thay mới tỏa hương tươi mát…
Đây là…hương vị của Triển Chiêu…
Tựa hồ thật quen thuộc, kiếp trước phồn hoa, kiếp này rượu đục, đương lúc ngoái đầu nhìn lại, mờ mờ ảo ảo, *ba ngàn dòng nước, một bầu nơi đâu? (* Nguyên văn đại khái là “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất bầu” nghĩa là chỉ một mực chung tình với một người giữa muôn ngàn người khác. Nhờ đọc cái đoản “50 câu hỏi Thử Miêu” ta mới hiểu câu này :v )
Phút chốc thất thần…
Đến gần, mới nhận ra Bạch Ngọc Đường tuấn mỹ khác xa người trần, xuất sắc mà không kiêu ngạo, như người chốn Bồng Lai tiên cảnh…
Tuy là giai công tử giữa trần thế hỗn mang, nhưng ánh mắt của y lại tinh thuần như băng tuyết, không nhiễm một chút tạp chất, vẫn là tâm hồn của một đứa trẻ thơ…
Triển Chiêu chợt thấy ngơ ngẩn, minh châu xá lợi tháp trong tay nặng nề như núi…
Gió lạnh nổi lên!
Kiếm quang như băng tuyết, sát khí, xông thẳng bầu trời!
Chưa áp sát, kiếm quang sáng loáng đã táp lạnh cả mặt!
Kiếm của Vô Sát!
“Mau tránh ra…” Tay Triển Chiêu run lên, quang mang của Cự Khuyết lóe ra, tựa như sao băng xẹt trong màn mưa, tạo thành một lá chắn vô hình!
Kình khí mạnh mẽ phác thiên cái địa, cuồng phong cuốn lên thổi tung cát bụi, cuồn cuộn vọt lên.
Triển Chiêu vận không nhúc nhích, sừng sững như tảng đá, mặc cho gió lốc cuốn qua.
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường lạnh đi, nâng tiêu, Ngư Trường Kiếm ra, phi nhanh như tên bắn, đâm thẳng Vô Sát!
Triển Chiêu sợ hãi, ngực lạnh đi, có điểm nào không đúng…
Phi thân phóng lên, vẫn không kịp, mũi kiếm sáng loáng của Vô Sát lượn lờ, chợt vây chặt.
Kiếm đã điểm trúng huyệt thiên trung của Bạch Ngọc Đường.
Mũi kiếm nếu như tiến thẳng tới, lúc này, chỉ cần dùng một chút lực là có thể giết người không thể phản kháng.
Nhìn chằm chằm, bỗng chốc, liền đã hiểu ra tất cả.
Cười nhạt như gió, chậm rãi mở miệng, “Vô Sát, ngươi muốn thế nào?”
Vô Sát diện vô biểu tình, “Lấy tính mạng Bạch Ngọc Đường đổi minh châu xá lợi tháp, thế nào?”
Chống kiếm xuống đất, Triển Chiêu cười đến càng vui vẻ, “Lấy bản lĩnh của sát thủ đệ nhất Tây Hạ như ngươi, đoạt minh châu xá lợi tháp từ tay ta cũng không khó, tại sao lại tốn công vòng vo như vậy? Bạch Ngọc Đường và ta còn là kẻ địch, dựa vào cái gì mà đem xá lợi tháp trao đổi với ngươi?”
Đồng tử tối tăm nóng giận co lại, kiếm điểm nhẹ, trên bạch y lập tức nhuốm một mảng đỏ.
Thân thể Bạch Ngọc Đường khẽ run, thần sắc cũng không đổi, chỉ là, ngưng mắt nhìn thật sâu con người đã từng hát vang vui cười kia.
Một cảm giác đau đớn chưa từng có nhói lên trong lòng Triển Chiêu.
Vết thương là ở trên người y, đau đớn lại khảm trong tim mình…
Nhướn mày, mỉm cười thanh phong vân vụ, xem ra mệnh lệnh từ Tây Hạ là âm thầm đoạt lại xá lợi tháp, để tránh khỏi để lộ việc can thiệp vào lệnh của Đại Tống. Nếu muốn cướp vật trong tay hắn, trừ phi giết hắn diệt khẩu, bằng không tất bị hoài nghi. Đáng tiếc, hắn lại không phải kẻ dễ dàng bị đánh bại, càng không phải kẻ có thể dễ dàng bị giết chết…
Dùng Bạch Ngọc Đường buộc hắn giao ra xá lợi tháp, liền có thể vu cáo hắn tư thông với trộm cướp. Trước hết giết Bạch Ngọc Đường để diệt khẩu, chết không đối chứng. Đợi đến lúc triều đình bắt hắn vì tội mưu toan vượt ngục, thì âm thầm giết chết, ngụy tạo thành sợ tội nên tự sát, tự nhiên thiên hạ thái bình. Một hòn đá ném trúng hai con chim, kế thật cao minh…
Vô Sát cười nhạt: “Nếu không giao ra xá lợi tháp, Bạch Ngọc Đường chết ngay bây giờ!”
Trong lòng bỗng nhiên khiếp sợ!
Bạch Ngọc Đường chết ngay bây giờ…
Tâm tình ngổn ngang, không hề che giấu…
Lựa chọn thế nào?
Gió nhẹ lướt qua, như nghe thấy tiếng lòng Bạch Ngọc Đường khẽ gọi…
Lần đầu gặp gỡ nơi khúc sông nhỏ, Hạnh Hoa Lâu uống sầu, trộm xá lợi tháp…
Đều là… Vì mình mà thôi…
Có thể… phụ lòng sao?
Lần này phụ lòng, tình cảnh đã rõ… Tình nghĩa…
Phụ lòng, thì vĩnh viễn mất đi…
Xá lợi tháp lạnh băng trong bàn tay bị siết muốn nóng lên, như lửa cháy…
Hồi lâu sau, âm thanh của Triển Chiêu bình tĩnh chậm rãi vang lên, “Giang sơn làm trọng, xá lợi tháp tuyệt sẽ không giao cho ngươi…”
Một lời kinh thiên động địa!
Bạch Ngọc Đường toàn thân chấn động, lưng thẳng lên.
Dù cho tim cắm đầy đao, đau đớn muốn vỡ ra, Bạch Ngọc Đường cũng tuyệt không tỏ ra yếu kém trước mặt người khác!
Ánh mắt Vô Sát lạnh lẽo, tay nâng, kiếm hạ, nhanh như gió xoáy, đâm về phía Bạch Ngọc Đường!
Triển Chiêu đột nhiên vung tay, xá lợi tháp bay thẳng lên trời!
Vô Sát chưa kịp giết người, tung người nhảy lên, thân đón gió hướng lên trời xanh.
Thắng bại chỉ trong sát na!
Cự Khuyết đón gió, kiếm tuôn hàn quang, rời tay bay đi, chói lọi như cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời.
Kình khí đã áp sát người, Vô Sát hơi do dự, còn chưa quay nhìn nguy cơ phía sau, sắp cướp được xá lợi tháp!
Vậy mà, ngay khi ngón tay hắn gần chạm được là lúc, xá lợi tháp lại đột nhiên không ngờ mà xoay tròn một hướng, lượn vòng bay thẳng trở về.
Triển Chiêu lúc ném đi đã tăng thêm lực bay vòng!
Lúc này, Cự Khuyết đã đến, xuyên thấu màn nội lực!
Vô Sát trở tay, kiếm múa thành gió, xuất ra toàn lực, gầm lên giận dữ, hai kiếm tấn công, lại đem Cự Khuyết đẩy ngược về!
Trường kiếm quay cuồng trên không trung, xoáy thành một quang đoàn to lớn, hướng đúng về phía người dưới kia!
Bạch Ngọc Đường bị điểm huyệt, không cách nào tránh được, trơ mắt nhìn Cự Khuyết tới gần!
Xá lợi tháp cùng lúc bay trở về.
Triển Chiêu đưa tay muốn nhận thì, dư quang của khóe mắt thoáng thấy Bạch Ngọc Đường lâm vào tình cảnh nguy cấp…
Tháp quan trọng, hay là… Người quan trọng?
Lần đầu tiên trong đời, đối mặt với nan đề như vậy!