“Kẻ kia là ai? Bắt được chưa?” Trông thấy Vương Triều Mã Hán trở lại, Bao Chửng vội bước đến hỏi, nghe nói thích khách vừa vào phủ đã lao tới phòng Triển Chiêu, Bao Chửng quả thực lo lắng vạn phần.
Vương Triều bước lên một bước, chắp tay hồi báo: “Đại nhân yên tâm, đã bắt được rồi, chỉ là một nữ tặc không biết tự lượng sức mình, võ công cũng không cao, tạm thời chưa có thương vong.”
Nghi ngờ thích khách kia cố ý xông đến chỗ Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng bất an phân phó: “Mau dẫn thích khách tới đây để bản phủ thẩm vấn, nàng ta đến đây vì mục đích gì.”
“Vâng.” Hai người lĩnh mệnh lui xuống, lát sau đã mang thích khách tiến vào.
Chỉ thấy nàng ta một thân sa y trắng thuần, dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt, hoàn toàn không giống thích khách.
Vừa thấy Bao Chửng, nàng ta bắt đầu liều mạng giãy dụa, cố sức thoát khỏi sự kìm hãm của Vương Triều Mã Hán, kêu to: “Buông ra. Ta không phải thích khách, ta tới tìm Ngọc Đường ca ca.”
Bao Chửng nghe được cách nàng xưng hô với Bạch Ngọc Đường, nhất lời an tâm, ra lệnh: “Buông cô bé ra đi.” Hẳn nàng chính là nghĩa muội của Bạch Ngọc Đường mà Triển hộ vệ từng nhắc.
Vương Triều, Mã Hán lại không biết chuyện đó, chỉ nghĩ rằng Bao đại nhân nhân từ, không muốn làm khó một nữ tặc, bởi vậy không chút khách khí ném nàng xuống đất.
Chỉ nghe “Ái” một tiếng, nàng ta đã ngã xuống trước mặt Bao Chửng.
Bao Chửng vừa vươn tay đỡ nàng đứng dậy, vừa hỏi: “Ngươi là Bạch Nhị Nha Bạch cô nương phải không?”
“Đúng vậy.” Nàng kia mặc dù nhếch nhác chật vật, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, song khi trả lời rất có chừng mực, giống hệt phong thái của Bạch Ngọc Đường.
Bao đại nhân lại khẳng định thêm ba phần, thế nhưng thận trọng vẫn hơn, bèn hỏi: “Bản phủ có điều không rõ, vì sao cô nương không đi cửa chính, lại trèo tường vào đây? Báo hại chúng ta suýt nữa xem cô nương như thích khách.”
“Bởi vì ta mới trốn khỏi hoàng cung, chẳng phải quan phủ các người đều nghe lời Hoàng đế sao? Nếu để các người nhìn thấy ta sẽ bị bắt.” Cô nương kia thấy Bao đại nhân thái độ hòa nhã, dường như không định bắt mình, bèn kể lại hết sự tình.
Bao Chửng cả kinh, khó trách Triển hộ vệ tìm lâu đến vậy vẫn không thấy nàng, hóa ra đúng là bị Hoàng thượng bắt đi. Chính là hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, cô nương này còn không đánh nổi vài nha dịch của Khai Phong Phủ, làm sao chạy được đến đây?
“Làm thế nào cô nương trốn được khỏi hoàng cung??”
“Thực ra dựa vào bản lĩnh của ta, tuyệt đối không thể trốn thoát, là bốn vị ca ca và đại tẩu của Ngọc Đường ca ca giúp ta trốn đi.”
“Cái gì?” Mọi người có mặt ở đó đồng thời kêu lên kinh hoảng, nói vậy, Tứ Thử và Lô phu nhân cũng bị bắt vào cung rồi sao?
“Các vị nghĩa sĩ của Hãm Không Đảo hiện giờ ở đâu?” Bao Chửng vội hỏi. Tìm được Lô phu nhân, Bạch Ngọc Đường có lẽ sẽ còn cơ hội.
Chỉ thấy nàng kia sắc mặt tối sầm, ngữ điệu tiếc hận: “Các ca ca tẩu tẩu nói nếu bọn họ đi cùng, e rằng Hoàng đế sẽ giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt, làm hại Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca, hơn nữa mục tiêu quá lớn dễ bị phát hiện, vả lại Hoàng thượng không biết quan hệ của ta và Ngọc Đường ca ca, vậy nên mới để mình ta chạy đến báo tin cho Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca.”
Nàng đột nhiên đổi giọng, gấp gáp hỏi: “Đúng rồi, bọn họ ở đâu? Ta có chuyện quan trọng phải nói với họ.”
“Cô nương muốn nói gì, cứ nói với bản phủ trước đi.” Bao đại nhân ngắt lời nàng, ông phải nghe xem đó là chuyện gì, bởi vì hiện giờ có một số việc không thể nói với Bạch Ngọc Đường.
Tiểu cô nương sớm nghe Bao Chửng là vị quan tốt bảo vệ chính nghĩa, hơn nữa ông cũng là cấp trên của Triển Chiêu, nói với ông chắc sẽ không có vấn đề gì, bèn kể vắn tắt: “Mọi người nói Hoàng đế có thể đã phát hiện ra chuyện Ngọc Đường ca ca mang thai bảo bảo (*), vì không muốn để ai biết, liền bắt hết những người biết chuyện, cho nên rất có khả năng sẽ gây khó dễ cho Ngọc Đường ca ca, muốn ta dặn Triển đại ca cẩn thận một chút, ráng sức bảo vệ Ngọc Đường ca ca.”
(*) Bảo bảo: bé cưng, cục cưng.
“Bao đại nhân, Triển đại ca ở trong phủ sao? Ta muốn nói trực tiếp với huynh ấy.” Nàng đã nhiều ngày trốn đông trốn tây, ngày ẩn náu đêm chạy trốn, hiển nhiên không rõ thành Biện Kinh đã xảy ra chuyện gì.
“Triển hộ vệ e không nghe được lời cô nương…” Bao Chửng thần sắc ảm đạm đáp, nhìn đến bạch y nữ tử vẻ mặt nghi hoặc, nói tiếp: “Triển hộ vệ… Đã không còn ở nhân thế.”
Nữ tử nhất thời cả kinh: “Triển đại ca chết rồi?” Nàng không thể tin vào tai mình, Triển Chiêu võ công cao cường nhường ấy lại chết dễ dàng vậy ư?
Còn chưa kịp bi thương, lại chợt nghĩ đến Ngọc Đường ca ca thân thể đặc thù, gặp chuyện như vậy ắt sẽ thương tâm đến chết, vội lo lắng hỏi: “Ngọc Đường ca ca bây giờ ra sao, tiểu bảo bảo nữa?”
Bao Chửng thở dài, kể sơ lược tình hình cho nàng, giấu đi chuyện Hoàng thượng có tình với Triển Chiêu, âm thầm hãm hại Bạch Ngọc Đường, bởi ông thấy tính tình tiểu cô nương này cũng dễ xúc động hệt Bạch Ngọc Đường, lại không câu nệ lễ phép, nếu để nàng biết chân tướng, không chừng sẽ tới tìm Hoàng thượng báo thù. Dù vậy, tiểu cô nương vẫn cực kì lo lắng, la hét muốn đi gặp Ngọc Đường ca ca. Bao đại nhân biết nàng lo cho Bạch Ngọc Đường, nhưng vì Bạch Ngọc Đường, ông vẫn cứng rắn khuyên nhủ Bạch Nhị Nha rất lâu, nói cho nàng điều gì nên nói, điều gì không nên nói, đồng thời tìm hiểu thêm tin tức khác.
Nói chuyện một hồi, Bao Chửng mới xác định, hóa ra Phí Lương Nghĩa quả do Bạch Nhị Nha giết chết, mà các thôn dân từng nói Phí Lương Nghĩa trước nay chưa từng ức hiếp đồng hương, cưỡng hiếp con gái nhà lành, đều là bị người ép buộc. Tiểu cô nương này cũng vì không sợ quyền thế, không chịu sửa miệng, mới bị gã bắt lại. Có điều nàng tâm tính đơn thuần, không nghĩ việc này có can hệ tới Bạch Ngọc Đường, chỉ nghĩ Phí Lương Nghĩa có quyền có thế, biết đâu còn có quan hệ với Hoàng thất, muốn sau khi chết gã còn lưu được một chút tiếng tốt nên mới làm vậy