“Hoàng thượng, người muốn thần phải làm gì, người mới bằng lòng buông tha Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu cúi đầu, quỳ gối, thanh âm gần như khẩn cầu.
Vì Ngọc Đường, hắn chấp nhận vứt bỏ hết thảy, kể cả tôn nghiêm, kể cả sinh mệnh chính mình.
Thân ảnh hoàng sắc ngồi trên long ỷ hơi hơi lay động, kế đó nhanh chóng bình ổn tinh thần, nghiêm mặt nói: “Triển hộ vệ, trẫm không rõ ý tứ của ngươi, chuyện Bạch Ngọc Đường có can hệ gì tới ngươi?”
“Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường chỉ là kẻ liên đới, tội hắn thực không đáng chết. Chẳng phải người đã đồng ý gia hạn hai tháng, để Bao đại nhân điều tra rõ ràng hay sao?” Triển Chiêu nhận thấy hoàng thượng trả lời chiếu lệ, càng thêm khẳng định suy đoán của Bao đại nhân, bất chấp lễ tiết quân thần, giọng điệu dẫn theo đôi chút chất vấn.
Triệu Trinh vốn đã chột dạ, huống chi người hỏi lại là Triển Chiêu, vậy nên chẳng những hắn không tức giận, mà còn lo lắng hỏi lại: “Ngươi nói y chỉ là kẻ liên đới, vậy thì chủ mưu ở đâu? Nếu muốn rửa sạch oan khuất cho Bạch Ngọc Đường, các ngươi cứ đi bắt hắn. Van cầu trẫm để làm chi?”
“Thế nên thần mới thỉnh cầu hoàng thượng thư hoãn thời gian, để cho chúng thần xác định hung thủ thực sự, rồi mới…” Triển Chiêu bỗng nhiên ngừng lời, hắn hầu như đã dám chắc hoàng thượng là kẻ đứng sau tất cả, vậy thì làm sao người kia có thể cho mình cơ hội điều tra, cứu lấy mạng sống Ngọc Đường?
Tâm tư Triển Chiêu xoắn vặn, dù gì chuyện cũng đâu thể tệ hơn được nữa, vậy thì liều một lần đi: “Hoàng thượng, nếu ngài nhất định phải có tính mệnh một người, thần xin tình nguyện chết thay Bạch Ngọc Đường. Bằng không nếu y chết đi, thần cũng không đành sống tiếp.” Giả như đại nhân nói đúng, hoàng thượng với ta…, đã vậy chắc hẳn ngài sẽ không muốn ta chết chứ?
Thế nhưng Triệu Trinh dẫu sao cũng là thân vương tôn quý, xưa giờ chưa có kẻ nào dám chống đối hắn, giờ này làm sao chịu được giọng điệu đó của Triển Chiêu, kẻ mình hết mực yêu thương lại đem tính mạng mình ra uy hiếp vì một người khác.
Triệu Trinh nhất thời mặt rồng giận dữ, vỗ mạnh long án, đứng dậy hét to: “Hỗn xược. Ngươi dám uy hiếp trẫm? Ngươi cho rằng trẫm không dám giết ngươi hay sao?”
Lại thấy Triển Chiêu mặc dù quỳ trên mặt đất, sống lưng thủy chung thẳng tắp, cao giọng nói: “Vi thần không dám. Chính là nếu Bạch Ngọc Đường thực sự can tội giết người, vi thần cũng là tòng phạm bao che cho y, hi vọng hoàng thượng ban cho Triển Chiêu cái chết.”
Triệu Trinh nghe hắn kiên quyết muốn cùng Bạch Ngọc Đường đồng sinh cộng tử, có phần kinh hãi, thanh âm bắt đầu dịu xuống: “Triển hộ vệ, trẫm cần mạng ngươi làm gì? Chẳng qua trẫm không muốn ngươi bị yêu nghiệt kia mê hoặc, tổn hại bản thân, nên mới làm ra hạ sách này mà thôi.”
“Yêu nghiệt? Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường đâu phải yêu nghiệt? Phải chăng người tin vào lời gièm pha, hiểu lầm Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu kinh ngạc lên tiếng, dù sớm đoán được hoàng thượng sẽ nghĩ như thế, nhưng là chính tai nghe được vẫn thấy khó chịu, cũng bởi mình hại Ngọc Đường, khiến y phải chịu bao nhiêu gian nan trắc trở, còn bị kẻ khác kì thị, vu oan giá họa.
Triệu Trinh thấy hắn không bị ngữ khí quan tâm của mình lay động, ngược lại khăng khăng bảo vệ Bạch Ngọc Đường, lửa giận âm ỉ đột ngột bùng cháy, có điều hắn chưa muốn cùng Triển Chiêu trở mặt, cho nên ráng sức kiềm chế, nói tiếp: “Trẫm khỏi cần kẻ gièm pha cũng hiểu. Nếu y không phải yêu nghiệt, một nam tử hán sao có khả năng hoài thai dựng tử? Nếu y không phải yêu nghiệt, trước mũi bao nhiêu ngự tiền… À không, làm sao toàn mạng rời khỏi Trùng Tiêu Lâu? Trẫm nghe nói y lúc ấy vạn tiễn xuyên thân, một người bình thường liệu có sống sót nổi không?”
Triệu Trinh dù đã ngừng lại đúng lúc, Triển Chiêu vẫn bắt được hai chữ “Ngự tiền…” dang dở. Chẳng lẽ hoàng thượng từng phái Ngự tiền thị vệ theo dõi Ngọc Đường? Khó trách hoàng thượng biết chuyện Ngọc Đường mang thai.
Như thế, có lẽ vụ Bạch cô nương mất tích và Lô phu nhân đến nay chưa tới đều do hoàng thượng…
“Hoàng thượng, hai chuyện người nói đều do công lao của đại tẩu Bạch Ngọc Đường, phu nhân Lô Phương đảo chủ Hãm Không Đảo, thần đoán hoàng thượng cũng từng nghe tiếng tẩu ấy? Lô phu nhân y thuật cao minh, không chỉ cứu mạng Bạch Ngọc Đường, mà còn chữa trị cho cả thần nữa. Bạch Ngọc Đường sở dĩ có thể dùng thân nam tử hoài thai, đều vì thể chất cải biến khi uống thuốc do đại tẩu phát minh.
Quả nhiên hoàng thượng thân thể cứng đờ, lúc lâu sau mới đáp lời: “Đúng là trẫm có nghe tiếng người này, có điều, Triển hộ vệ, ngươi tận mắt thấy những việc đó ư?”
Xem ra hoàng thượng thực sự cho rằng Ngọc Đường là yêu quái, thế nên không dám hành động lỗ mãng, đành phải dần dần xuống tay với người xung quanh y, chặt đứt hậu viện của y, sau đó một lưới tóm gọn hết thảy. E rằng vụ này dù có tìm được chứng cứ chứng minh Ngọc Đường trong sạch, cũng chưa chắc y có thể thoát tội, huống hồ hoàng thượng đại khái sẽ không để bọn họ có cơ hội chứng minh Ngọc Đường trong sạch…
“Thần vẫn chưa thấy tận mắt, song thần hiểu Bạch Ngọc Đường, thần tin y không nói dối, hơn nữa chuyện này đâu thể bịa đặt, y là người hay là yêu, thần nhận rất rõ.” Triển Chiêu kiên định đáp. Mà dù Ngọc Đường thật là yêu quái thì sao? Hắn yêu bản thân Ngọc Đường, mặc kệ Ngọc Đường là người hay yêu, tình cảm của hắn vĩnh viễn chẳng dời chẳng đổi.
Triệu Trinh rốt cuộc vẫn không dằn nổi xáo động trong lòng, lớn tiếng quát: “Trẫm e ngươi đã bị yêu nghiệt kia mê hoặc tâm trí, y có nói gì đi nữa ngươi cũng một lòng tin tưởng, làm sao nhận rõ được y là người hay yêu. Triển Chiêu, ngươi chớ u mê thêm nữa, trẫm thừa biết Bạch Ngọc Đường chỉ dối gạt ngươi. Là vua một nước, có loại kỳ trân dị bảo nào trẫm chưa từng gặp? Loại thuốc thần kì đến thế, tại sao trẫm chưa từng nghe?”
Triển Chiêu đã hiểu, hoàng thượng là vua một nước, ngày thường ít ai dám trái thánh ý, chuyện mà ngài đã chắc chắn, e rằng rất khó lay chuyển.
Vả lại với kẻ mình cực chán ghét oán hận, có ai sẵn lòng tin tưởng y được ông trời chiếu cố, được cao nhân cứu giúp, đại nạn không chết, còn được linh dược hỗ trợ, dĩ nhiên sẽ càng tin rằng tất cả đều là yêu pháp.
Hoàng thượng đã bị đố kị, hận thù che mắt, mình có giải thích thế nào ngài cũng không tin, hơn nữa mình càng nói giúp Ngọc Đường, Hoàng thượng lại càng hận y.
Xem ra nếu muốn hoàng thượng tin tưởng Ngọc Đường không phải yêu ma quỷ quái, chỉ duy có cách hóa giải mối hận của ngài. Triển Chiêu thốt nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh xoáy thẳng về phía Triệu Trinh, vững giọng mà nói, “Thần sẽ chứng minh với người, Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không phải yêu nghiệt.”
Ngọc Đường, xin lỗi… Triển Chiêu đành phải dùng đến cách này, cứu ngươi và con…