[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 3




   Nhưng lý trí của Triển chiêu rất nhanh nói cho hắn biết rằng không có khả năng, Ngọc đường lúc đó thậm chí hận đến mức muốn tự tay giết chết hắn! Dù lúc đó là lửa giận công tâm, nhưng đó vẫn là sự thật, Ngọc Đường phát hiện tình cảm của hắn thì phản ứng duy nhất của y là sự thống hận, là hèn mọn, là thật sâu chán ghét cùng khinh bỉ…

Lô phu nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, kích động đối Triển Chiêu nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy, ngươi có biết hay không ngươi đã mê man ba tháng.”

“Ba tháng!?”Triển Chiêu nghe thấy lại càng hoảng sợ, khó trách bản thân lại thấy giấc mộng kia thật dài, nguyên lai là hắn mê man suốt  ba tháng liền …

“Đúng vậy, lúc đó hai người các ngươi được cứu trở về, Ngũ đệ bị thương so với ngươi còn nghiêm trọng hơn, mê man tròn bảy ngày bảy đêm cuối cùng mới từ diêm la điện trở về, thế mà thương thế của ngươi rõ ràng đã sớm hảo, lại không biết vì sao cho đến hôm nay mới tỉnh dậy…”

Hai câu sau Triển Chiêu căn bản không có nghevào, hắn chỉ nghe được câu trên: “Ngũ đệ bị thương so với ngươi còn nghiêm trọng hơn, mê man tròn bảy ngày bảy đêm …” Chỉ một câu nói này thôi đã khiến trái tim Triển Chiêu nhói đau, cảm thấy hít thở không thông, căn bản bất chấp thân thể của chính mình ra sao! Bất chấp đau nhức, cũng bất chấp lễ chước xưng hô, lo lắng mà thốt ra: “Vậy Ngọc Đường hiện tại thế nào?!”

Lô phu nhân nghe được Triển Chiêu hỏi, đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ: ” Triển Chiêu hôn mê lâu như thế, thật vất vả tỉnh dậy, người đầu tiên nghĩ đến là Ngũ đệ nhà chúng ta, hơn nữa lại còn gọi Ngũ đệ là… Chắc là chính hắn cũng không ý thức được bản thân vừa buột miệng nói như thế nào … Xem ra Triển Chiêu quả nhiên là đối Ngũ đệ tình thâm ý trọng a ~! Cũng không uổng Ngũ đệ vì hắn mà nỗ lực như thế.”

Nghĩ vậy,trong lòng Lô phu nhân cũng hòa hoãn đi ít nhiều, cũng không nhẫn tâm tái trách cứ hắn ngủ lâu không tỉnh lại, hại Ngũ đệ vì hắn mà mấy tháng qua phải chịu đủ dày vò, khóe miệng gợi lên độ cong, an tâm mỉm cười, đối với Triển Chiêu nói: “Ngươi ngủ  lâu như thế, Ngũ đệ dù thương có nặng hơn cũng hảo rồi.”

Triển Chiêu nghe xong lời này mới yên lòng, thong thả duỗi người, chuẩn bị đứng dậy, nằm một thời gian dài, cũng cần đứng lên hoạt động.

Thấy Lô phu nhân lập tức muốn đi qua dìu, Triển Chiêu nghĩ ba tháng qua đại khái đều là nàng dốc lòng chiếu cố chính mình, không khỏi cảm kích nàng, chân thành nói: ” Đoạn thời gian qua,đã khổ cực phu nhân…”

“Ngươi khách khí, ta cũng không thấy khổ cực, nhưng thật ra Ngũ đệ, nó vẫn rất lo lắng cho ngươi.”Lô phu nhân đỡ Triển Chiêu ngồi dậy, cầm chén thuốc đưa cho hắn.

Triển Chiêu tiếp nhận chén thuốc đang chuẩn bị uống, nhưng bởi vì một câu nói của Lô phu nhân, nến chén thuốc đưa đến bên miệng thoáng chốc dừng lại “Bạch huynh…”

Bất quá chỉ là một cái thoáng chốc rất nhanh hắn liền ổn định tâm thần của chính mình ── cũng đúng, Ngọc Đường mặc dù luôn luôn cùng ta bất hòa, thường thường đấu khẩu, nhưng đa phần bởi vì chúng ta miêu thử danh hào, hơn nữa người giang hồ tranh đấu tâm lý, khiến Ngọc Đường không có cam lòng, cũng không phải là có thâm cừu đại hận; mặc dù là y phát hiện Triển mỗ đối với y còn có tâm tư bất chính, cũng không đến nỗi muốn đẩy ta vào tử địa, lúc đó hẳn là chỉ là giận dữ đánh mất lý trí, mới có thể ngoan tay đâm ta một kiếm, sau trong lòng y có chút hối hận, sợ thực sự lấy mạng của Triển mỗ mới lo lắng đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận Triển Chiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: Triển Chiêu, ngươi đã nghĩ đến tận đâu vậy? Ngọc đường không phải thực sự muốn cái mạng của ngươi, đối với ngươi mà nói cũng đã là thiên đại ban ân, ngươi còn muốn hy vọng xa vời gì nữa đây? Chẳng lẽ còn muốn Ngọc Đường hầu hạ ngươi cơm nước sao? Đừng hoang tưởng… Sao có khả năng…

Hắn cũng không nghĩ thêm nhiều nữa, cầm lấy bát thuốc ngửa đầu một hơi uống cạn, vị dược đắng chát chui vào trong miệng bắt đầu tỏa ra… Triển chiêu tự nhắc nhở chính mình: cảm giác đau đớn như dao cắt trong lòng nhất định tất cả đều là do tác dụng của bát thuốc! Tuyệt không có lí do khác….

Thấy biểu tình của Triển Chiêu, Lô phu nhân đã đại khái minh bạch tâm tư của hắn, trong lòng không khỏi thở dài: cả hai người đều thanh niên tài tuấn, nếu như có thể sớm thẳng thắn thành khẩn đối mặt với tình cảm bản thân, cũng không đến nỗi nháo loạn đến tận mức này…

Triển Chiêu tính tình hàm súc ẩn nhẫn, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng chịu đựng, không muốn làm phiền bất luận kẻ nào thay hắn quan tâm.

Ngũ đệ thì lại mạnh mẽ quật cường, không cho phép bất kì ai nhúng tay vào chuyện của nó, nếu đứng ra giúp lại sợ tổn thương tới lòng tự trọng của nó.

Bất quá cũng may tất cả sóng to gió lớn đều đã qua, đại nạn không chết, tất có hậu phúc, ông trời có lẽ cũng sẽ không bạc đãi hai người, dù sao thì lão thiên gia hẳn sẽ không nỡ lòng dứt bỏ một mối lương duyên …

“Ngươi đi xem Ngũ đệ đi, nó hiện tại hẳn là ở trong phòng đang ngủ.”Chờ ngươi thấy nó, thì tất cả mọi chuyện sẽ minh bạch …

Nói đến đây nàng đứng dậy hướng cửa đi đến, đẩy cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì,bỗng lại nghĩ tới chuyện gì, nắm cánh cửa quay đầu lại, dặn dò một câu: “Ngũ đệ ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, ngươi lát nữa đi qua, tiện thể mang chút canh tẩm bổ tới cho ngũ đệ dùng đi.”

Nhìn theo bóng dáng Lô phu nhân ra khỏi cửa phòng, Triển Chiêu mới chậm rãi đứng dậy, cầm lấy kiện y phục đặt ở bên giường xác thật đã để đó thật lâu không dùng đến, nhưng cũng không nhiễm một hạt bụi, thay y phục lam sắc chải lại đầu tóc chỉnh tề,mới bưng theo canh tẩm bổ hướng gian phòng của Bạch Ngọc Đường đi đến.

Dọc theo đường đi, trong lòng Triển Chiêu vô cùng hoảng loạn, hai gian phòng chỉ cách nhau có một tiểu viện, nhưng Triển Chiêu lại đi mất gần nửa canh giờ, trằn trọc bồi hồi đứng bên ngoài qua lại, thế nhưng lại thủy chung không dám đẩy cửa đi vào để gặp mặt y, chỉ cách nhau một cánh cửa thôi vậy mà khoảng cách đó đối với Triển chiêu tựa như thiên nam địa bắc quá đỗi xa vời.

Hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Ngọc Đường, Ngọc Đường hẳn là đã hận hắn thấu xương đi…

Hơn nữa gặp mặt rồi thì thế nào đâu? Tại trùng tiêu lâu đêm hôm đó, bản thân không phải đã triệt để tuyệt vọng rồi sao? Nếu tỉnh lại phải một lần nữa nghe thấy lời thống hận từ Ngọc Đường thì hắn thà rằng bản thân không bao giờ tỉnh lại, cái cảm giác cõi lòng tan nát lúc ấy một lần là đã đủ để hắn khắc cốt minh tâm cả đời.