Một lời nói ra, giống như đặt một khối thuốc nổ vô hình đứng giữa hai người, biểu tình trên mặt hắn thay đối một chút.
“ Nếu như ta kiên trì muốn rời đi? “
Triển Chiêu cắn chặn răng.
“ Nếu như ta đẩy ngươi ra? “
Khóe mắt hắn hơi hạ xuống, đôi vai hắn khẽ run lên.
“ Nếu như ta yêu người khác, cùng người khác một chỗ? Hoặc nếu như bây giờ ta còn yêu ngươi, nhưng ngày mai sẽ không yêu ngươi nữa … Ngươi sẽ như thế nào? Chỉ dựa vào một đồ vật này kia mà muốn trói buộc Bạch Ngọc Đường ta sao, Triển Chiêu ngươi nghĩ xem có phải bản thân ngươi quá ngây thơ hay không? “
Triển Chiêu vẫn đứng im, mỗi một câu y nói ra, như nhóm lên tựng ngọn lửa trong lòng hắn, Bạch Ngọc Đường vốn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị ánh mắt rực lửa của hắn chìn chằm chằm vào mình, ‘ chết! ‘ Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ trước phải làm cho hắn hạ hỏa không thì phía sau người gặp điều không hay ho gì là chính bản thân mình.
Triển Chiêu hơi hơi cong hạ thân mình, Bạch Ngọc Đường bất giác theo phản xạ ngửa người ra sau một chút, Triển Chiêu đem môi kề sát vào vành tai của Bạch Ngọc Đường.
“ Nhưng ngươi nên biết … Ta tuyệt đối, tuyệt đối …” Hắn dùng thanh âm đủ thấp nói:” Không có khả năng … Buông ngươi ra! “
Sau đó hắn lui lại, vừa lòng nhìn thấy biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu mỉm cười, nụ cười ôn nhuận lại dẫn theo vài phần tàn nhẫn:” Nếu những lời lúc nãy ngươi không thích, vậy ta đổi sang cách nói khác. “
“ Bạch Ngọc Đường, ngươi phải nhớ cho kỹ, vô luận là ngươi sống, hay chết, khi khốn khó, hay lưu lạc thiên nhai, ngươi đều thuộc về ta, thuộc về một mình Triển Chiêu ta. Trừ ngươi ra, Triển Chiêu cũng không thuộc về bất cứ kẻ nào, mà ngoài Triển Chiêu, ta cũng sẽ không chấp nhận chia xe ngươi với bất cứ ai.
Nếu ngươi chết, Triển Chiêu dùng thân thể này, hồn phách này chôn cùng với ngươi ; nếu là ta chết , cho dù thân thể này có hóa thành tro tàn, Triển Chiêu sẽ không vì vậy mà biến mất, ta sẽ theo gió bay tới bên cạnh ngươi, gắt gao nhìn người, khiến cho ngươi dù có muốn chốn cũng chốn không thoát.
Nếu trái lời này, hãy để Bạch Ngọc Đường quên đi Triển Chiêu này, nhưng hãy khắc thật sâu hình bóng của y vào trái tim ta, để cho ta nhớ rõ ta yêu ngươi như thế nào, kim sinh, vĩnh thế, luân hồi vạn kiếp không quên! “ Hắn nói những lời này thật chậm, để cho Bạch Ngọc Đường phải nhớ kỹ từng lời từng chữ. Ngữ điệu là sự ổn trọng, từng từ từng chữ đến từng câu đều là thành tâm.
Một lời thề như thế nào mới là đáng sợ!
Không có một câu huyết tinh , nhưng lại nói trúng tâm của người, giống như một loại độc dược ngấm vào cơ thể.
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, nhìn vào mắt hắn, chăm chú nhìn biểu tình trên gương mặt của hắn, hơi hơi nheo mắt lại, quan sát hắn một lượt từ đầu tới chân nhìn cho thật kĩ từng điểm một trên người hắn, ánh mắt lạnh lùng quét qua giống như y đang nhìn không phải là Triển Chiêu mà là một miếng thịt heo, xem xem chỗ nào nạc, chỗ nào mỡ … Sau đó y bật cười. gương mặt ánh mắt lạnh băng đều bị xua tan. Đuôi mắt cuối mày đều trở nên nhu hòa.
“ Đấy chẳng qua đều do Triển tiểu miêu ngươi nhất sương tình nguyện .” Bạch Ngọc Đường cố ý nâng mặt lên, hung hăng nói:” Ngươi nếu như đem tới cho bổn đại gia đây nhiều phiền phức như vậy, bổn đại gia đây sẽ đem tro tàn cùng hồn phách của ngươi phong trong một cái bình, ném xuống biển, cho ngươi có muốn bay cũng bay không nổi …”
Triển Chiêu nghe vậy cũng chẳng thèm để ý, nói: “ Vậy sao, làm vậy cũng tốt lắm đó chứ, nhưng mà …” Bờ môi của hắn lặng yên ghé sát tới cần cổ trắng mịn của Bạch Ngọc Đường lộ ra sau cổ áo: “ Ngươi bỏ được sao? “
Bị người đối với cái cổ của mình nói chuyện, hơi thở của hắn phả ra khiến vùng da chỗ đó nảy lên tê dại, khiến cả người y phát run: “ Ngươi đúng là con mèo giảo hoạt ….”
Một bàn tay ôm lấy thắt lưng y, nhẹ nhàng xả xuống đai lưng, từng lớp áo mở bung xòe ra tựa như cánh hồ điệp. Thân thể thon dài, trắng mịn, dần dần nở rộ, ửng hồng trước mắt hắn.
Người này là của hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình hắn. Mọi thứ của y đều là của hắn, cơ thể này chỉ vì hắn mà nở rộ, nụ cười này khuynh nhân cũng là dành cho hắn, nước mắt này dù là bi ai hay hạnh phúc cũng sẽ chỉ rơi vì hắn mà thôi …
Hắn sống là vì có người bên cạnh, không có người hắn chỉ là một cái xác không hồn.” Nhân tha do sinh nhi tử – nhân tha do tử nhi sinh “ ( Sống cũng vì người, mà chết cũng vì người. Lee: ta nghĩ chắc là ý này)
Lần đầu tiên tiến vào, cho dù đã chuẩn bị thật kĩ, cũng như thật chậm rãi, nhưng vẫn là không thể nào thuận lợi tiến vào khối thân thể kia.
“ Ah! “ Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy dọc xuongs khuôn mặt, đau tới trắng bệch, y không phải là chưa từng bị thương, nhưng loại đau đớn đến từ bên trong thân thể, giống như là bản thân mình gần như bị xé rách, hoàn toàn không thể kiềm chế
Tấm lưng quang lõa không ngừng run rẩy, làn da vốn dĩ trắng mịn giờ phút này lại bị tầng tầng những giọt mồ hôi nhỏ li ti bám lên.
“ Ngọc Đường, thả lỏng ….” Triển Chiêu nằm sấp trên lưng y, hổn hển nói.
“ Thả lỏng … Ngươi có bản … bản lĩnh … thử làm ta xem! “ Bạch Ngọc Đường thở dốc khó khăn nói cho trọn một câu. Đôi mắt ẩn ẩn nước quay lại trừng hắn.
Nhìn y đau tới như vậy, hắn cũng cảm thấy đau lòng, nhưng cảm giác đang làm mà bị đình lại ở giữa thật là làm cho hắn cũng chẳng dễ chịu gì, rõ ràng phía trước chính là khoái lạc cực điểm, nhưng hắn lại bị kẹt lại ở giữa đường, tiến không được mà lui cũng không, tưởng tượng sâu bên trong kia là cảm giác ấm áp tuyệt vời đến thế nào. Nếu có thể hắn thực hận, không cần nghĩ tới hay quản bất cứ chuyện gì, cứ như vậy một hơi tiến thẳng đi vào, sau đó mặc kệ tất thảy đưa đẩy vùi mình thật sâu vào bên trong con người này.
Nhưng nhìn y đau đớn khó nhịn, ngoài miệng thì mắng hắn nhưng lại cố gắng mở rộng thân thể tiếp nhận chính mình, hắn làm sao có thể như vậy tàn nhẫn?
Vì thế hắn đành phải tiếp tục nhẫn nại, phát huy phong thái Triển hộ vệ bền gan vững chí, ẩn nhẫn không … ( Phát thú tính >.<) . Đợi cho thân thể y thích ứng.
“ Ah! “ Hai người cùng thở ra một hơi, sau bao lâu chờ đợi cuối cùng hai con người cũng hòa chung lam một thể. Da thịt cùng tiếp xúc nóng bỏng bao phủ lên nhau, từng sợi tóc đen buông xuống quấn chặt phân không ra tóc ngươi hay tóc ta, tay chân tương giao, thân hình cùng hợp.
Quả nhiên … Là tư vị của cực lạc.
Triển Chiêu nhìn người dưới thân, nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy, chỉ sợ bình tĩnh ẩn nhẫn của hắn đều sẽ bị quang bỏ tận chín tầng mây. Hắn sẽ điên cuồng mà chiếm lấy con người này, làm cho y khóc lóc xin tha.
Hắn thực sự kiềm không nổi nửa mà, dũng đạo non mềm, mịn như nhung, nóng ấm xiết chặt lấy dục vọng của hắn. Hắn ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “ Ngọc Đường, thật có lỗi, ta muốn bắt đầu động …”
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nắm chặt lấy chăn đệm, trong cổ họng một tiếng rên rỉ tràn ra dạ sắc phong tình.
Đến lúc này rồi mà còn có thể nhịn xuống thì đúng là đồ đầu gỗ!
Triển Chiêu hôn lên bờ vai rồi tấm lưng hồng bạch kia, bàn tay nắm chặt lấy thắt lưng mềm dẻo, bắt đầu dong duổi một vòng chinh phạt.
Ngày hôm sau, chính ngọ, bầu trời thật cao và trong xanh, ánh nắng thật vàng thật rực rỡ làm sao, nhưng không phải trời đẹp thì mọi chuyện cũng sẽ đẹp.
“ Triển đại nhân! Bạch đại nhân! Mau dậy đi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Triển đại nhân! Bạch đại nhân! “
Bạch Ngọc Đường miễn cường mở mắt ra nhìn, nghĩ muốn đáp lại người ngoài cửa, lại phát hiện mình bị người từ phía sau gắt gao áp ở trên giường, ngay cả nhúc nhích một chút cũng thực khó khăn.
“ Triển Chiêu … “
Cái tên đầu sỏ gây ra việc kia vẫn không nhúc nhích.
“ Triển Chiêu.”
Vẫn không động đậy.
“ Triển Chiêu! “
Bạch Ngọc Đường tức giận, nhìn thấy cái tay của ai đó đặt ngay bên cạnh miệng của mình, há miệng cắn một miếng —
“ A – “ Một tiếng hét thảm.
“ Ngọc Đường, ngươi làm gì vậy! “ Triển Chiêu nhảy lên, nhìn cổ tay của mình, mặt trên in lên một vòng dấu răng của con chuột kia.
“ Làm – cái – gì! “
Bạch Ngọc Đường trong lòng oán khí bốc lên, trong lòng thầm mắng ai đó, nếu ngươi không gây sức ép cho ta cả một đêm, để bây giờ ta muốn động một ngón tay chút cũng không động nổi. Thực là giống một phế nhân mà! Con mèo chết tiệt kia! Còn dám ở đó mà hỏi làm cái gì!
Đêm qua ban đầu thì còn kiềm chế một chút, nhưng sau đó thì hai người làm tới chẳng còn biết tới thiên địa gì hết, tới tận gần sáng, do miệt mài quá đó mà ngủ thiếp đi.
Triển Chiêu trong đầu vẫn có chút lơ mơ chưa tỉnh ngủ, nhưng rồi bị tiếng đập cửa bên ngoài cùng tiếng gọi nháo lên của Triệu Hổ, kéo hắn tỉnh lại ngay lập tức, nhất thời trên mặt hắn bị dọa tới trắng bệch.
“ Mẹ ta … Đến đây! Triệu Hổ các ngươi giúp ta cản lại! Ta lập tức đi ra! “
“ Chính là cản không được a! Triển đại nhân! “ Triệu Hổ mang theo tiếng khóc nức nở quát.
“ Ta lập tức ra ngay! Lập tức ra ngay mà! Triệu Hổ ngươi mau đi phụ ngăn cản đi! “ Triển Chiêu vội la lên.
Là mẫu thân của hắn, hắn còn không rõ hay sao, hắn biết bốn người kia căn bản là không thể cản nổi người.
“ Ta đi trước! Triển đại nhân ngươi cũng mau ra a! “
“ Biết rồi! “
Triển Chiêu nhảy vội xuống giường vơ lấy quần áo rơi đầy sàn nhà mặc lên. Mặc gần xong hết, hắn như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, lại nhìn thấy bạch Ngọc Đường vẫn như cũ, nằm úp sấp trên giường, động cũng chưa động qua.
“ Ngọc Đường? Ngươi như thế nào còn không mau dậy a! nếu không nhanh lên …” Hắn đang nói bỗng nhiên im bặt.
Không phải là hắn không muốn nói, mà là hắn nói không nên lời, tất cả tâm trí hô hấp lẫn mọi lời muốn nói đều bị nghẹn lại trước mĩ cảnh trước mắt.
Chính ngọ dương quang xuyên qua tấm giấy dán cửa mỏng manh rơi vào trong phòng, đọng lại trên tấm lưng trần của Bạch Ngọc Đường, đem thắt lưng tinh mĩ kia nhuộm thành một màu trần bì, từng sợi tóc đen mượt xõa ra lan trên tấm nệm ánh lên màu đen càng làm tôn lên cơ thể tuyệt mĩ kia, từng đường cong mê người, cặp mông trắng mịn căng tròn vênh lên, đôi chân trần dài mượt, toàn thể tạo nên một mĩ cảnh khiến hắn không thể nào dời được tầm mắt.
Kéo theo đoạn trí nhớ say đắm, ngọt ngào đêm qua, cặp mông căng tròn kia trong tay hắn xoa nắn như thế nào, mở rộng ra tiếp nhận hắn như thế nào, kẹp chặt lấy hắn như thế nào, còn đôi chân kia ôm lấy thắt lưng của hắn mời gọi ra sao, từng tiếng rên rỉ, từng vẻ mặt tư thế liêu nhân …
“ Triển Chiêu, ngươi tên hỗn đản này, thời điểm này rồi còn đứng đó mà suy nghĩ cái gì vậy hả! “
Một chiếc gối đầu hướng mặt hắn lao thẳng tới, Triển Chiêu theo phản xạ vừa kịp nghiêng đầu né tránh, hung khí một đường vèo lướt qua mũi hắn.
Triển Chiêu quay đi, lấy tay che lại máu không ngừng chảy ra từ mũi, một bên cố gắng xua đi những hình ảnh nên thơ đang lướt qua trong đầu,, một bên cũng đống quần áo của mình vật lộn, trong đầu lại nhịn không được mà nghĩ xem, hắn có nên lấy vải che mắt lại lấy vài ngày hay không? Chứ nếu mà cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng chẳng dám cam đoan rằng, trước khi bị mẫu thân tức giận mà đánh chết thì hắn cũng chết trước do mất máu quá nhiều …
Sau khi xuống tới chỗ của Diêm Vương, hắn nên giải thích thế nào vì lý do gì mà hắn lại xuống đây uống trà với ngài ta đây? Xem cảnh đẹp quá độ? Chình mình phun huyết mà chết? Phải hạ dầu oa địa ngục sao …(Dầu Oa Địa Ngục: tầng nào dành cho những ai ăn chơi trác tán,)
“ Ngọc Đường, ngươi muốn làm gì bây giờ? Muốn hay không cùng ta tới gặp nương …”
Bạch Ngọc Đường nổi trận lôi đình: “ Ngươi! Đồ con mèo vô dụng ! Nếu có thể động thì ta đã sớm chạy thoát thân rồi! Còn chờ ngươi đứng ở đó mà nói này nói nọ sao! “
Triển Chiêu lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mặt càng đỏ hơn.
Miệt mài quá độ quả thật là không đúng, càng về sau tự chủ lại càng kém, tuy rằng đã cố gắng tránh xúc phạm tới y, nhưng mà ở thời điểm sục sôi như vậy ai quản được nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại, mấy tư thế đó quả thật là … Ai, cũng khó trách bây giờ y đứng không nổi.
“ Kia … Vậy được rồi, Ngọc Đường ngươi liền nghỉ ngơi trước đi.”
Triển Chiêu tiến lên, thu gọn lại trăn mền bị bọn họ làm cho rối tung rối mù hết cả lên, sửa sang lại góc chăn một chút, cúi người nhẹ nhàng hôn lên bờ vai của Bạch Ngọc Đường. “ Ta đi gặp mẹ ta, một lúc sau sẽ quay lại gặp ngươi.”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
Triển Chiêu nhìn một lượt từ bờ vai xuống thắt lưng, ánh mắt dừng lại ở cặp mông tròn tròn bán lộ bên ngoài chiếc chăn, hắn lắc đầu đè lại ảo tưởng tươi đẹp đang lởn vởn trong đầu. Nhìn lại trên giường không có máu, nhưng Ngọc Đường khẳng định bị thương, xem ra hắn phải nghĩ biện pháp thượng dược cho y mới được, tại sao lại phải nghĩ cách thượng dược ư? Đởn giản là tính khí của người kia thất thường, lại đừng nói tới thượng dược ở chỗ đó, hắn không bị chém vài kiếm mới là lạ!
Mang theo một trời ảo tượng, cảnh xuân diễm lệ trong đầu đảo lượn, Triển đại nhân, Triển đại hộ vệ, bày ra một bộ dáng thực anh hùng khí khai làm sao, tráng sĩ đoạn cổ tay bi tráng tiến về phía cửa … ( Lee: =.=)
“ Triển Chiêu.”
“ Ân? “
“ Đừng có chết ở trong tay bà ấy.”
Bạch Ngọc Đường nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu .
“ … Ngươi là đang lo lắng cho ta sao? “ Nhưng sao hắn lại nghe thấy giọng điệu của ai đó đang vui mừng trước kẻ khác gặp họa vậy?
“ Ta yêu ngươi … “ Vẫn là giọng như thế.
Triển Chiêu mỉm cười.
Ta yêu ngươi.