Lúc này đây hai người Triển Bạch một đường chạy tới Hoàng Lương phủ. Triển Chiêu thực muốn nhanh chóng điều tra vì thi thể kia để lâu sẽ bị hủy hoại, sợ nếu kéo thêm dài e là lúc khám nghiệm sẽ bỏ mất những chi tiết quan trọng. Nhưng này, chuyến này đi còn có Tiểu bạch thử đi cùng, nếu hắn không ăn thì con chuột cùng hắn bị đói, nếu hắn không ngủ này con chuột cũng tuyệt không nghỉ ngơi.
Triển Chiêu có thể không lo cho bản thân mình, nhưng trăm triệu lần không muốn để con chuột đã quen nuông chiều kia bị khổ, hắn đành đúng hạn ăn cơm, đúng hạn ngủ song song hắn còn phải nghe theo con chuột kia an bài, uống thuốc đúng giờ không cho phép hắn bỏ. Bình thường để hắn liều mạng hai ngày là có thể chạy về tới nơi, nhưng bây giờ thì ba ngày hoàn vẫn chưa tới.
Vừa tới Hoàng Lương, bọn họ đã được tri huyện chờ sẵn nghênh tiếp, đầu tiên liền đi thăm dò xem rút cuộc vợ chồng ác bá kia bị dấu tại đâu.
Triển Chiêu suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, hắn bố trí người truy theo lộ tuyến mà chúng có thể chạy trốn, cùng những nơi bọn họ có khả năng ẩn nấp, nhưng thật không ngờ đến kết quả này.
“… Lúc nào?”
“ Triển, Triển đại nhân vừa rời khỏi…” Tri huyện trên trán mồ hôi lạnh chảy đầm.
Trên giường thi thể ác bá đã sớm trở nên cứng ngắc. Triển Chiêu dời mắt khỏi thi thể, án mắt không rõ biểu tình nhìn chằm chằm vào Tri huyện. Thương cảm cho tri huyện bị nhìn như vậy, đã sớm sợ tới thần hồn lạc phách, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả y phục. Thi thể trên giường đã sớm hủ bại, một mùi tanh tưởi sộc lên khắp gian phòng, hòa một mùi ghê tởm, nhưng bọn hắn ai cũng không có thời gian mà chú ý đến.
“ Ai làm? ”.
“ Bẩm… Không biết…”
“ Chết như thế nào?”
“ Đến nay… vẫn… chưa tra ra …”
“ Hung thủ có hay không lưu lại chút đầu mối?”
“ Cái này… này…”
Triển Chiêu xiết trặt thành quyền, phòng chính bản thân không cẩn thận mà một quyền đả tới. Nắm tay nắm thặt trặt, đầu móng tay bấm vào da tới xuất huyết, theo đường mà chảy xuống.
Bạch Ngọc Được hơi nhíu mi, liếc mắt một cái, hơi chút nghiêng thân, nắm lấy tay hắn, ở bên theo góc độ mà những người khác không thấy, vì hắn nhẹ nhàng bài khai những ngón tay của hắn, Triển Chiêu hơi buông ra, nắm lấy bàn tay Bạch Ngọc Đường, hai người mười ngón dây dưa khó mà rời.
“ Sự tình đã phát sinh, bây giờ có tức giận cũng vô ích “. Bạch Ngọc Đường nói, “ Chúng ta chính nhìn lại xem này thất khẩu nhân thi thể xem có phát hiện được gì không? “
Triển Chiêu gật đầu, nhưng bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm tri huyện lạnh lùng nói: “ Vậy thất khẩu nhân thi thể đâu? “
Bạch Ngọc Đường theo ánh mắt hắn nhìn theo, trong phòng để thi thể lưu lại đầy những vết cháy đen bám quanh bức tường. Chẳng trách khi vừa bước vào hắn tổng cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng lại bị thi thể của ác bá kia kéo lấy sự chú ý.
Tri huyện này cả thân giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên, bùm một tiếng quỳ xuống, thấy hắn quỳ cả một đoàn người trước sau từ gia sư tới bọn nha dịch đều đồng loạt quỳ xuống, liện tục dập đầu.
“ Đại… Đại nhân … việc này! “. Tri huyện lớn tiếng mà khóc, “ Hạ quan hồ đồ! Là hạ quan hồ đồ! Ngài vừa đi, thì ngay buổi tối hôm đó…”
Triển Chiêu kể từ khi nhậm chức Ngự tiền tứ phẩm đeo đao hộ vệ, tuy rằng không có thực quyền, nhưng vẫn là mang hàm tứ phẩm, này tri huyện ngay chỉ là một chức quan thất phẩm tép riu, hắn vừa không thể đắc tội với Triển Chiêu, kia lại cũng không thể đắc tội với Chuyển vận sứ Thiểm Tây, hắn dù sao cũng chỉ là một chức quan nhỏ xíu, chỉ sợ làm không khéo đừng nói cái ô sa nhỏ của mình, ngay đến cái mạng nhỏ của hắn cũng không dữ nổi.
Hôm đấy khi Triển Chiêu vừa đi, phủ nha từ trên xuống dưới như được xá tội, tất cả đều một bụng hân hoan ăn mừng, đầu tiên là đem vợ chồng ác bá kia thả ra, sau đó bắt đầu mở tiệc chiêu đãi tân khách, Kia vợ chồng ác bá cùng phu nhân Chuyển vận sứ được coi là thượng khách trong bữa tiệc.
Nhưng vui quá hóa buồn, sau khi vơ chồng ác bá kia trở về nhà, thì tri huyện cũng không có tái kiến bọn họ lần nào, chờ đến hôm sao, khi tri huyện tỉnh rượu thì, bọn họ đã vĩnh viễn không cần tái ngồi tù, thất khẩu nhân xác trên trong thi phòng kia cũng bị cháy sạch sẽ, may mà vách tường chính là nê tạo, cho nên đám cháy chỉ thiêu hết xác chết, không có lan rộng ra phủ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai bàn tay nắm càng thêm chặt, Bạch Ngọc Đường đã muốn cảm giác được có điểm đau, nhưng y cũng chỉ im lặng.
Triển Chiêu cắn răng nói:” Khám nghiệm tử thi… Khám nghiệm tử thi chẳng lẽ không phát hiện ra được điều gì? “
Từ phía ngoài cửa, một lão nhân quỳ xuống đáp: “ Tiểu nhân vô năng… Bọn họ toàn thân không có ngoại thương, cũng không có dấu hiệu của trúng độc, thoạt nhìn …. Xác nhận trong lúc ngủ mơ tự nhiên tử vong…”
Triển Chiêu chế trụ tay của Bạch Ngọc Đường, nắm chặt rồi lại buông ra, buông lỏng ra lại nắm chặt, Bạch Ngọc Đường biết là hắn đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ trong người, hắn là thế cho dù trong lòng hắn tức giận đến đâu, chính là sẽ không ở trước mặt biểu lộ.
Thừa dịp không ai dám ngẩng đầu lên quan sát hai bọn họ, Bạch Ngọc Đường nắm lên tay của Triển Chiêu, khẽ đưa tới bên môi hôn nhẹ, Triển Chiêu tức giận nhất thời tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi. ( Lee: ^^).
“ Các ngươi đứng lên đi, tất cả đều lui ra ngoài “. Triển Chiêu bình tĩnh nói.
Tri huyện cùng cả đám người, không tin chính vào tai mình, này thật là vận may từ trên trời rơi xuống, vội vàng bái tạ nhanh chóng chạy thoát thân, một lát, trong thi phòng chỉ còn lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lấy làm không được tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác, nhưng không dấu được một rặng mây đỏ trên gò má trắng noãn nhẵn mịn, những vẻ mặt này lại làm cho tiểu bạch thử xem ra dị thường tươi đẹp.
Triển Chiêu im lặng, chậm rãi dùng bàn tay còn lại chạm vào Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má đỏ ửng của y.
“ Ngọc Đường, chúng ta…”
“ Ngươi không phải nên gọi ta là Bạch huynh?”. Bạch Ngọc Đườnglộ ra một nụ cười tủm tỉm. Triển Chiêu không nói gì. Bạch Ngọc Đường bật cười mặc kệ hắn, đi đến chỗ xác chết của ác bá kia, bắt đầu giải khai quần áo hắn.
“ Ngọc … Bạch huynh! “. Triển Chiêu cuống quýt vội sửa lời, “ Ngươi làm cái gì? Mau dừng tay, đừng dơ … “
Bạch Ngọc Đường trên tay ngừng lại động tác, liếc mắt nhìn hắn giống như cười cười: “ Ngươi cho là chúng ta tới đây để làm cái gì? Sợ bẩn như thế nào mà tra án! “.
Trong lòng hắn thực không muốn tay Bạch Ngọc Đường chạm vào này xác chết dơ bẩn, nhưng hắn bị BẠch Ngọc Đường châm chọc, khiến Triển đại hiệp không khỏi lúng ta lúng túng, chưa biết phải đáp sao.
Bởi vi thi thể đã cứng ngắc, hơn nữa đã bắt đầu hủ bại, quần áo phi thường khó cởi, vì không muốn gây tổn hại đến thi thể, hai người chỉ có thể dùng dao nhỏ đem vải xả ra, thế này mới thoát ra được.
Nhìn từ bên ngoài, quả thật thi thể không có lấy một dấu vết thương, có chăng chỉ có bên trái thi thể có dấu ban đỏ cùng với phía dưới bụng bên phải trên da lộ một vết ứ thanh.
Triển Chiêu chỉ vào vết ứ thanh trên bụng thi thể hỏi, “ Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ có người ở hắn nơi này đá một cước? “.
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua đáp: “ Không, đây là hắn yếu lạn điệu dấu hiệu, bình thường theo nơi đó bắt đầu, sau lan tràn tới toàn thân.”
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên: “ Ngươi như thế nào lại biết?”
Bạch Ngọc Đường có vẻ càng ngạc nhiên: “ Ta vì cái gì không thể biết? “
“ … “
Hai người không nói câu nào, bỗng nhiên cùng cười, cười đến thẳng không dậy nổi thắt lưng.
Ngươi hiểu ta, ta hiểu ngươi, không cần nói ra, chỉ cần một cái nhìn.
Hai người ở trong thi phòng bốc mùi tanh tưởi suốt hai canh giờ, đem thi thể ác bá từ đầu tới đuôi tinh tế tả xét tỉ mỉ, từ chân tóc cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Không thu hoạch được gì hai người bước ra khỏi thi phòng, ngoài cửa không khí thanh tân làm cho người ta nhịn không được mà mãnh hô hấp. Triển Chiêu rốt cuộc thư thái chút, đang muốn nói chuyện, đã thấy Bạch Ngọc Đường nghiêng ngả lảo đảo đi một bên, ở trong góc nôn mửa không ngừng.
Triển Chiêu quá sợ hãi chạy tới bên người y, bất đắc dĩ trên tay còn dính thi dịch, không thể nào chạm vào hắn, đành rống to: “ Người đâu! Mau tới đây! Đều lăn ra đây cho ta! Lấy thủy đến! “.
Thoạt nhìn thì cả thiền viện không có lấy một bóng người, bỗng dưng cả đám người chạy vọt ra, trên tay đủ thứ, nào là trà rồi nước sạch, xem ra đã sớm chuẩn bị từ trước.
Tới lúc tri huyện tới thỉnh bọn họ dùng cơm chiều, Bạch Ngọc Đường vẫn là không thoải mái, hơn nữa lúc đấy y nôn mửa không ngừng, đến cả nước chua cũng nôn hết ra, tuy rằng Triển Chiêu căn bản không cho người khác tiếp cận y, thậm trí đại bộ phận thời gian đều dùng thân thể che chắn, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn là cảm thấy thực mất mặt, cho nên kiên trì không đi.
Triển Chiêu nhìn y cả gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch, lại không đành lòng ép hắn ăn, đành dặn dò người trong phủ chuẩn bị dũng nước ấm, trước cho y tắm rửa, tẩy sạch mùi khó chịu, này con chuột yêu thích sạch sẽ hẳn là sẽ tốt hơn.
Nhưng Triển Chiêu hắn thực không ngờ đến, con chuột hôm nay lại chẳng màng tắm rửa cứ thế một đường leo lên giường, Triển Chiêu hắn đành tới lôi kéo hắn mang tới dục dũng thê nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường phát vào tay, đuổi hắn ra ngoài.
Này cái đánh của y không làm hắn đau, nhưng chính là hảo ý của mình lại không được đáp lại, Triển Chiêu trong lòng không khỏi tức giận, lại nhao tới bên giường này một đường kéo phăng chiếc chăn lôi con chuột đang cố thu mình trong chăn kia ra, xuy lạp xuy lạp vài tiếng , này y phực của BẠch Ngọc Đường thành từng miếng vải mà rơi xuống đất, sau đó một đường đem Bạch Ngọc Đường đặt vào trong dũng nước.
Bạch Ngọc Đường ở trong dũng thủy chìm nổi vài cái, ho sặc sụa, từ trong nước đứng lên, chỉ vào Triển Chiêu mắng to: “ Ngươi này … thối miêu! Đưng tưởng rằng BẠch gia gia bị bệnh có thể ngoan ngoãn chịu ngươi khi dễ, ta ngày hôm nay không lột da ngươi làm mũ …”
Đáng tiếc này BẠch ngũ gia đã quên mất một sự kiện chính a ~. Y phục của y đã sớm bị Triển Chiêu thoát sạch, hiện tại chính là toàn thân cao thấp một đường nhìn không sót gì, ngay cả hạ thể cũng thấy rõ ràng, đã vậy y còn nâng lên một chân muôn từ bên trong bước ra …
Triển Chiêu chỉ cảm thấy cái mũi ngưa ngứa, cảm giác hai cỗ ấm ấp gì đó chảy xuống dưới. Hắn vội lấy tay che lấp, nhưng chính mắt vẫn không thể rời a ~ ( Lee:… Đại hiệp a ~ =)) )
Bạch Ngọc Đường nhìn xem chính mình, quát to một tiếng ngã xuống, ở trong dũng thủy bọt nước bắn tung.
“ Triển Chiêu ngươi này ngụy quân tử! “ Bạch Ngọc Đường cắn răng mắng.
Triển Chiêu cười khổ, ôm cái mũi chạy thoát ra ngoài.
Này… hắn là ngụy quân tử, hắn là rõ đầu rõ đuôi ngụy quân tử.
Ngày thường ở trước mặt người khác luôn là bộ dáng tao nhã có lễ độ, nhưng khi chân chính đối mặt này… khảo nghiệm định lực, lập tức lộ ra bản tính thực ẩn dấu.
Triển Chiêu thực hận, hắn không thể không tự phỉ nhổ chính mình a! Vừa nhìn có chút xíu mà đã hỏa nộ công tâm dẫn tới chảy máu a! Thực mất mặt mà.
Bạch Ngọc Đường nhìn con mèo kia vội vàng che mũi mà đào tẩu, không khỏi nhếch miệng cười …
“ Thực sự là…Vô dụng Tiểu Miêu … “.