Miêu Tâm Nan Trắc

Chương 1-3: Trung




Vì thế, lần đầu tiên thiếu niên được ngồi xe có rèm che, theo Âu Dương về ‘nhà’ mà anh nói.

.

Cậu còn nhớ là trước đây hắc miêu có leo lên nóc một chiếc xe, lại còn diễu võ giương oai, giậm chân mèo, còn cậu, nhiều nhất chỉ dám nằm ngủ dưới lốp, có lần còn tinh nghịch vươn móng vuốt cào một đường lên cửa. Nhưng đa số thời gian, cậu thật sự rất sợ cái hộp sắp tự nhiên sẽ khởi động này.

Giờ cậu có cơ hội ngồi vào trong hộp sắt, sau này có gặp đám hắc miêu, cậu nhất định phải khoa trương một phen.

Xe chạy từ từ, vì cuối tuần nên trên đường cũng không nhiều xe cộ qua lại lắm. Sau nửa giờ đồng hồ, Âu Dương đã về tới nhà, suốt dọc đường, từ kính chiếu hậu anh trông thấy thiếu niên một chốc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một chốc lại kéo kéo dây an toàn trên người, một khắc cũng không ngừng.

Anh cầm tay lái, đột nhiên thấy bất an với quyết định trong một lúc xúc động của mình.

Đầu tiên, anh là một đại nam nhân, tuy rằng đã sắp bước qua cái tuổi ba mươi, nhưng anh lại chưa chính thức đưa ai về nhà. Thêm nữa, anh, anh hai và cậu em của anh đều thích nam nhân, tuy là thiếu niên này không phải dạng anh thích, nhưng dù sao thì cậu ta cũng là giống đực nha. Cuối cùng, anh là một người cuồng công việc, vốn không có thời gian chăm sóc cho kẻ ngồi phía sau cứ dòm tới ngó lui.

Về gần tới nhà lại bị kẹt xe, Âu Dương lo lắng, chờ đến lúc lái xe vào bãi đỗ, anh mới phát hiện đứa trẻ to xác phía sau đã cuộn tròn lại như mèo con ngủ say, nhưng cậu ta cũng rất dễ tỉnh giấc, Âu Dương vừa mở cửa ra, cậu ta đã cảnh giác, ngẩng đầu lên.

Âu Dương mở cửa ra cho cậu, thiếu niên lập tức bò ra khỏi xe. Âu Dương cau mày nhìn người nằm bên chân mình, cái kiểu ngoan ngoãn cúi đầu đó đúng là còn hơn cả tiểu M trong mấy câu lạc bộ SM.

"Cậu không biết đi?"

Vừa rồi, lúc ra khỏi bệnh viện tâm thần là do chuyên gia khiêng cậu lên xe. Âu Dương quan sát một hồi, đúng thật là chưa từng thấy thiếu niên tự đi bao giờ.

Thiếu niên cọ cọ bên chân anh.

Đây là...

"Câu mau đứng lên đi, như vậy không được!" Âu Dương thở dài, anh từng nghĩ là sẽ ôm bạch miêu về nhà nuôi, nhưng lại sợ nhốt nó trong nhà cả ngày, mất đi tự do như lúc sống hoang dã. Bởi vậy, anh mới chần chừ tới giờ, ai ngờ lại nhặt được một người có hành vi cử chỉ y như mèo về nuôi.

Thiếu niên vẫn không đứng dậy, cũng may là thang máy cách đó không xa, Âu Dương Hạo Nhiên thử đi trước, xem phản ứng của thiếu niên, không ngờ anh vừa mới bước vào thang máy, thiếu niên đã dùng hai tay hai chân chạy nhanh vào, lúc thang máy đi lên, cậu ta vừa tò mò lại vừa khẩn trương, nép sát chân anh nhìn tứ phía, khi nhìn thấy bóng mình in trên thang máy, cậu ta hiếu kỳ, đưa tay gãi gãi.

Đây quả là một tên vô cùng dở hơi!

Âu Dương mở cửa nhà, cởi giày, thấy thiếu niên bò trên đất như động vật, trong lòng có chút không đành, đưa tay đỡ cậu lên.

"Về tới nhà rồi!"

Thiếu niên bị Âu Dương bán ôm, nghiêng đầu sang bên, lộ đôi mắt to tròn, tò mò, đánh giá bên trong.

"Vào đi, sau này đây là nơi sống tạm của cậu, tôi sẽ cố gắng giúp cậu tìm được người nhà!"

Lúc nghe thấy từ "người nhà" dường như mặt cậu buồn hẳn, cậu bị bán ôm vào trong, chờ Âu Dương khép cửa lại, cậu liền ngồi ổm xuống nơi để giày.

Thấy đầu gối cậu bị trầy, Âu Dương thở dài, đưa tay ôm cậu lên. Lạ thật, thiếu niên rất nhẹ, ban sáng thấy cậu gầy gò, nhưng hiện tại xem ra đúng là gầy quá mức, đừng nói là ở nhà chịu khổ nên lén chạy ra đây nha?

Âu Dương Hạo Nhiên ôm cậu đi tới salon, thấy cậu không ngừng ngửi tới ngửi lui quanh người mình, anh cảm thấy lạ, chờ lúc được đặt xuống salon mềm mại cậu ta lại nhấc tay áo anh lên ngửi ngửi. Âu Dương là một người thích sạch sẽ, cho nên là không ngửi được mùi gì ngon.

Nếu như sau này phải ở cùng nhau, vậy tất nhiên là phải xưng hô với nhau rồi, hai người không thể cứ "nè, ê, kia, nọ" mãi được, như vậy, cách tốt nhất là phải nói rõ với thiếu niên. Âu Dương ngồi xuống, nhìn kỹ thiếu niên một hồi.

"Cậu tên gì?"

Thiếu niên liếm liếm vết thương trên cổ tay.

"Cậu có tên không?"

Thiếu niên lại liếm liếm vết thương trên mắt cá chân.

Âu Dương thở dài: "Để tôi đặt cho cậu một cái tên vậy!"

Thiếu niên ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Meo meo!"

Thật sự là một lời kinh người, Âu Dương giật mình, nhìn cậu, gian nan hỏi: "Cậu... vừa nói cái gì?"

Thiếu niên lại nói: "Meo meo!" Xong, tiếp tục liếm cổ tay.

Chẳng lẽ ân trên biết anh thích mèo, cho nên đưa một người mèo tới cho anh? Đây đúng là một lễ vật cực lớn nha! Chẳng qua... dường như đầu óc của thiếu niên trước mắt anh có chút vấn đề, cũng không biết trước đây đã sống thế nào, nhưng có vẻ rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài.

"Đừng liếm, có vi khuẩn!" Đây là lần thở dài thứ n của Âu Dương. Anh nắm cổ tay thiếu niên lên, nhìn tới nhìn lui: "Để tôi dẫn cậu đi tắm trước một chút, rồi thoa thuốc cho cậu, sẽ mau lành thôi!"

"Meo meo... Ngao?" Thuốc gì? Bị thương chỉ cần liếm liếm sẽ khỏi, bọn tôi luôn liếm nha, sao lại không cho tôi liếm?

Thấy thiếu niên nhìn mình bằng ánh mắt mờ mịt, Âu Dương mỉm cười, nụ cười vô cùng mị lực, khiến một thiếu niên đang mờ mịt điên đảo.

Âu Dương vỗ vỗ đầu cậu: "Vương Miêu, sau này tên của cậu sẽ là Vương Miêu!"

Vừa có được cái tên, Vương Miêu bò tới mép salon nhìn Âu Dương mở TV lên, một hộp sắt lớn như vậy tự nhiên xuất hiện một đám người khiến Vương Miêu sợ hãi, chui vào lòng Âu Dương, run lên. Âu Dương vừa định đi pha nước, lại bị Vương Miêu nhào tới, ngã ngang xuống đất.

Cũng may dưới salon là lớp thảm lông cừu rất dày, nhưng tiếng động do hai người tạo ra tất nhiên là không nhỏ. Vương Miêu cưỡi trên người Âu Dương, cọ cọ mặt mình vào cổ anh, mông vểnh cao lên, tư thế phải nói là cực kỳ quỷ dị.

"Sao vậy?" Âu Dương cố đẩy cậu ra, tiếc là Vương Miêu bấu vô cùng chặt, giống như bạch tuộc, kéo không ra. Thấy cậu sợ sệt, liếc trộm màn hình TV, anh lập tức hiểu ngay, thì ra là cậu ta bị TV dọa sợ.

Đây đã là thời đại gì rồi, vậy mà vẫn còn người sợ TV? Cho dù là đứa nhóc mới sinh ra, thì e là bé cũng đã làm quen với thứ đồ điện này từ trong bụng mẹ rồi chứ?

Âu Dương buồn bực, tắt TV. Sau cùng, Vương Miêu cũng chịu bò khỏi người anh, rồi lại giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện, vùi đầu vào salon, chỉ lộ đôi mắt ti hí cùng đỉnh đầu đen thui, nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp.

Âu Dương Hạo Nhiên vờ như tức giận, xoay người đi vào phòng tắm, để lại bóng lưng "tiêu sái". Vừa vào trong, anh lại cẩn thận mở đèn và hệ thống điều hòa trong phòng lên, xả nước, thử độ ấm.

Vì độ ấm có hơi cao, cho nên mới đó khắp gian phòng đã nổi đầy hơi nước. Âu Dương đẩy cửa phòng tắm ra, không khí từ ngoài bay vào, sương mù mờ mịt, bất chợt, anh trông thấy một cái đầu lắc tới lắc lui bên cạnh cửa.

"Vương Miêu..." Âu Dương xoa xoa thái dương: "Là cậu sao..."

Vương Miêu nhô đầu ra, từ đáy quần Âu Dương tò mò nhìn vào trong.

Âu Dương chống tay lên cửa, vừa rồi anh giật mình, giờ tim vẫn còn đang đập loạn xạ. Vào lúc này, ai đó lại như hữu ý vô y cọ cọ dưới đũng quần anh, thật là muốn mạng người mà.

"Vương Miêu..."

Âu Dương túm người đang trưng cái mặt vô tội dưới quần mình ra, nhanh chóng cởi sạch sẽ. Trong lúc Vương Miêu vô cùng phối hợp không nhúc nhích, anh ôm cậu vào trong bồn tắm lớn. Ai dè chỉ vừa chạm nước, Vương Miêu đột nhiên giãy giụa mãnh liệt.

"Nè nè nè... tôi nói..."

Vương Miêu bò lên người Âu Dương, hai tay bấu chặt đầu anh không chịu buông ra. Cái mũi Âu Dương bị ngực cậu đè lại, tức thì những lời định nói ra cũng bị ém trở vào, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô. Do đối phương giãy giụa, Âu Dương Hạo Nhiên ôm không được cậu, kết quả cả hai cùng ngã về sau, rơi vào trong bồn tắm.

Đây là bồn tắm hình tròn kiểu để mát xa, có thể chứa được ba người. Âu Dương Hạo Nhiên và Vương Miêu vừa rơi xuống, nước đã văng ra khắp sàn.

Vương Miêu ngồi trong nước, giống như một còn mèo dựng lông, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, quơ tay quơ chân muốn bò trở ra ngoài. Do mép bồn quá trơn, cậu cào cấu một hồi lại lọt trở vào, uống một ngụm nước.

Trong mắt Âu Dương đều là tơ máu, anh cuống quýt lôi Vương Miêu ra, thấy cậu ta vẫn giãy giụa lung tung, anh nổi giận, không khống chế được chính mình, vỗ mạnh vào mông Vương Miêu một cái.

"Bốp ----" Vang lên thật to.

Nhìn cái mông đỏ ửng lên của Vương Miêu, Âu Dương Hạo Nhiên thở dài: "Tôi cho cậu thời gian nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng sau, nếu cậu vẫn chưa tắm rửa sạch sẽ, tôi sẽ..."

Âu Dương Hạo Nhiên không nói câu quẳng ra ngoài ra khỏi cửa miệng mà căm giận xoay người, sau đó đóng cửa phòng tắm lại thật mạnh.

Cũng may là căn nhà này không chỉ có một phòng tắm, Âu Dương vào phòng tắm trong phòng ngủ mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo tắm ra ngoài, mở máy tính lên, bắt đầu xử lý email.

Do hôm nay là cuối tuần, cho nên email phải xử lý cũng không nhiều. Âu Dương Hạo Nhiên mở từng cái ra đọc, đến email sau cùng, do Âu Dương Quản gửi vào nửa giờ trước khiến anh phải xử lý rất lâu. Trong email, anh hai của anh hỏi rất nhiều vấn đề về hướng đi sắp tới của công ty, Âu Dương Hạo Nhiên cẩn thận gửi lại xong, khóe mắt mới liếc tới đồng hồ thời gian bên góc máy tính.

Mới đó đã hơn một giờ, Âu Dương nhíu mày, đừng nói tên ngốc đó vẫn còn trong phòng tắm nha? Đối tốt với cậu ta như vậy, mà cậu ta lại không biết ơn, chỉ tắm một chút mà lại nhìn anh như có thâm cừu đại hận gì lắm, chẳng lẽ anh đáng sợ tới vậy?

Lại qua thêm mười phút, Âu Dương Hạo Nhiên khép máy tính lại, mở ra, rồi lại khép, chẳng hiểu sao lòng anh lại thấy bất an, anh thở dài, buông laptop đặt trên gối xuống, đứng dậy, đi về phía phòng tắm.

Đứng bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nước rất nhỏ, Âu Dương nghiêng lỗ tai nghe một chút, sau đó đẩy cửa ra.

Trong bồn tắm, thiếu niên trắng như tuyết đang vểnh cái mông lên, cẩn thận dùng ngón tay vẩy nước. Hai đùi cậu hơi tách ra, lúc cậu nghiêng người về trước, dường như còn có thể trông thấy tiểu cúc hoa non mềm.

Với trường hợp kích tình như vậy, mặc dù định lực của Âu Dương rất mạnh, cũng từng duyệt vô số người, nhưng giờ này nói thật là cũng có chút rục rịch. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đối phương chỉ là một thiếu niên khờ dại, Âu Dương cảm thấy mình rất ti tiện.

"Tắm xong rồi?" Thấy mấy giọt nước trên người Vương Miêu, nước trong bồn cũng đã nguội, anh hỏi.

Vương Miêu gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Thấy cậu lạnh run lên, Âu Dương cảm thấy mình có chút quá đáng vì hành vi phát cáu vừa rồi, người là do anh mang từ bệnh viện tâm thần về, như vậy anh nhất định phải phụ trách, khi đối mặt với một thiếu niên bị tàn tật về mặt tinh thần, sao anh có thể làm như vậy?

"Đừng sợ, để tôi tắm giúp cậu nha?"

Thấy tóc Vương Miêu dính thành từng nhúm, trên đầu gối cũng không phải là sạch lắm, anh biết là có lẽ cậu sợ nước, anh đi rồi, cậu ta cũng không hề tắm rửa. Lúc anh đi vào thấy cậu ta đang vẩy nước, có lẽ là cậu ta đang liều mạng thử "giao tiếp" với nước cũng không chừng.

Vương Miêu mở to mắt, nhìn Âu Dương rồi lại nhìn bồn tắm lớn, nhìn bồn tắm lớn rồi lại nhìn Âu Dương, cảm giác đau đớn trên mông cậu vẫn chưa quên được đâu nha.

Lại pha thêm một bồn nước ấm, Âu Dương cũng cởi sạch chính mình, để lộ thân hình cường tráng. Đây là thân thể tuyệt mỹ hàng năm luôn giấu dưới lớp âu phục, Vương Miêu ngơ ra, quên cả chuyện bị đánh mông, mặt cũng dần dần đỏ lên.

"Đều là nam nhân, có gì phải xấu hổ chứ?"

Âu Dương vừa trêu chọc vừa kéo Vương Miêu vào bồn tắm. Anh kéo cậu lên người mình, cố gắng không để cậu tiếp xúc với nước, sau đó đỡ cậu, vừa để cậu thích ứng với nước ấm vừa từ từ đưa cậu vào giữa bồn tắm. Mới đầu Vương Miêu còn kháng cự một chút, lát sau chắc là cảm thấy ngâm nước ấm rất thoải mái, cậu bình tĩnh lại.

Âu Dương Hạo Nhiên đưa tay xoa nhẹ mông Vương Miêu, làn da của thiếu niên đúng là rất tốt, lúc vào nước lại càng trắng mịn vô cùng. Có lẽ là chạm vào chỗ đau, Vương Miêu nức nở một tiếng nho nhỏ.

"Còn đau không?"

"Ô ô..."

"Xin lỗi, tôi không phải cố ý la cậu!"

Vương Miêu dùng tay vốc nước, lưng lại tựa sát vào ngực Âu Dương, nhịp tim đập của nam nhân không hiểu sao lại khiến cậu thấy an tâm vô cùng.

"Vương Miêu, lại đây!"

Vương Miêu mở to mắt, thấy có một chất lỏng trong suốt trong tay Âu Dương, cậu tò mò, quay đầu lại ngửi ngửi.

"Nhắm mắt lại!"