Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 95




Diệp Bạch trở lại Thiên giới thì tiểu bạn tiên Lộ Đồng đã khóc thành lệ nhân*, tình trạng này khiến cho hắn nhất thời nổi giận, “Khóc cái gì mà khóc, có cái gì để khóc, tra nam như vậy ngươi còn mềm lòng, mềm lòng thì mềm lòng, nhưng ngươi không thể khóc.” Móa nó bên ngoài mưa rơi bao lớn ngươi biết không.

(*: người làm bằng nước mắt)

Hai vị bạn tiên khác lặng lẽ nói nhỏ.

“Mở miệng một tiếng tra nam, nhưng đừng tưởng là chúng ta không nhìn ra hắn kỳ thật vẫn khá thỏa mãn, nếu không cũng không có khả năng để người ở bên cạnh nhìn một đời.”

Người còn lại cũng nói.

“Đúng thế, trước ta còn tưởng con mèo này chỉ cố nén không xé người thôi, thế nào cũng phải hành hạ người ta gần chết.”

Diệp Bạch: “…”

Đậu má đừng tưởng nhỏ giọng thì lão tử không nghe thấy, thật muốn xé từng người các ngươi một lần lại đi, nhưng người nuôi mèo nhà hắn còn đang chờ hắn. Cho dù có thể đối phương đã không có trí nhớ lúc trước, nhưng Cố Chiêu chính là Cố Chiêu, hắn muốn một đời một đời tìm được anh, cùng nhau đi tiếp bên anh.

Diệp Bạch vừa nghiêng đầu lại xuống trần.

Hai vị Đại tiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong đó một người run rẩy nói, “Không, không xé!”

“Ừ, không xé, người đã đi xuống.” Tên còn lại an tâm vỗ ngực, lúc này mới nói, “Nhưng nếu nói thật sự hài lòng cũng không đến nỗi, dù sao hàng kia còn kém Cố Chiêu quá xa, cho nên chỉ là giữ ở bên người lơ đãng dạy dỗ một chút, quan trọng nhất lại không nói cho Lâm Kính nửa câu.”

Chúng tiên nghĩ tới không khỏi trầm mặc, Đúng vậy nha, không nói về truyền thuyết của hoa Bỉ Ngạn!

Lâm Kính bởi vậy sinh lòng tuyệt vọng.

Nhưng trên thực tế, “Hoa Bỉ Ngạn lại không chỉ mọc trên đường hoàng tuyền, bằng không làm sao có thể trùng hợp đúng lúc phi thăng ta tiện tay ngắt một đóa đi lên.” Đại tiên nhà Lộ Đồng giựt giựt khóe miệng, “Hơn nữa hoa và lá vĩnh viễn không gặp nhau, đó là hoa bình thường, loại đã thành tiên giống Lộ Đồng, phân phút hoa lá vươn ra toàn bộ.”

“Cơ mà làm tốt lắm.”

Một vị Đại tiên khác nhịn không được nói, “Làm hại Lộ Đồng chúng ta thảm như vậy, không ngược thân thế nào cũng phải ngược tâm, nhưng thoạt nhìn…”

Tiểu bạn tiên khóc thành như vậy, dường như bị ngược càng thảm hại hơn.

Phỏng chừng chính vì vậy, Diệp Bạch mới có thể tức giận. Có điều hắn rốt cuộc hiểu được không tiện can thiệp tình cảm nhà người ta, cho nên không thật sự nói dối Lâm Kính. Nhưng muốn bảo hắn một lòng trợ giúp đối phương là không có khả năng, mà ngày sau hai người có thể gặp lại hay không, vậy phải xem nghị lực của bản thân Lâm Kính cùng tình cảm đối với Lộ Đồng.

Lộ Đồng khóc đến run rẩy, lời đều nói không lưu loát.

“Anh ấy từng giúp ta.”

“Đối với ta rất tốt, mang ta từ trong kho hàng ra, một đường dạy rất nhiều đồ, không có anh ấy, ta có thể đã sớm chết.” Lại run nửa ngày, hắn mới nói tiếp, “Không thể bởi vì sau này anh ấy trốn tránh thì hoàn toàn phủ định lúc trước, lúc trước anh ấy đối với ta thật sự tốt lắm, hơn nữa… anh ấy cũng không biết ta gặp phải nguy hiểm.”

Bạn tiên là người có tình nghĩa nhất.

Bình thường chỉ biết nhớ rõ cái tốt của người bên ngoài, ngay cả đám người Cốc Hoa bọn họ cũng không hận đến vậy, càng đừng nói đến Lâm Kính coi như có ân với hắn ta. Hơn nữa có câu nói quả thực không sai, không thể bởi vì đối phương làm sai một việc, thì hoàn toàn phủ định toàn bộ điều tốt mà lúc trước làm cho ngươi, vậy thật sự rất không công bằng.

Đoạn đối thoại này Diệp Bạch đương nhiên không biết, lúc này hắn đã thành công tới thế giới kế tiếp.

Nơi này không giống với mấy đời trước, nói đến thời đại này xem như tương lai cơ giáp, lại khác với một đời trước rất nhiều. Nơi này không chỉ có nam và nữ, thậm chí trong nam phân ba loại, nữ đương nhiên cũng vậy, theo thứ tự là Alpha có được năng lực mạnh nhất, Beta với các hạng chỉ tiêu đều vô cùng bình thường, cùng Omega phụ trách sinh đẻ, thể chất cũng rất yếu.

Khối thân thể này là của Beta.

Như mỗi một đời đều có chút thiên phú độc đáo hoặc nên nói là hack sinh tồn, đời này đương nhiên không ngoại lệ, mà còn khá tiếp cận thời đại, người này có thể khống chế cơ giáp quân địch.

Đây là việc mà chưa từng có người nào có thể làm được.

Thử nghĩ xem…

Hiện tại tất cả mọi người đang dùng cơ giáp chiến đấu, anh ngồi yên ở chỗ đó trực tiếp khống chế phía đối diện, vậy còn cần đánh nữa không? Giống như anh thôi miên một người cầm súng vậy, hoàn toàn có thể họ tự bắn chính mình một súng, hoặc là bắn đồng bạn của mình, quả thực là tiết tấu nằm vùng đột nhiên xuất hiện giống như thần.

Đối diện còn có thể đánh nữa không?

Anh không đánh, vậy cơ giáp đánh anh, mà anh đánh… Ngồi trong đó có thể là người một nhà.

Hơn nữa cho dù anh nhẫn tâm hủy một cái cơ giáp, ai biết người này có thể tiếp tục khống chế cái thứ hai, cái thứ ba nữa không… Chẳng lẽ đều nhẫn tâm hủy hết à. Vậy có khác gì tự sát, quan chỉ huy có cường đại hơn nữa mà đụng tới loại chuyện này cũng phải đau đầu đến chết, chỉ có thể liều mạng tổn thất thảm trọng xử lý người ta trước tiên.

Nhưng…

Diệp đại meo vui mừng híp mắt, cảm thấy lấy dáng người linh hoạt của hắn, đối diện tuyệt đối không có khả năng đụng đến người hắn.

Chẳng qua trước mắt, quan trọng nhất vẫn là vấn đề học tịch, nguyên chủ tất nhiên là thu được thư thông báo trúng tuyển của học viện, nhưng bởi vì cậu ta muốn tính kế một người trước khi đi, ngược lại đẩy mình vào. Đối phương vô cùng thông minh lừa lấy thư thông báo của cậu ta, thay thân phận của cậu ta, cũng lưu cậu ta lại trên tinh cầu nát này.

Lúc Diệp Bạch đến, nguyên chủ đang tức giận đập đồ.

Nhưng bởi vì có nhược điểm trên thân người ta, bởi vậy nên cũng không dám làm nhiều cái gì, thậm chí không thể đứng ra vạch trần, chỉ có thể ngầm hi vọng người nọ sớm bị phát hiện bị đuổi về.

“Hừ.”

Hồi ức xong chuyện lúc trước, chính Diệp đại meo cũng muốn cho nguyên chủ một móng vuốt.

Hắn xem ra, thiếu niên Omega kia không chỉnh chết cậu ta ném vào trong cống nước bẩn nào đó thật sự là quá thiện lương, bởi vì việc nguyên chủ làm ra cũng quá không phải người làm. Mấy đời trước còn có thể nói là vấn đề tính cách, hoặc là bị người xấu theo dõi, đời này nguyên chủ luân lạc tới loại tình cảnh này thì thuần túy thuộc về tự làm tự chịu.

Thiếu niên Omega tên Lâm Tinh, mười tám tuổi, cùng sống trên một tinh cầu với nguyên chủ.

Đây là tinh cầu cấp thấp vô cùng đổ nát, phàm là có chút kĩ năng hoặc là nhân mạch đều dọn đi rồi, lưu lại đều là những người không đi được hoặc là không thể đi. Có tội phạm, có bị lưu đày tới, đương nhiên còn có trốn nợ trốn tới chỗ này, mà nguyên chủ từ nhỏ đã ở đây, cậu ta cũng không rõ là bị ai ném đến.

Lại nói tiếp cậu ta coi như là người có quê quán, khác biệt với không có hộ khẩu rõ ràng.

Cũng bởi vậy, cậu ta có thể lấy được thư thông báo trúng tuyển.

Mà Lâm Tinh thì khác, Lâm Tinh là nửa năm trước đột nhiên đến tinh cầu này, ngày thường vẫn luôn đeo một cái mặt nạ thật dày, trầm mặc ở trong trấn nhỏ bắt đầu sinh sống. Với người bên ngoài xem ra thì người này là Beta có năng lực rất mạnh, vũ lực giá trị khá cao, còn mang theo một cái cơ giáp, bởi vậy không ai dám đánh chủ ý tới Lâm Tinh, trừ bỏ nguyên chủ…

Đối chiến với người không có cơ giáp thì nguyên chủ là mẩu vụn, nhưng đối với Lâm Tinh thì sự thật hoàn toàn tương phản.

Lâm Tinh bị bắt tháo mặt nạ.

Gương mặt bên dưới khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa bởi vì một lần chảy rất nhiều máu, làm cho tin tức tố trên người Lâm Tinh không che lấp kỹ mà bị nguyên chủ phát hiện là Omega.

Đến tận đây…

Con đường muốn chết của nguyên chủ không ngừng lúc nào.

Cậu ta cũng không ngốc đến mức truyền tin tức cho mọi người đều biết, khiến rất nhiều người đến cướp người với cậu ta, chỉ tự mình uy hiếp dụ dỗ muốn ra tay đối với Lâm Tinh. Nhưng đối phương cũng không ngốc, sau khi biết cơ giáp không dùng được thì Lâm Tinh không dùng đến nữa, bằng vào năng lực bản thân cũng đã đánh cho người ta không thể tự gánh vác cuộc sống.

Nguyên chủ giận dữ.

Cậu ta tức giận nói muốn tuyên dương ra bên ngoài, nếu không theo cậu ta thì để cho đám người bên ngoài đó tranh đoạt.

Trong đế quốc nhiều nhất là Beta, tiếp theo là Alpha, mà Omega là tồn tại ít nhất vẫn luôn bị mọi người tranh đoạt. Ở nơi có trật tự còn tốt hơn một chút, nhưng nếu trên tinh cầu rách nát đầy rẫy tội phạm hoành hành này xuất hiện một người, vậy người đó sẽ gặp phải tai nạn thế nào chỉ cần nghĩ là biết.

Nguyên chủ tự cho là Lâm Tinh nhất định sẽ sợ hãi lao vào lòng ngực cậu ta.

Mà trên thực tế…

Ở sau khi thư thông báo trúng tuyển đến, đối phương bố trí một ván cờ, làm ra một vài việc, khiến nguyên chủ trêu chọc một người. Đó là một tội phạm trên tinh cầu, sau khi gã đến đây đã thu lưu rất nhiều tiểu đệ, trước mắt có thế lực lớn nhất. Tay nhỏ chân nhỏ như nguyên chủ đương nhiên không có cách chống lại, vì thế chỉ có thể nhận uy hiếp.

Bởi vì người nọ trước mắt còn không biết sự việc là nguyên chủ làm, mà bằng chứng thì nắm ở trong tay Lâm Tinh.

Thiếu niên Omega nói, chỉ cần từ nay về sau im lặng ngừng nghỉ, không tiếp tục gây rối bại lộ thân phận của mình, vậy thì hết thảy bình an, nếu không giao bằng chứng cho tội phạm kia.

Nguyên chủ vô cùng không cam lòng, chỉ có thể nhận uy hiếp.

Mà Lâm Tinh thì cầm thư trúng tuyển của cậu ta chuẩn bị đến trường.

Phi thuyền của trường học dường như là ngày mai đến đây đón người, Diệp đại meo chớp mắt, nghĩ làm thế nào để lấy ra một lá thư thông báo trúng tuyển. Nhưng trên thực tế căn bản không cần hắn hao tổn tâm trí, đã có thư thông báo trúng tuyển được đưa tới cửa, còn dùng chuyển phát nhanh nhanh nhất tinh tế, cái loại mà trong ba giờ tới bất luận địa điểm nào.

Chậc!

Diệp đại meo híp mắt, vui mừng thu thập hành lý chuẩn bị ngày hôm sau chạy lấy người.

Lúc Lâm Tinh đang đợi xe của trường học nhìn thấy hắn có chút cảnh giác, không nhịn được lại uy hiếp một câu ‘Đừng có làm bậy, nếu không anh tự biết hậu quả.’, nhưng rốt cuộc tâm trạng Lâm Tinh vẫn rất bối rối. Dù sao đây không chỉ là vấn đề nhỏ như không được đi học, thân phận Omega có thể sẽ làm chính mình gặp phải đãi ngộ sống không bằng chết ở trên tinh cầu này.

Diệp Bạch lại liếc Lâm Tinh hai mắt.

Bề ngoài quả thật không tệ, nhưng kém xa Cố Chiêu, nguyên chủ quả nhiên não tàn không nói, ánh mắt còn không dùng được.

Lâm Tinh không hiểu sao bị khinh bỉ cảm thấy khó chịu, ánh mắt người này đối với mình luôn lộ ra tham lam, chưa từng có lúc vân đạm phong khinh như vậy. Ngay sau đó Lâm Tinh thấy đối phương đón xe trường học đi tới, đưa thư thông báo trúng tuyển trong tay ra, tiếp theo nhận được thẻ đăng ký đi lên phi thuyền.

Lâm Tinh: “…”

Lâm Tinh nhìn một phần trong tay mình, còn ở đây, vậy vừa rồi là thế nào?