Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 53




Hai vị thiết kế trang phục đã rời đi, lúc gần đi vẫn không quên nhắc nhở Cố Chiêu nhất định phải lấy được bản quyền, cũng tỏ vẻ không lâu nhất định sẽ có một hạng mục trang phục tình nhân mới ra đời.

“Lần này nhất định có thể bán lớn!”

Cố Chiêu không nói gì: “Mỗi lần hai người đều nói như vậy.”

“Lần đó bán không tốt thôi.” Nhà thiết kế bất mãn, “Lần đó bán không tốt, nhưng lần này cam đoan hoàn hảo hơn lần trước, cho nên chuyện thu phục con mèo đó thì nhờ cả vào anh.”

Cố Chiêu: “…”

Chờ hai người rời đi, anh mới nhớ tới nhìn tài liệu trong tay mà Diệp Bạch đưa đến. Hai tên xoi xét nhất hưng phấn bỏ đi, đồ lại vô cùng không tồi, bởi vậy cứ quyết định như vậy đi. Chờ Cố Chiêu xử lý xong những việc này, nhìn đồng hồ chuẩn bị gọi Diệp đại miêu cùng đi ăn cơm, lại phát hiện đối phương vô cùng bực bội theo dõi anh.

“Làm sao vậy?” Ông chủ Cố vô cùng khó hiểu.

Lúc trước cũng không phải chưa từng phát sinh chuyện anh xử lý công việc để Diệp Bạch chờ, đối phương cũng không hề biểu hiện bất mãn gì, hôm nay lại không như vậy hẳn có nguyên do. Càng cảm thấy khác biệt với trước kia, lúc này anh nhìn văn kiện do đối phương đưa tới, chẳng lẽ là do không đặc biệt khen ngợi? Dù sao nhìn ra được thứ này làm vô cùng dụng tâm.

Dừng một chút, Cố Chiêu thử nói: “Đồ làm vô cùng tốt, vất vả rồi.”

Ha ha!!!

“Cũng không phải tôi làm.” Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, âm u tỏ vẻ, “Là nhà thiết kế có tiền lương đếm ngược thứ ba trong công ty làm, lời này nên do tôi nói với cậu ta.”

Cố Chiêu: “…”

Người bình thường không phải nên uyển chuyển biểu đạt một chút, công ty của chúng tôi đối với đơn hàng này vô cùng dụng tâm à, sao tới nơi này của Diệp Bạch lại hoàn toàn tương phản, nhìn giống như con mèo ngạo kiều mà cô em họ nuôi… Anh nghĩ lại nhịn không được nhìn nhìn hình vẽ “mèo đen” bị anh đoạt lấy bên cạnh, càng cảm thấy có chút quen thuộc.

Cảm giác này cùng nhìn thấy Diệp Bạch hơi có chút khác biệt, lại quỷ dị cực kỳ tương tự.

“Con mèo này…”

Cố Chiêu nói mới ngẩng đầu lên, bên kia Diệp đại miêu nâng tay đoạt bức tranh giấy lại đây, “Không cẩn thận kẹp vào, nếu ghét bỏ vậy tôi vẫn nhanh chóng thu lại đi!”

Cố Chiêu: “…”

Anh có chỗ nào biểu hiện ra rất ghét bỏ à, nhưng mà cho dù thiếu niên cố tình gây sự, anh lại vẫn cảm thấy chân thật không làm bộ, làm cho người ta không tự giác sẽ thả lỏng.

“Anh cảm thấy bức tranh này rất đẹp.” Ông chủ Cố biện minh cho mình.

Diệp Bạch hừ một tiếng, rõ ràng không tin.

Hắn căn bản không hề biết vẽ tranh, chẳng qua là bởi vì bức tranh này là chính mình, cho nên đặc biệt chăm chút mới tạm có thể xem. Nhưng dù sao người vẽ không được, một con mèo tiêu sái khí phách (hắn tự cảm thấy) rõ ràng biến tranh của hắn thành manh vật, vốn đã đủ buồn bực, Cố Chiêu lại còn dám ghét bỏ hắn.

Rõ ràng mấy lần trước nhìn rất thích, hiện tại lại như vậy.

Hậu tri hậu giác ông chủ Cố cuối cùng hiểu được vấn đề ở nơi nào, không khỏi buồn bực nở nụ cười, “Anh chỉ cảm thấy có chút quen mắt, trực giác không muốn làm cho quá nhiều người nhìn thấy.”

Diệp đại miêu tâm tình hơi tốt.

“Tranh vẽ chính em?” Cố Chiêu vòng qua bàn công tác đi tới, “Rất đẹp, rất giống em.”

“Con mèo” xù lông trong dự liệu lại không xuất hiện, Diệp Bạch chỉ quỷ dị nhìn anh một cái, sau đó thần kỳ thay đổi dịu ngoan. Tuy rằng vẫn không dịch lại đây, nhưng thái độ hòa hoãn rõ ràng khiến Cố Chiêu vẫn phát giác ra được, bởi vậy cảm thấy hơi có chút kỳ quái, chẳng lẽ thiếu niên thích mèo tới loại trình độ này?

Không có mấy người nguyện ý bản thân giống mèo đâu nhỉ!

Cùng lúc đó Diệp đại miêu lại hết sức hài lòng, xem ra người nuôi mèo quả nhiên rất thích hắn, thế này mà cũng có thể tưởng tượng ra được, thật sự khó có.

Mèo được thuận lông không còn cáu kỉnh nữa, hai người lại cùng nhau đi ăn cơm.

Trên đường Tiết Quân gọi điện thoại qua, dường như có nhắc tới Hách Lâm, Diệp Bạch nháy mắt mắt mèo, vừa mới chuẩn bị hỏi thăm một chút sao gần đây tên kia thay đổi an phận rồi, đối phương dường như cúp điện thoại. Cố Chiêu chỉa chỉa di động ý bảo muốn gọi lại không, Diệp đại miêu lắc lắc đầu cảm thấy vẫn quên đi, nhưng cũng bởi vậy bỏ lỡ việc phát hiện ngón tay của ông chủ Cố còn đặt ở trên phím tắt.

Vẻ mặt Cố Chiêu lóe lên, nhìn Diệp Bạch một lần nữa lùi về chỗ ngồi.

Hách Lâm kia rõ ràng không có lòng tốt, còn có ham thích kỳ lạ, hơn nữa dường như còn thích váy đỏ nón xanh cái gì, lúc trước thiếu niên còn từng bày tỏ thích mặc váy đỏ…

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy nên để cho bọn họ giảm bớt liên hệ.

Nhưng hôm nay dường như trong mệnh đã chú định không quá thuận lợi, tới khách sạn lại gặp nhà thiết kế tên Tưởng Kỳ. Đối phương đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt với một người nhà họ Diệp hoặc là họ Tưởng, nghe qua hình như là đang truy cầu một ít tiền tài. Suy nghĩ một chút là hiểu, muốn nhất định là giá tiền mà lúc trước giúp bọn họ thiết kế hãm hại công ty khi đã bàn bạc xong.

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, nghĩ bọn họ đi đâu tìm tiền cho anh?

Những năm gần đây hai nhà không phải là không kinh doanh công ty đứng đắn, nhưng dù sao văn hóa của bản thân không cao còn không có ý tưởng gì, có thể thu chi bằng nhau đã không tồi rồi, có mấy nhà còn đang luôn hao hụt. Cũng chính nhờ hai người vợ chồng nhà họ Diệp luôn chăm sóc, lấp bù đắp, lúc này mới nhìn ra chút bộ dáng, nhưng hiện tại…

Sớm lúc trước, hắn cũng đã ngừng định ngày gửi tiền đối với những công ty này.

Hiện tại chỉ sợ người hai nhà Diệp Tưởng tự thân cũng khó bảo toàn, làm sao có tiền cho Tưởng Kỳ được, huống chi người này còn không làm được việc, đối phương lại càng không muốn. Hôm nay sở dĩ sẽ gặp phải, cũng là bởi vì ở đây là một tiệm ăn đặc sắc, đồ ăn khá ngon, giá cả lại hợp lý, cũng không tính là quá đắt.

Cố Chiêu nhíu mày, nghĩ thầm sớm biết vậy đi quán ăn ở một con phố khác.

Trong nhà thiếu niên có một đống thân thích phiền lòng, lúc trước tuy đã thông qua thám tử tư biết được những việc này, hiện tại tận mắt thấy mấy người đó nói như vậy vẫn còn có chút khổ sở. Nghĩ nghĩ anh lại nhịn không được sờ sờ đầu của đối phương, Diệp Bạch híp mắt lại tương đối hưởng thụ, nhìn càng giống một con mèo con lười nhác.

“Hợp đồng cũng chưa thành công bị hủy, hiện tại cậu đòi tiền với chúng tôi?”

Người phụ trách liên hệ với Tưởng Kỳ có chút hung hăng càn quấy, “Hơn nữa sự tình bạo lộ, khiến bọn tôi cũng gặp phải tổn thất, không đòi cậu bồi thường đã tốt lắm rồi, còn có mặt mũi lại đây đòi thù lao với bọn tôi?”

Tưởng Kỳ tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.

Anh ta thật sự không nghĩ tới thân thích bên người giám đốc Diệp lúc trước luôn nói một không hai đều là người như vậy, sớm biết vậy, sớm biết vậy dù nói cái gì cũng không theo chân hợp tác với bọn họ! Hiện tại thanh danh anh ta bị phá hủy, còn không có tiền để lấy, lúc trước tiền lương tiền thưởng còn có một loạt đồ ở Diệp thị đều không lấy được, đi đòi người ta cũng chỉ sẽ cho anh ta một câu:

“Chúng tôi không đi tố cáo anh đòi bồi thường tiền đã đủ tốt rồi, còn dám lại đây đòi tiền lương?”

Tiền đồ tốt đẹp cái gì đều bị mất.

Tiền tài được hứa hẹn lúc đầu, cùng với chức vị thăng cao một bước sau khi Diệp Bạch xuống đài, còn có dù cho không thành cũng có thể thành công rút lui đổi sang công ty nhà khác. Hết thảy đều bị chặn mất, anh ta không hiểu anh ta sai cái gì, anh ta chỉ là muốn làm tốt hơn, chứng kiến cơ hội muốn nắm chắc một phen, hơn nữa đều kế hoạch đầy đủ rồi, lại không ngờ rằng vẫn bị hủy.

Đều tại những người này.

“Đều do mấy người mê hoặc tôi, tôi mới làm như vậy, đều do mấy người không cẩn thận mới có thể bị chụp đến, bằng không…”

Có một số người không tìm nguyên nhân ở trên người mình, luôn một bộ người khắp thiên hạ đều sai, Diệp Bạch lắc đầu không muốn nhìn nữa, lôi kéo Cố Chiêu muốn đổi tiệm ăn tiếp tục ăn cơm. Lại không ngờ bọn họ không động thì không sao, vừa động lại bị thấy được, bị Tưởng Kỳ phẫn nộ điên cuồng nhìn thấy, “Giám đốc Diệp!”

Trong phút chốc Tưởng Kỳ kích động, sau đó trực tiếp vọt tới.

“Giám đốc Diệp, tôi sai rồi, tôi không nên tin lời nói một bên của bọn họ. Cậu cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định làm tốt, xem ở cống hiến mà lúc trước tôi đã làm cho công ty, cho tôi thêm một cơ hội đi.”

Cố Chiêu nhíu mày.

Diệp Bạch một tay đẩy người ra, “Lúc này vẫn không quên lấy công trạng trước kia ở công ty đến hiếp bức, có phải tôi không đáp ứng chính là không niệm tình cũ không có tình người.”

Tưởng Kỳ: “…”

Anh ta không hề nghĩ tới lại là kết quả như vậy, Diệp Bạch lại đem tất cả chuyện này nói trắng ra.

Diệp đại miêu cười cười, “Nếu anh có tình người, nếu nhớ đến tình cũ thì cũng sẽ không làm những chuyện đó.” Hắn như có điều chỉ, nói: “Muốn đi thì một người tôi cũng không lưu, cũng sẽ không ngăn trở bọn họ chạy về phía tiền đồ càng tốt đẹp hơn. Người hướng đến chỗ cao là lẽ thường, không lưu được người là Diệp mỗ tôi không có bản lĩnh, việc này chẳng thể trách bất luận kẻ nào, chỉ là…”

“Nếu lựa chọn lưu lại thì phải làm việc cho tốt, đang ở doanh Tào lòng tại Hán thì không được.”

Hắn có thể cảm giác được bốn phía truyền đến tiếng cửa, biết việc này ngày mai có thể truyền ra, coi như là cho những người khác chưa quyết định được trong công ty một cảnh cáo.

Muốn từ chức có thể, nhưng đừng làm chuyện tổn hại ích lợi công ty.

Làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại. Nếu giống như Tưởng Kỳ trước mắt đây, tim đen kia cũng đừng trách Diệp Bạch hắn lòng dạ ác độc, rơi vào kết cục như vậy cũng không thể trách được ai.

Cố Chiêu như có suy nghĩ híp mắt lại.

Lúc trước chỉ cho là thiếu niên tính bài trừ người có dị tâm trong công ty, nhưng không ngờ việc này xem như giết gà dọa khỉ. Diệp Bạch làm tổng giám đốc mới nhậm chức, cho dù tuổi trẻ đầy triển vọng ở trước mắt mọi người cũng chỉ có thể xem tới hai chữ tuổi nhỏ, bởi vậy lòng người ở Diệp thị bất ổn, tiếp tục như vậy sớm hay muộn sẽ xảy ra sự cố. Nhưng hôm nay qua đi hết thảy đều không giống với lúc trước, người muốn động ý xấu ít nhất phải đắn đo suy nghĩ.

Tưởng Kỳ đã bị hủy, chẳng lẽ mình muốn làm Tưởng Kỳ thứ hai?

Thiếu niên tự bế trong lời đồn đang từng chút nở rộ quang mang thuộc về bản thân cậu, mà Cố Chiêu anh lại là người may mắn chứng kiến tất cả chuyện này, hơn nữa…

Di động vang lên, cắt đứt tư tưởng của ông chủ Cố.

Diệp Bạch không nhanh không chậm bắt máy, lại nghe được giọng nói có chút vội vàng của bảo tiêu cao to đầu đối diện vang lên, “Không thấy Diệp Tắc, bảo mẫu kia mang người đi rồi.”

Tiếng động trong điện thoại hỗn tạp mà rối loạn, hiển nhiên ở trong nhà, người bên kia đã luống cuống.