Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 39




Lúc trước Diệp Bạch đã biết Cố Chiêu giống hắn, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt cũng sẽ có loại cảm giác quen thuộc thân cận. Hơn nữa hắn hiểu rất rõ tính cách của Cố Chiêu, biết rõ đối phương không phải tính khí đa nghi, chỉ cần chính hắn không giở trò giấu ba giấu bốn, vậy sẽ không có khả năng không hiểu ra sao cả mà đã bị hoài nghi.

Huống chi có kinh nghiệm hai lần trước bị nhận ra thân mèo, đời này Diệp Bạch dứt khoát không tính giấu nữa.

Dù sao người bên cạnh đáng giá tín nhiệm, sẽ không hại hắn, biết được càng rõ ngược lại càng lo lắng bảo hộ hắn, che lấp thay hắn. Điểm này, trải qua hai đời Diệp Bạch không nghi ngờ chút nào. Cho nên lần này hắn không nghĩ được phương pháp danh chính ngôn thuận lưu lại, nên dứt khoát dùng kỳ chiêu, cuối cùng cũng thành công cọ được chỗ ở.

Sự thật quả nhiên như hắn suy nghĩ.

Hắn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng căn bản Cố Chiêu không nghĩ đến phương hướng gian tế, thậm chí cả tâm phúc là Lâm trung tá cũng không nói tỉ mỉ.

Trước kia không phải không có người sùng bái hay thích anh, nhưng có rất ít người có thể tiến đến trước mặt anh. Hơn nữa cách làm của những người đó phần lớn không phải kích động không thôi chính là muốn kí tên, bộ dáng Diệp Bạch có chút ngạo kiều nhỏ như vậy trái lại đặc biệt mới lạ. Hơn nữa đối phương có thực lực, cho nên trong tư tâm của Cố Chiêu không muốn để lộ ra quá nhiều.

Hai người cứ như vậy bắt đầu cuộc sống ở chung một nhà.

Trong lúc Diệp Bạch kiếm mặt tiền cửa hàng mở phòng trà, trang hoàng vô cùng cổ điển, bàn dùng gỗ thật, chén trà là chén sứ, ngay cả trà cụ cũng cực kỳ khác biệt với trà tiện lợi hiện nay. Hắn tiếp tục sử dụng phần lớn tri thức lấy được từ hai đời trước, tuy không phải cổ thật, nhưng lúc đó, những thứ được lưu truyền lại tuyệt đối nhiều hơn bây giờ.

Bởi vậy chỉ vừa mới xuất hiện, quả thật đã làm cho một số người có cảm giác mới mẻ.

Trà là trà ngon thượng đẳng, đi cũng là con đường tương đối xa hoa, thực hiện chế độ hội viên, một vài yếu tốt bất lương thì một mực không cần. Như ông chủ béo trước muốn tiêu tiền đập thẻ, kết quả bị người ta ‘cung kính’ mời đi ra ngoài, Diệp Bạch không chút khách khí tỏ rõ: “Chỗ chúng tôi là phòng trà, không phải quán bar!”

Ông chủ béo: “…”

Hung hăng càn quấy thì hung hăng càn quấy, nhưng khách lại không ít một người, dù sao tất cả mọi người đều là người văn minh, tuy nói có thể có bí mật cũng không có khả năng thực sự sạch sẽ đến vậy, nhưng ở bên ngoài xác thực rất xem thường loại ác tục như ông chủ béo. Thái độ của Diệp Bạch càng làm cho một số người cảm thấy, có thể đi vào một vòng đi ra đều cam đoan nhân phẩm.

Huống chi… Không thấy rất nhiều đại lão về hưu đều thường ở bên trong uống trà chơi cờ à.

Bởi vậy mặc kệ người ta mang ý nghĩ gì, đều muốn vào xem một chút, sau đó một vài người vốn yêu trà tự nhiên sẽ bị hoàn cảnh hấp dẫn, sau đó thường xuyên có thời gian lại đây ngồi một chút.

Lâm Huy quả thực cả người đều không tốt.

Tướng quân bọn họ gạt người về lại không mang vào trong quân đội, trái lại cho mở phòng trà. Người trên chủ tinh cũng đều không phải kẻ ngốc, nhìn đức tính này còn tưởng sau lưng là Cố Chiêu, ai ai cũng tò mò đến đó xong bị cảnh trí bên trong hấp dẫn. Cho dù sau đó có biết đây không phải cửa hàng của Cố Chiêu, vẫn cảm thấy uống trà ở bên trong rất không tồi.

Thế cho nên lúc này mới không bao lâu, sinh ý trong phòng trà cũng đã vô cùng thịnh vượng.

Nếu không phải hiện tại nhiều người thích uống cà phê, thích uống trà chỉ là thiểu số, phỏng chừng nơi này mỗi ngày đều hết chỗ. Cho dù hiện tại không đạt tới mức đó, không chịu nổi vật giá cao lợi nhuận cũng lớn, kiếm về xác thực không ít. Nhưng rốt cuộc… bởi vì tình huống hiện tại của hai người, vẫn có rất nhiều lời đồn không tốt xuất hiện.

Cố Chiêu thật ra không ngại, Diệp Bạch bên kia lại khó nghe hơn.

Nếu không phải trong phòng trà có mấy khách hàng phân lượng nặng gặp qua Diệp Bạch, nhìn ra được không đơn giản, với đã nghe thấy chuyện trên quân hạm lúc trước, chỉ sợ lúc này sinh ý đều giảm xuống.

Nhưng rốt cuộc người như vậy vẫn rất ít.

Dân chúng bình thường đều không biết rõ tình hình, phần lớn chỉ biết là hoàng tử luôn không gần nữ sắc ở chung với người ta, đối phương là nam. Hơn nữa lúc trước không hề thấy tên, gần đây lại mở ra phòng trà rất nổi. Mọi người vừa suy nghĩ đã cảm thấy nhất định là ỷ vào Cố Chiêu mới mở ra, sau đó buôn bán phần nhiều cũng là vì thế.

Những người này không vào được cửa phòng trà, không biết tình huống bên trong, bởi vậy cái gì cũng nói được.

Hai người Cố Chiêu và Diệp Bạch cực kỳ bình tĩnh, nên làm gì thì làm đó, vẫn ở chung rất hài hòa, song phương đều vô cùng hài lòng. Đặc biệt là Diệp Bạch, đã trải qua một người cô độc một thời gian, càng thêm thích làm ổ ở trong phủ hoàng tử. Ăn uống không cần bản thân lo lắng, đều có người chuẩn bị xong, còn có người máy đặc biệt nhắc nhở.

Ngoài ra hết thảy đều vô cùng thư thái, trừ bỏ không có ai làm ấm giường, còn lại quả thực không thể càng hài lòng hơn.

Lâm Huy nhìn ra đều có cảm giác ngạc nhiên, không phải một vài lời đồn thôi à, không phải khó nghe chút ư, có làm sao…vẫn quên đi, đổi thành anh ta tuyệt đối đã sớm lao ra giải thích.

Ngày từng ngày qua đi.

Một ngày nào đó Lâm trung tá đến trong quân phát hiện không khí có chút không đúng, rất nhiều người mơ hồ nhìn về hướng phòng đối chiến ảo bên kia. Phải biết rằng quân đội dưới tay Cố Chiêu luôn rất có kỷ luật, cho dù súng chỉ trên ót cũng đừng hy vọng có biểu tình gì, như vậy quả thực vô cùng hiếm có. Vừa hỏi mới biết được tướng quân mang một người đến, nhìn hình dáng dường như vô cùng giống Diệp Bạch.

Lâm Huy cảm thấy buông lỏng, có một loại cảm giác quả thế.

Diệp Bạch có tinh thần lực xuất chúng, thân thủ rất tốt, thời khắc nguy cơ cũng có thể bình tĩnh chuẩn xác biết mình nên làm gì, làm như thế nào, thật sự là nhân tài hiếm có. Người như vậy dùng để đi làm thương nhân quả thực lãng phí, phải dẫn vào trong quân đội, sau đó ném vào mấy trận chiến cho cậu ta đánh, mới tính vật gì cũng có chỗ dùng của nó.

Lúc trước quả nhiên vẫn chỉ đang chơi đùa.

Chẳng qua làm ra được bộ dáng đáng tin như vậy, ngay cả tướng quân cũng một thái độ mặc kệ, khiến anh ta suýt nữa cho rằng thực sự chuẩn bị làm kinh doanh, ở nơi này tổn thương trí óc mất mấy ngày.

Trong phòng đối chiến ảo, Diệp Bạch và Cố Chiêu đã mang mũ giáp.

Miêu đại tiên cảm thấy có chút hưng phấn, những đối thủ trước kia đúng là không kém, nhưng không khiến cho hắn dâng lên một loại cảm giác gặp được đối thủ. Cho dù chỉ dùng hệ thống trò chơi của nguyên chủ để đối phó, hắn đều cảm thấy vô cùng dễ dàng, nhiều nhất là có chút phiền toái mà thôi, những người đó thậm chí cho tới bây giờ đều chưa bức được hắn sử dụng tinh thần lực.

Tinh thần lực của nguyên chủ không cao, nhưng Diệp Bạch lại khác.

Thân là hồn tiên, tinh thần lực đương nhiên áp đảo mọi người, trên quân hạm lấy một địch sáu nhìn như thoải mái, nhưng nếu không phải sợ quá mức khiến người chú mục thì hắn đã có thể hoàn thành càng xuất sắc hơn. Chỉ cần tinh thần lực vừa ra, những người đó hoàn toàn có thể bị hắn chém sáu đao một đao một người, ngay cả phản ứng cũng không có đã trực tiếp chết đi.

Có thể nói ở thế giới này Diệp Bạch là vô địch.

Trong đó có một ngoại lệ, đó chính là Cố Chiêu, tuy chưa thử qua, nhưng Diệp Bạch rõ ràng tinh thần lực của đối phương nhất định cũng rất mạnh. Dù sao cũng là người dây dưa trong miêu sinh của hắn, hơn nữa có thể nhìn thấu huyễn thuật mà hắn thi triển, cho nên phương diện linh hồn đương nhiên không có khả năng kém hơn. Mà tinh thần lực vốn đồng nguyên với linh hồn, bởi vậy đối phương tự nhiên không kém.

Lúc trước đã muốn đánh một hồi thống khoái, hiện giờ xem như tìm được cơ hội.

Cố Chiêu cũng vẫn luôn muốn biết thực lực chuẩn xác của Diệp Bạch, dù sao chỉ nghe nói là mạnh, cảm giác rất mạnh, trên thực tế anh chưa từng thấy thiếu niên xuất thủ ở trước mắt mình.

Hai người ăn nhịp với nhau, đánh vô cùng sảng khoái.

Mà toàn bộ người trên mạng Tinh đều chấn kinh rồi, bởi vì bọn họ phát hiện weibo phía chính phủ của Cố Chiêu lại đổi mới, hơn nữa còn không phải loại tự thuật từ ngữ giản đơn trước kia, là video, còn là trực tiếp từ hiện trường.

Lâm Huy đương nhiên cũng nhận được tin tức.

Anh ta biết tất nhiên nhiều hơn những người khác, bởi vậy trước tiên đã chạy thẳng đến phòng đối chiến ảo, sau khi phát hiện người quay video là ai ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tướng quân phân phó?” Anh ta hỏi.

Đối phương gật đầu, “Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Cố tướng làm việc từ trước đến giờ đều không sai.”

Vì thế hai người chuyên tâm xem cuộc chiến trong sân, lúc đầu hai người kia dường như đều đang thử đối phương, một người rất sợ hồn tiên quá mạnh mẽ khiến người nuôi mèo không chịu nổi, người kia cũng sợ thiếu niên trực tiếp bị đánh ngã phá hủy sắp xếp của anh. Bởi vậy đều rất hài hòa, nhưng sau mấy chiêu thì đều buông lỏng, ra tay sắc bén tàn nhẫn không hề lưu tình.

Lo lắng? Lúc này ai lo lắng đối phương người đó là đồ ngốc.

Diệp Bạch phát hiện hồn tiên của hắn lại hoàn toàn không áp chế nổi Cố Chiêu, Cố đại tướng quân cũng phát hiện tinh thần lực của thiếu niên không hề yếu hơn anh, bởi vậy song phương tự nhiên sẽ không tiếp tục lưu thủ.

Hai người anh tới tôi đi, đánh nhau rất kịch liệt.

Diệp Bạch với đao pháp quỷ dị khó lường, Cố Chiêu cũng không rơi xuống hạ phong, đánh nhau nhất thời lại có loại cảm giác võ hiệp, khiến người mở mạng Tinh ra quan sát đều choáng váng.

Qua thật lâu, mới có người không thể tin nhắn lại.

“Mẹ nó đây là giả đúng không, nói cho tôi biết đây là giả đi, kỳ thật hoàng tử chỉ đang chơi với tình nhân thôi.”

Lời này vừa ra lập tức gặp được sự đồng ý của một nhóm người, ngay sau đó lại bị phun đến thương tích đầy mình, lúc này tác dụng của các kỹ thuật đế được biểu lộ ra. Mấy kỹ thuật đế có tiếng ở trên mạng Tinh đều phát weibo: “Đã chứng thật, vẫn chưa có dấu vết của phần mềm sửa chữa chế tạo hậu kỳ, hoàn toàn chân thật đáng tin.”

Sau đó, có một vị trước giờ hay đùa lại thêm một câu ở phía sau: “Không được, tôi phải đi rửa mắt, dù thế nào cũng không thể tin được đây là thật.”

Mọi người ở bên dưới xếp thành một loạt +1.

Sau đó một đám người phun trở về những người kêu ‘làm giả’, “Thím thử làm giả một cái xem, không thấy cây cối chung quanh đều bị tinh thần lực làm vỡ nát à, như thế còn có thể là chơi đùa?”

“Nhà ai chơi với tình nhân bạo lực như vậy, thím còn chưa quay về độc thân thì thật sự không thể hiểu được.”

Lúc trước Cố Chiêu lựa chọn bản đồ này nguyên nhân là bởi vì hoàn cảnh phức tạp, đã dự bị tốt đến lúc đó Diệp Bạch đánh không lại còn có thể bình tĩnh dựa vào tốc độ của cậu đối chiến. Nào biết hiện tại biến thành như vậy, địa hình rừng cây trái lại trở thành bằng chứng, chứng minh bọn họ đang thực sự đối chiến mà không phải đang chơi trò anh một đao tôi một kiếm.

Theo thời gian chuyển dời, thắng bại vẫn chưa phân, người trên mạng Tinh đã bị khiếp sợ đến chết lặng.

“Đó chính là tiểu tình nhân của hoàng tử mà chúng ta cả ngày đều xem thường khinh bỉ, ai nói yếu như gà, ai nói… Nếu đây là yếu như gà, tôi cũng muốn làm gà.”

“Tôi cũng muốn làm gà +1”

“Lầu trên +10086”

Kỳ thật không nhắc đến bọn họ, ngay cả Lâm Huy ở cửa cũng giật mình, anh ta cảm thấy tình huống này ngay cả tướng quân của bọn họ chỉ sợ cũng có chút không ngờ đến được.