Diệp Bạch lười nhác, không có kiên nhẫn, ở Thiên giới chính là chủ nhân tùy ý làm bậy. Nếu lúc đầu hạ phàm đã gặp phải những người không biết xấu hổ này, phỏng chừng đã sớm đại khai sát giới xông lên trước xé người. Nhưng hắn có thói quen của mấy chục năm đời trước, hiểu biết pháp luật nơi này, thói quen sinh sống, lại có Cố Chiêu ở một bên dạy dỗ.
Vốn đã thông minh, hiện tại đương nhiên cũng có thể dễ dàng giải quyết chút chuyện xấu này.
Hẹn với người của Tinh Huy là vào buổi trưa ngày hôm sau.
Cậu con cả của vị tổng giám đốc kia chưa tới, người đến là trợ lý của anh ta, địa điểm do đối phương chọn, một nhà hàng tương đối xa hoa, gian phòng tuyệt đối an toàn đáng tin. Đây mới thực sự là nơi để nói chuyện, an toàn giữ bí mật, sẽ không bị người ta chụp trộm quay trộm nghe trộm, lúc trước cùng với Khương Phi rõ ràng là một ván cờ.
Cấp bậc ảnh đế chính là, cho dù là dân, cũng không thể không chút che dấu trực tiếp ngồi trong quán cà phê.
Lúc đi vào đồ ăn đã lên một nửa.
Vậy đại khái xem như là ra oai phủ đầu?
Diệp Bạch giật giật khóe miệng, đứng ở đối diện, trong đầu không tự giác sử dụng tâm lý học lúc trước từng học để phân tích. Bộ dáng này của đối phương là muốn cho hắn có cảm giác mình cái gì cũng không phải, từ trên tâm lý cho hắn một chút áp lực trước, để lúc nói chuyện có thể càng thoải mái hơn. Lại nhìn sắc thái của gian phòng này…
Vừa liếc, Diệp Bạch hàng năm đi các nhà hàng lớn dùng cơm đã hiểu rõ không chỉ thủ bút của bản thân nhà hàng này.
Bởi vì ăn cơm coi trọng việc thư giãn, tuy rằng trong nước thịnh hành nói chuyện trên bàn rượu, đó cũng là nguyên nhân khi người ta quá thả lỏng thì rất nhiều lời nói lại càng dễ nhả ra. Nhưng sắc thái của gian trong này lại hoàn toàn tương phản ý niệm đó, trong đó không có một chút cảm giác dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm xúc ấm áp, vui mừng, thoải mái, ngược lại có chút u ám, ám chỉ cho người ta một loại cảm giác tương đối nghiêm túc.
Tình hình của nguyên chủ vốn không tốt, lại không nhận thức được, rất có thể sẽ tiếp thu điều kiện mà đối phương nói.
Ngược lại là thật sự để bụng.
Người bình thường vì một món ‘đồ chơi’, rất ít khi gây sức ép thành như vậy. Diệp Bạch vui mừng híp mắt, đây là dấu hiệu tốt, chứng minh lúc trước hắn đoán cũng không sai.
Đối phương thấy hắn vào cửa thì bất động, nhíu mày: “Sao không vào.”
Diệp Bạch đang muốn đóng cửa, vừa vặn lúc này có người phục vụ muốn vào đưa đồ ăn, nên nhường đường sang một bên, thuận tiện đem cửa nửa mở lại mở ra chút, để tiện cho đối phương tiến vào.
Trợ lý ngồi ở sau bàn ăn nhịn không được khinh thường mím miệng.
Xem đi, quả nhiên là tên nhãi chưa thấy qua cảnh đời, làm chút chuyện cũng không dám mạnh dạn. Diệp Bạch liếc mắt một cái có thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì, ở trong lòng cũng khinh thường xì cười một tiếng.
Ghét nhất là loại hàng đạo đức giả này.
Trước mặt người phục vụ bày ra bộ dáng ăn trên ngồi trước thì thật sự cao quý à? Cho dù anh là khách nhân anh lớn nhất, chỉ thuận tay giúp đỡ mở cái cửa, thì tay có thể bị đứt? Diệp Bạch thật sự không cảm thấy mình cần can dự ý nghĩ của người khác, chẳng qua… Mẹ nó cảm thấy thấp kém thì đừng làm, cũng không cần sau khi người ta làm lại bày ra biểu tình khinh bỉ như vậy!
Có cao quý hay không, thấy qua cảnh đời hay không phải dựa vào mấy việc nhỏ này để quyết định? Thần logic!
Cắt!
Diệp đại tiên hắn còn chưa làm ra tư thế ta vốn là tiên nhân, phàm nhân mấy người nên cúi lạy hành lễ đâu, một trợ lý nhỏ như anh ở chỗ này thì giỏi cái gì.
Diệp Bạch kéo ghế ra ngồi xuống.
Thức ăn trên bàn tương đối nhiều dầu mỡ, cũng may Diệp đại tiên cũng không phải là động vật ăn chay thanh đạm, hơn nữa lại có một phần canh cá đang ở trước mặt hắn, đã vỗ về tâm tình bực dọc hắn.
Mùi vị không tệ.
Có thể là vì khoảng cách hiện ra giữa hai người, làm cho Diệp Bạch nhận rõ sự thật, nhà hàng mà đối phương chọn không chỉ có chút hư danh, đầu bếp cũng xem như là người có danh tiếng ở thành phố C.
Diệp Bạch gật gật đầu rất vừa lòng.
Trợ lý ngồi ở đối diện hắn thầm khinh thường trong lòng, nhìn chút tiền đồ này, chẳng qua anh ta ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt, càng dễ cắn câu, bởi vậy nói: “Lúc trước cũng có người nhắc tới với cậu, đáp ứng muốn cái gì có cái đó, nâng cậu thành ngôi sao cũng không thành vấn đề, huống chi những đồ ăn này, hoàn hảo hơn cũng không phải là không có.”
Cao cao tại thượng, trợ lý đã dự liệu được trong lòng đối phương từ chối.
Nhưng mà anh ta làm sao hiểu được Diệp Bạch ăn đồ ăn là vì vỗ về trái tim muốn xé anh ta của mình, hiện tại rối rắm cũng chỉ là đang rối rắm ăn trước xong lại nói, hay là giải quyết phiền toái này trước rồi tìm cửa tiệm ăn cơm?
Cuối cùng hắn quyết định vẫn nên ăn trước.
Nguyên chủ cũng không giàu có, tiền mặt trên người dùng đầu ngón tay cũng tính được hết, đương nhiên không có khả năng cung ứng cho hắn được ăn một bữa như này nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, canh cá trên bàn dần dần chỉ còn lại xương cốt, mấy món ăn khác cũng chia ra động mấy đũa. Trợ lý lúc đầu còn có chút kiên nhẫn, hiện giờ đã sắp không nhịn được.
“Cậu rốt cuộc nghĩ thế nào?”
Đối phương uy hiếp, “Cậu cũng đừng không biết phân biệt, ngẫm lại cô nhi viện, ngẫm lại những đứa trẻ ở trong đó, hiện tại chỉ là bị mấy học sinh trung học bắt nạt, sau này nói không chừng ra ngoài xã hội cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Hình như có mấy người trong chúng nó, có đứa đang đi làm ở công ty con của Tinh Huy, đến lúc đó chúng tôi đi nói một câu…”
Anh ta không nói nữa, lại làm cho người ta không tự chủ được nghĩ đến hướng xấu nhất.
Diệp Bạch cầm khăn ướt lau miệng, lúc này mới nâng mắt nhìn trợ lý.
Thời gian dự đoán hắn cho đối phương còn dư mười lăm phút, không nghĩ tới lại dễ kích động như vậy. Chứng minh đối phương vô cùng xem thường hắn, cũng không cảm thấy hắn có thể chống đỡ để tiếp tục phản đối. Mà phần khinh thị này hiển nhiên tương phản với bố cục trong phòng, cho nên người này nhất định bị đẩy lên trước, còn đối phương đứng phía sau…
“Thật đúng là vô sỉ!” Diệp Bạch nhẹ giọng nói, “Có tài đức gì, lại có giá trị để các người tính kế như vậy!”
Trợ lý cười đắc ý.
Anh ta xem ra lời này của Diệp Bạch rõ ràng đã bị thuyết phục, bởi vậy không nói hai lời lấy ra một phần văn kiện đẩy qua, “Ký tên lên, chuyện này có thể chấm dứt!”
“Đây là cái gì, hợp đồng bao dưỡng?”
Trợ lý khinh bỉ liếc hắn một cái, lúc này mới không kiên nhẫn giải thích: “Đây là hợp đồng cho cậu làm ngôi sao.”
Diệp Bạch khinh thường, nói thật dễ nghe, nếu thực sự tốt như vậy sao nguyên chủ lại không ký. Một khi ký tên phần hợp đồng này, như vậy sau khi vào công ty, sẽ bị đối phương tùy ý gây khó dễ.
Chẳng qua hắn cũng không biểu hiện bất mãn ra ngoài, chỉ hỏi: “Khương Phi thế nào?”
“Rất tốt.”
Trợ lý có chút không kiên nhẫn thuận miệng ứng phó, Diệp Bạch nghĩ nghĩ gật gật đầu, “Vậy à, người không đầy đủ dinh dưỡng như tôi có thể đá ác được bao nhiêu, anh ta thật sự không hổ là ảnh đế, giả bộ rất giống, mệt tôi lúc trước còn thích anh ta như vậy.”
Trong ngữ khí của hắn hàm chứa bất mãn cùng phẫn nộ, trợ lý nghe xong nở nụ cười.
“Cậu nhóc, đây coi như là khóa đầu tiên cho cậu ra xã hội.” Dừng một chút, anh ta lại cười lạnh nói, “Người thức thời làm trang tuấn kiệt, cậu cho là chỉ có kỹ xảo biểu diễn là có thể làm ảnh đế à?”
“Cho nên… mấy người bức anh ấy?”
Diệp Bạch nhếch môi, bên ngoài nhìn ra lại là bộ dáng yếu đuối cúi thấp đầu, “Mấy người bức anh ấy tính kế tôi?”
“Bức?”
Trợ lý cười ha ha, “Bọn tôi cần phải bức? Vì lấy lòng đại thiếu gia, chính cậu ta tự nguyện đi, bằng không thì loại chuyện nhỏ nhặt này, bọn tôi còn chưa tới mức dùng đến ảnh đế.”
“Chẳng qua hiệu quả cũng không tồi.”
Đúng, hiệu quả không tồi, Diệp Bạch âm thầm hồi tưởng đối thoại vừa rồi, cảm thấy hoàn toàn có thể giải thích rõ vấn đề, nên không kiên nhẫn tiếp tục theo trợ lý chơi trò chơi nữa.
“Xin lỗi, hợp đồng này tôi không muốn ký tên.”
Sau đó, hắn đẩy ra đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, liền muốn xoay người rời đi, chờ trợ lý bị một màn này cả kinh hoàn hồn thì tay hắn đã để lên trên tay nắm cửa.
“Đứng lại.”
Trợ lý đứng dậy cả giận nói: “Cậu cho dù không để ý đến bản thân, cũng không quản những đứa trẻ trong cô nhi viện kia à?”
Bởi vì vội vàng, lời này anh ta gần như là kêu ra, giọng nói cũng không thấp. Diệp Bạch lại nắm chắc cơ hội kéo cửa ra, bên ngoài lập tức hiện lên ánh đèn, một vài thiết bị ghi âm hiển nhiên đã mở ra từ lâu. Các phóng viên thẳng hướng mà đến, “Xin hỏi đây là có chuyện gì, vừa rồi chuyện hai người nói đều là chân thật có thể tin không.”
Diệp Bạch cúi đầu không trả lời.
Bên kia lại có mấy vị xông vào chạy vội tới bên cạnh trợ lý, microphone quả thực sắp nhét vào miệng người ta, “Về chuyện ảnh đế Khương Phi diễn trò thiết kế người ta, xin hỏi xác thực là xuất phát từ tự phát ạ?”
Trợ lý: “…”
Chuyện này lúc đầu là anh ta muốn ra chiêu tự hại, sau khi Khương Phi nghe xong không nói hai lời đã đáp ứng. Nói là tự nguyện cũng là thật sự, nhưng nếu như nói tự phát thì không đến mức. Dù sao đối phương đã là ảnh đế, không cần phải làm đến nước này, nhưng nói đã nói ra rồi, hiện tại anh ta phải giải thích thế nào?
“Về chuyện Tinh Huy dùng trẻ em trong cô nhi viện để uy hiếp Diệp Bạch là thật hay giả, anh lại đảm đương vai trò gì trong đó.”
“Về…”
Vấn đề một cái tiếp một cái, trợ lý cũng sắp choáng váng.
“Sao lại thế này?” Trong hoảng loạn, anh ta quay đầu nhìn về phía quản lí nhà hàng đang chạy tới, chất vấn: “Cách âm trong phòng của khách sạn các người lại kém như vậy.”
Quản lí nhà hàng: “…”
Đối phương nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra mở âm nhạc đến mức lớn nhất, ấn mở một bài thần khúc náo loạn, cũng đem nó đặt ở cửa một gian phòng khác. Đám phóng viên không rõ ràng, nên đều theo dõi anh ta, về phần phỏng vấn ngược lại không phải là bọn họ không muốn, mà dưới sự uy hiếp của thần khúc, bọn họ còn có thể ghi âm rõ ràng được cái gì?
Hậu kỳ cũng không xử lý được!
Hơn nửa ngày, mới có một vị phóng viên ỷ vào quen mặt phỏng vấn vị quản lí nhà hàng này, tiến lên hỏi: “Ngài đang làm gì vậy?”
Quản lí nhà hàng cười cười, “Chứng minh phương tiện cách âm ở nhà hàng của tôi rốt cuộc làm được thế nào.”
Từ lúc đó đến giờ còn chưa có khách hàng nào ra xem là có thể hiểu được, biện pháp cách âm này đã tương đối tốt rồi. Trợ lý cũng đã hoàn hồn, biết đối phương không phải nghe lén ở bên ngoài, nhưng… những người này rốt cuộc làm sao biết được bọn họ đang nói cái gì, ánh mắt anh ta hoài nghi quét về phía quản lí nhà hàng, sau đó chuyển qua trên người Diệp Bạch.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đứng ở trong đám người đặc biệt dễ thấy.
Không…
Vì phòng ngừa tên nhóc Lâm Dịch làm hỏng việc, gian phòng bọn họ ở đã trang bị thiết bị quấy nhiễu, điện thoại không gọi vào được. Một khi đã như vậy, tự nhiên không có khả năng di động thông qua hiện trường truyền tin tức ra ngoài.
Nhưng rốt cuộc là bị người ta biết đến như thế nào.
Vẻ mặt trợ lý khó hiểu, quản lí nhà hàng đã tắt thần khúc thu di động về, sau đó cười nói với phóng viên ở đây: “Mọi người cũng không thể viết loạn nha, nhà hàng của tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện việc bị người ta nghe lén đâu.”
Đám phóng viên cười rộ tỏ vẻ sẽ không.
Nhân tình à, bán dễ dàng như vậy cũng không vô ích, hôm nay bọn họ còn nhờ vào vị quản lí này mở rộng cửa, phỏng vấn vị trợ lý cùng Diệp Bạch kia một chút. Đề cập tới sự đen tối trong giới giải trí, ảnh đế Khương Phi, ở đây đều là người sáng suốt, đương nhiên không có khả năng bởi vì nhỏ mà mất lớn, chú ý vấn đề cách âm của nhà hàng.
Đây chính là tin tức lớn!