Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 129




Diệp Bạch là ai, hắn cũng không chỉ đang quay tiên nhân, mà bản thân đúng là tiên nhân, đừng nói dây cáp không cột chắc, cho dù không buộc cái này cho hắn cũng không ngã chết được!

Trên thực tế…

Trước mặt mọi người vội vàng chuẩn bị cứu người, lại thấy người còn đang bay ở trên không trung.

Sau khi Diệp Bạch làm tốt một động tác cuối cùng, lại phiêu nhiên rơi xuống đất tự giải quyết dây cáp, sau đó mới nhìn về hướng bọn họ hỏi, “Làm sao vậy, có phải có vấn đề gì cần quay lại không.”

Đạo diễn: “…”

Mọi người: “…”

Nhân viên công tác phụ trách dây cáp đều ngã ngồi xuống đất, vỗ ngực may mắn, may mắn không xảy ra việc gì, quả thực cám ơn trời đất!

Đạo diễn cũng ra một thân mồ hôi lạnh.

Lần này thật mạo hiểm, không xảy ra việc gì quả thực là ông trời phù hộ, một đám nhân viên cùng nhìn Diệp Bạch giống như nhìn thần tiên, mấy người trong đó nhịn không được tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Anh em, vận khí thật tốt.” Người khác cột chắc dây cáp cũng chưa chắc đã không xảy ra sự cố, người này không cột chắc còn thuận lợi bay một vòng.

Diệp Bạch: “…”

Mẹ nó chẳng thể trách vừa rồi hắn cảm giác thoải mái hơn lần trước, thì ra là còn chưa buộc hết!

Lần này là lần diễn thứ hai của hắn, thật sự không đủ hiểu biết cái gọi là dây cáp kia, diễn viên khác ngoài hắn vì an toàn bản thân có lẽ sẽ nhìn lại mấy lần, xác nhận không sơ hở, nhưng… đối với Diệp Bạch mà nói lại hoàn toàn không cần thiết, với hắn mà nói thì không là gì cả, khoảng cách thấp như vậy sao có thể ngã chết meo.

Bởi vậy cái gì cũng không biết bay một vòng.

Hắn đương nhiên không phải dựa vào lực lượng dây cáp, mà là thật sự tự bay, không có sức nặng đương nhiên không khiến cho dây cáp buộc lỏng trên người xảy ra vấn đề.

May mắn…

May mắn đám người kia cảm thấy là hắn có vận khí tốt, cũng phải, người bình thường ai có thể nghĩ đến có ‘người’ biết bay chứ.

Bởi vì chút kinh hách nhỏ này, sau khi kết thúc công việc đạo diễn quyết định mời mọi người ăn cơm, Diệp Bạch làm diễn viên ‘sống sót sau tai nạn’ đương nhiên là cần tham gia, bởi vậy còn bị rót vài chén rượu, chẳng qua là rượu trái cây… Tên này cảm thấy rượu trắng khó uống bia thì không vị, rượu đỏ cũng không thích hợp vị giác của hắn, bởi vậy uống rượu trái cây.

Cũng may hắn là nhà đầu tư, trời đất bao la hắn lớn nhất, đương nhiên muốn uống gì uống đó.

“Mọi người cũng vậy.”

Diệp Bạch vung tay lên, “Muốn uống rượu gì thì gọi, dựa theo khẩu vị của mình, cũng không cần tiết kiệm, dù sao đạo diễn có rất nhiều tiền.”

Mọi người cảm thấy nhà đầu tư thật dễ hầu hạ, ngồi ở chỗ đó không hề có giá không nói, lúc quay phim cũng vô cùng dễ hợp tác, không hề đùa giỡn đại bài. Chỉ có đạo diễn giựt giựt khóe miệng, thầm nghĩ tuy nói là tôi mời khách, nhưng cuối cùng vẫn lấy trong tài chính đoàn phim, thanh toán còn không phải là nhà đầu tư à, cậu một bộ ăn hôi như vậy là như nào.

Không biết còn tưởng là được lợi.

Bởi vì nhà đầu tư dễ nói chuyện, tất cả mọi người không thế nào khẩn trương, cười cười nói nói, còn nhân tiện tán gẫu một ít bát quái, nói chuyện lại nói tới bộ phim mới của đạo diễn Vương.

“Bộ phim 《kiếm kinh tiên》 kia cậu xem chưa?”

Người bên cạnh nghe được lập tức nở nụ cười, “Tuy nói cùng tên với bộ phim hiện tại chúng ta đang quay, nhưng tôi xem qua, hiệu quả quay khác với chúng ta.”

“Có điều đánh giá trên mạng có vẻ không tệ.”

Những người khác nghe được cũng tham dự vào, “Đúng là không tồi, còn có người nói đạo diễn Vương tuy nhân phẩm không tốt, nhưng quay phim tuyệt đối không nói chơi.” Người nọ liếc Diệp Bạch một cái, cười nói, “Kỳ thật theo tôi thấy ông ta quay phim cũng không tốt, kém xa đạo diễn Khương của chúng ta, nhà đầu tư của bọn họ còn nhét diễn viên lung tung vào bên trong.”

“Đúng vậy, không giống như đoàn phim chúng ta, người được chọn đều có năng lực diễn xuất, không phải bình hoa.”

Diệp Bạch nhìn Hướng Ngôn.

Đối phương vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, ngồi ở chỗ đó nhàn nhã cầm chén rượu, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói gì với nữ diễn viên bên cạnh.

Khụ, quả thực nhìn cũng không giống là đi cửa sau tiến vào.

Sự thật cũng là như thế, tuy lúc trước thanh danh không hiện, nhưng năng lực diễn xuất của người này tuyệt đối qua cửa, hơn nữa đối ngoại đạo diễn Khương xưng ông tự mình chọn diễn viên. Loại chuyện như dùng người mới cũng không phải lần đầu tiên, bởi vậy sau khi mọi người phát hiện Hướng Ngôn diễn tốt thì đều tán thành, không hề biết người nọ là đi cửa sau.

Hiện trường quay chụp của đoàn phim không cho phép phóng viên vào, bởi vậy bên ngoài căn bản không biết bọn họ là tình huống gì.

Cho nên…

“Trên mạng đều ở truyền, sợ là Diệp tiên sinh lần này sẽ đầu tư thất bại, giao phong với đạo diễn Vương cũng sẽ bại trận, bởi vì bình tĩnh mà xem xét thì đối phương quay khá tốt.” Bởi vì trong lòng có nắm chắc, mọi người nói lời này đều không thấy vẻ buồn rầu, “Nghe nói còn có rất nhiều người tức giận với nhân phẩm của đạo diễn Vương, tuyên bố có quay hỏng cũng phải đến xem.”

“Đạo diễn Khương tự mình ra tay, còn có thể quay hỏng à?” Lập tức có người nói.

“Đúng vậy.”

Một đám minh tinh trò chuyện một hồi thì nở nụ cười, bọn họ cũng không phải không ánh mắt, cho dù gần đây bị người đáng tiếc, cảm thấy quay bộ phim nhất định bị người so không bằng cũng không buồn bực, bởi vì chỉ cần là nhân viên công tác tham dự quay đều hiểu trong lòng, một khi chiếu phim, bọn họ chắc chắn sẽ áp qua bộ phim của đạo diễn Vương.

Đến lúc đó… xoay chuyển ngược lại, bởi vì những tranh luận lúc trước sẽ đưa tới càng nhiều fans.

Ngược lại là đạo diễn Vương.

Sau khi chiếu phim, trạng huống của gã rõ ràng khá hơn một chút, Lăng Kỳ cũng không biết đang bận cái gì không nhằm vào gã nữa, bởi vậy lúc này còn có thể thở gấp.

Tựa vào trên ghế sa lon, gã khinh thường nói: “Tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đó cho rằng có chỗ dựa như Cố Chiêu có thể quay được bộ phim hay à?”

“Quả thực buồn cười.”

Phải biết tất cả điện ảnh truyền hình đều là người sau không bằng người trước, bởi vì rất nhiều người xem đều có ấn tượng đầu tiên, gã qua xét duyệt được chiếu trước đã khiến mọi người có vị trí xác định đối với những vai diễn này, đến lúc đó cho dù Diệp Bạch không kém cũng sẽ bị người lấy ra rất nhiều chỗ thiếu sót, muốn áp qua gã quả thực là đang nằm mơ.

“Mọi người tiếp tục xào trên mạng cho tôi, xào càng nổi càng tốt.”

Đến lúc đó xem thằng nhóc Diệp Bạch đó mất mặt thế nào.

Bởi vì gã ra sức xào như vậy, khiến rất nhiều người vốn ủng hộ Diệp Bạch càng thêm duy trì, còn có một số người chỉ vì ủng hộ Diệp đại meo có gan cự tuyệt quy tắc ngầm mà đi xem, thậm chí còn có rất nhiều người muốn làm trọng tài, phòng bán vé buổi chiếu đầu không tính là đặc biệt ít, đạo diễn Vương lại không lo lắng.

Gã có đoán trước, chờ đợi ngày này vừa qua, trên mạng sẽ xuất hiện tiếng bình phán.

Đến lúc đó…

Cho dù rất nhiều người không muốn thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận Diệp Bạch thật sự thua, bộ phim của hắn thật sự không bằng đạo diễn Vương, hơn nữa chênh lệch quá nhiều.

Nhưng sự thật lại khác.

Đạo diễn Vương phái người đi ra ngoài xem phim để viết ‘bình luận phim’ trở về không nói một câu, trực tiếp từ bỏ công việc, nói anh ta không làm được công việc này, không có tài năng đó.

Thật sự là…

Nếu hai bên không kém nhau lắm, anh muốn bình phẩm kém còn có khả năng, nhưng nếu chênh lệch quá lớn, người xem cũng không phải kẻ ngốc! Anh muốn chỉ vào một người thi mỗi môn được một trăm nói là học sinh dở, một người thi nhiều lần đều không điểm nói là học sinh giỏi, dù là học sinh tiểu học cũng biết anh đang nói láo.

“Cũng không phải ngày đầu nhận thức họ Khương đó, quay một bộ phim có thể tốt hơn tôi bao nhiêu.”

Ôm ý nghĩ này, đạo diễn Vương cho người quay phim lại để quan sát, tuy rằng chất lượng không tốt, nhưng tốt xấu cũng có thể nhìn ra một phần ba.

Trên thực tế bộ phim này không hề hoa lệ.

Không có hậu kỳ xuất sắc huyễn lệ nhiều như phim tiên hiệp bình thường, nhưng cảnh đánh nhau lại không đơn giản, có thể khiến người ta có loại cảm giác như thấy kỳ cảnh.

Thật ra tình tiết phim có thay đổi.

Cũng không thay đổi bao nhiêu, lại khiến cả bộ phim có linh hồn hơn, dường như càng trở nên chân thật, khiến người ta không khỏi cảm thấy câu chuyện từng phát sinh. Đây đương nhiên là ý tưởng của Diệp Bạch, dù sao hắn là chân tiên, từng ở giới Tu Chân, viết ra đương nhiên chân thực hơn tưởng tượng của người bình thường.

Nhìn như thay đổi không lớn, kỳ thật khác biệt một trời.

Còn có chính là về nhân vật.

Hắn diễn vai tiên nhân tuy xuất hiện không nhiều lắm, nhưng ở trong cả bộ phim có tác dụng vô cùng mấu chốt, hình tượng đương nhiên vô cùng quan trọng. Mà ánh mắt chọn diễn viên của đạo diễn Vương tuy cũng ổn, đối phương cũng hết sức diễn cho có tiên khí, nhưng vẫn không so được với tiên nhân chân chính, Diệp đại meo vừa xuất hiện đã so thành mảnh vụn.

Mặt khác còn có rất nhiều chi tiết nhỏ.

Tiên hạc ra diễn, các yêu tu thoải mái giây giết đám hạc bình thường mà đạo diễn Vương tùy tiện tìm đến, căn bản không cần kỹ xảo biểu diễn gì, biểu hiện bản thân chân thật cũng đã quá đủ.

Dùng lời nói của Diệp Bạch là:

“Tùy tiện, dù sao lại không cần nhìn nét mặt của mọi người.”

Nếu nội dung phim khác, có lẽ hắn còn không làm được gì, nhưng quay phim tiên hiệp, nếu đạo diễn Vương có thể so được với hắn mới là lạ, càng khỏi nói bản thân đạo diễn Khương chính là đạo diễn vô cùng có tài, bọn họ mời chị gái biên kịch cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành, đương nhiên dễ dàng so đối phương thành cặn bã.

Cho tới bây giờ đã không cần thuỷ quân hoặc là dẫn đường, trên mạng cơ bản đều ủng hộ bộ phim này.

Thậm chí, trong cuộc sống hiện thực, rất nhiều người nói chuyện đều nhắc tới, “Cậu xem bộ phim tiên hiệp gần đây không? Chính là 《kiếm kinh tiên》.”

“Đương nhiên xem, vừa mới chiếu đã xem rồi.”

“Diễn thật sự rất hay, nội dung phim không cũ không tầm thường, nhan sắc diễn viên cũng cao, còn cảm giác không quá khoa trương.”

“Đúng đúng!”

“Ngày chiếu, tớ vốn không chuẩn bị xem, nhưng thấy trên mạng truyền ra ảnh chụp thì nhịn không được, bỏ xuống bản sao đi thẳng đến rạp chiếu phim.”

“So ra, họ Vương lúc trước quay cái gì chứ!”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Xem ra người có nhân phẩm không tốt, quay phim cũng không tốt hơn chỗ nào, nhìn xem cùng một nội dung, Diệp Bạch người ta còn dùng người mới, không phải vẫn ném ông ta mấy cái ngã tư đường à.”

“Đúng thế, dạng người như ông ta vẫn nên về nhà bán khoai lang thì hơn, học người khác quay phim làm gì.”