Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 117




Bạch quang chói mắt, trận pháp phiền phức, hết thảy quen thuộc giống như sớm đã phát sinh, nhưng lúc ấy bên cạnh hắn hình như có một người, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến cho người an tâm.

Lúc đó…

Người đứng ở trên không trong đắc ý nói: “Rốt cuộc đợi đến một ngày này.”

Lại nhìn hiện thực, lão tổ Trường Mi đứng ở vị trí độc nhất vô nhị của người nọ, nói câu cảm khái giống vậy, trong mắt lộ ra hưng phấn điên cuồng. Đối phương cầm trong tay một cái la bàn, hiển nhiên là dùng để thao tác trận pháp, lúc này đang cầm rất cẩn thận, nghiêm túc đưa linh khí vào dựa theo hoa văn bên trên.

Dù sao việc này liên quan trọng đại, không cho phép ông không cẩn thận.

Diệp Bạch giương mắt nhìn lên.

“Trận pháp này có động tĩnh khá lớn, ông đối với ta như vậy không sợ Phong chủ cùng các vị trưởng lão tới rồi, đến lúc đó…” Cho dù thân là thái thượng trưởng lão, muốn động Cung Phụng tùy thời có hi vọng phi thăng như Diệp Bạch cũng không phải dễ, đừng nói những người khác, Phong chủ người này nhất định sẽ ngăn cản ông ta làm vậy.

Thiếu niên đứng ở trong trận pháp, bình tĩnh trấn định, trong mắt dường như còn có hưng phấn mơ hồ.

Lão tổ Trường Mi nhìn cười lạnh một tiếng, “Tự đại, cuồng vọng, ta dám làm việc này thì khẳng định đã làm chuẩn bị trước, chờ bọn họ phát hiện cũng tới lúc rồi, hết thảy đều đã thành kết cục đã định.”

Đến lúc đó…

Có ai sẽ vì một Cung Phụng đã không còn như ngươi, liều chết với một người đang phi thăng như ta?

Diệp Bạch rõ ràng trong lòng, đây là sự thật, nếu như hắn không chết, đối với Tiêu Dao Phong chắc chắn là một chuyện tốt, đối phương cũng không thể để những người khác động đến hắn. Nhưng nếu hắn đã chết… người động hắn lại là thái thượng trưởng lão, lão tổ Trường Mi này, Tiêu Dao Phong chắc chắn không có khả năng vì báo thù cho hắn mà tiếp tục tổn thất một viên đại tướng.

Lão tổ Trường Mi cảm thấy đắc ý, trên mặt không hề ngoài ý muốn đã hiển lộ ra.

La bàn trên tay ông ta đã sáng một nửa, lúc này linh lực đang chậm rãi thuận theo ánh sáng này thắp sáng một nửa khác, cùng lúc đó trận pháp vây quanh Diệp Bạch đang dần dần biến hóa.

Trận pháp này có chút quen thuộc.

Trong không gian dài lâu dường như hết thảy đã từng trải qua một lần.

Mà trong trí nhớ tương đối rõ ràng, thế giới bán tu chân lúc trước, hắn cũng từng gặp loại trận pháp này, chỉ là một ít thứ càng giống bán thành phẩm, không phức tạp như vậy.

Đây là… “Đoạt xá.”

Diệp Bạch nói ra một câu, khiến lão tổ Trường Mi sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó cười nhạo một tiếng, “Tiểu tử thật sự có chút nhãn lực.” Ông ta rũ mắt nhìn về phía Diệp Bạch ở giữa trận, ‘tốt bụng’ giải thích, “Trận pháp này chính là người có thiên phú nhất Càn Khôn Quan năm đó thiết kế, tác dụng à, đương nhiên là đoạt xá xong phi thăng thành tiên.”

Đương nhiên không phải đoạt ai cũng có thể.

Đầu tiên người này phải có hi vọng thành tiên, hơn nữa tu vi thực lực đều đủ, lúc này trước dẫn Thiên Lôi xuống rèn thể, sau đó theo lực tân sinh chữa trị cho nó.

Ngay sau đó chính là đoạt xá.

Trận pháp sẽ vô hạn áp chế tinh thần trong trận người, khiến cho người đó trở nên yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, đến lúc đó ông ta chỉ cần đi vào cắn nuốt dung hợp, sau đó chính mình giữ lấy khối thân thể ấy. Trong lúc chỉ cần cẩn thận một chút, thì sẽ không xảy ra sai lầm gì, bởi vì ông ta rõ ràng tinh thần lúc ấy của người trong trận yếu ớt cỡ nào.

Cho dù là tiên nhân sắp thành tiên, tinh thần ngay lúc đó cũng sẽ bị áp chế giống như tu sĩ bình thường, căn bản không có khả năng giao đấu với ông ta đã là Đại Thừa kỳ.

Cắn nuốt diệt sát, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Năm đó người nọ thiết kế trận pháp cực kỳ đầy đủ, thậm chí còn lưu lực tân sinh ôn hòa nhất để trợ giúp dung hợp tinh thần, cho dù là người căn bản không hiểu cũng có thể hoàn thành. Lão tổ Trường Mi đắc ý trong lòng, cảm thấy qua lát nữa mình sẽ thành công đoạt xá, sau đó phi thăng thành tiên.

Diệp Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, đột nhiên hỏi:

“Ba trăm năm, trận pháp này cũng từng khởi động một lần đúng không, chỉ là hình như hiệu quả cũng không lý tưởng…”

Trường Mi biến sắc, ngay sau đó khinh thường xì một tiếng, “Năm đó người nọ chọn sai người để đoạt xá, loại yêu tu như Giới Miêu nắm giữ không gian và thời gian rất mạnh, sao có thể giống với người thường.” Mà Diệp Bạch thì khác, hắn chỉ là một nhân loại bình thường có được Hỗn Độn Chi Thể, căn bản không làm ra được việc mà con Giới Miêu năm đó làm ra.

Không có máu chảy thành sông, cũng không có kết giới dâng lên.

Đến lúc đó, có chính là hào quang khi mình phi thăng thành công, và linh lực nồng hậu từ Thiên giới trút xuống, cùng với ánh mắt hâm mộ không thôi của mọi người.

Diệp Bạch thầm nghĩ quả thế.

Ba trăm năm sợ là trong Càn Khôn Quan có người mưu toan đoạt xá, kết quả bởi vì Giới Miêu nắm không gian và thời gian trong tay dẫn đến kết quả thất bại. Mà ngay sau đó, chính là Cố Chiêu trong cơn giận dữ tạo ra kết giới… chỉ là vì sao đối phương không phi thăng thành công, hơn nữa, vì sao hắn vẫn luôn không học được chiêu gấp không gian đó.

Nghi hoặc trùng điệp.

Chỉ sợ những vấn đề này còn phải đợi sau khi khôi phục trí nhớ mới có thể cởi bỏ, hiện nay quan trọng nhất vẫn là giải quyết gia hỏa tên Trường Mi này trước đi.

Đối phương tưởng rằng tính kế hắn là chuyện dễ dàng như vậy à, Diệp Bạch hắn cũng không phải là đám tiểu bạn tiên Thiên giới, sẽ không có chút phòng bị nào. Vừa nhấc tay, đã thấy trong hư không lại xuất hiện một người, không phải ai khác mà chính là Cố Chiêu vốn nên ở trong động bế quan tìm kiếm đột phá.

“Sao, sao ngươi lại ở chỗ này.”

Lão tổ Trường Mi cẩn thận nhìn Cố Chiêu, dưới tay vận đủ linh lực hiển nhiên chuẩn bị tùy thời ra tay.

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, “Đừng giãy giụa.” Dừng một chút, hắn trào phúng, “Chẳng qua chỉ là một Đại Thừa trung kỳ mà thôi, hai người chúng ta lại đều là Đại Thừa hậu kỳ còn sắp Độ Kiếp.” Một đối một, Trường Mi còn không có khả năng có kế hay, càng đừng nói hiện tại Diệp Bạch và Cố Chiêu đều ở, còn có thể sợ ai trên thế giới này?

Lúc trước hắn bình tĩnh, đương nhiên không phải bởi vì tự phụ Trường Mi không dám động đến hắn, mà là bởi vì sớm có chuẩn bị.

Lão tổ Trường Mi cũng không phải ngốc, chỉ nháy mắt đã hiểu toàn bộ quá trình.

“Các ngươi thiết kế ta.”

Nghe xong lời này Cố Chiêu nhịn không được cười lạnh ra tiếng, “Cũng không phải chúng ta bố trí trận này, không phải chúng ta buộc ông động thủ, ông cũng không phải Trư Bát Giới, từ đâu học được bản lĩnh đảo lộn sự việc.”

Lão tổ Trường Mi: “…”

Ông ta thầm biết việc hôm nay căn bản không phải đánh bất ngờ như mình nghĩ, Diệp Bạch và Cố Chiêu hiển nhiên sớm có phòng bị, trong lòng nghi ngờ không thôi, “Là tiểu tử Phong chủ nói cho các ngươi biết?” Dừng một chút ông ta lại tự mình phủ định suy đoán này, bởi vì sự việc liên quan đến cơ mật tông môn, tiểu tử đó cho dù bất mãn đối với ông ta, cũng không dám nói hết toàn bộ cho hai người Cố Chiêu.

Như vậy, “Rốt cuộc các ngươi làm thế nào mà đoán được.”

Nhìn bộ dáng của lão tổ Trường Mi, hiển nhiên là cảm giác mình diễn tương đối xuất sắc, không nên bị nhìn ra, nhưng đối với Diệp Bạch mà nói, thật sự: “Ông nên đi viện nghệ thuật học tập thêm, nói không chừng có thể nâng cao kỹ xảo biểu diễn một chút, đương nhiên… Cho dù học xong rồi, chỉ sợ đầu óc vẫn phải ăn mấy viên bổ não nữa.”

Ông ta lộ ra rất nhiều sơ hở.

Đầu tiên:

“Ông sẽ không khờ dại đến mức cho rằng ta không biết rõ nạn hạn hán của nước Nam Hiển là một tay ông làm ra chứ, đại hạn ba năm, dân chúng tử thương vô số, trong đó liên lụy nhân quả hơn ngàn vạn lần.” Diệp Bạch khinh thường nhìn hướng lão tổ Trường Mi, “Nếu bản thân ông cảm thấy phi thăng vô vọng thì thôi, nhưng ông rõ ràng một lòng muốn phi thăng Thiên giới.”

Đây cũng là mấu chốt của vấn đề.

Tu sĩ vì phi thăng thường không có khả năng nợ nghiệp lớn như vậy, nhưng lão tổ Trường Mi lại làm ra không chút do dự.

“Sau đó là sự vội vàng của ông, ông một lòng muốn cho ta trở về với ông, vì thế thậm chí không tiếc để cho ta trở thành Cung Phụng, lấy lý do tích tài thật sự rất khó tin.”

Sau này còn đặc biệt nhiều việc không thích hợp.

Đối với tu vi của Diệp Bạch, lão tổ Trường Mi thật sự chú ý quá mức, hơn nữa trông người còn đặc biệt kỹ, bất kể thế nào đều khó có khả năng chỉ là tích tài. Mà không quản đối phương muốn làm gì, cũng sẽ động thủ trước khi Diệp Bạch phi thăng, bởi vậy Diệp Bạch đã cho ông ta cơ hội này, cùng nhau thiết kế lần này với Cố Chiêu.

“Chỉ có đồ ngốc, mới có thể khờ dại cho rằng ông chỉ vì tích tài.”

Dừng một chút, Diệp đại meo lại khinh thường bổ sung một câu, “Đương nhiên, có thể thực hiện một kế hoạch hay thành như vậy, còn bảo người khác nhìn đoán không ra thì ông cũng rất ngốc.”

Lão tổ Trường Mi: “…”

Ông ta đã hiểu mình sớm đã bị người nhìn thấu, nói như thế hai người này mấy năm nay mỗi ngày bế quan, lại là vì ngăn cản ông ta giám thị. Dù sao chỉ có ở trong lúc bế quan, có linh khí mà Phong chủ cấp cho, dù là ông ta cũng không thăm dò được hai người đang làm gì. Hơn nữa, nếu có người đang tính kế ngươi, vậy ngươi chỉ có mau chóng trở nên càng mạnh hơn hắn mới có thể đánh trở về.

“Các ngươi thật ra khá thông minh.”

Nhìn thấu hết thảy lại không lên tiếng, không đổi sắc tính kế ngược lại.

Lão tổ Trường Mi tính kế cả đời, lại suýt nữa hủy ở trong tay hai tiểu bối mà trước kia ông ta không nhìn ở trong mắt, “Thật sự là không ngờ tới, các ngươi không chỉ tư chất thiên phú xuất chúng, đầu óc cũng không kém.” Thoáng cảm khái xong Trường Mi lại cười to một trận, “Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc các ngươi cuối cùng không hiểu biết đối với trận pháp.”

“Trận này chỉ được phép vào mà không cho phép ra, hơn nữa…”

Lão tổ Trường Mi cảnh giác nhìn Cố Chiêu, bổ sung, “Nếu ngươi giết ta, Diệp Bạch trong trận lập tức sẽ bị trận pháp cắn chết, cho nên dù là ngươi ở bên ngoài cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.”

Trừ bỏ loại động vật như Giới Miêu, không có bất luận người nào có thể phá trận mà ra.

Mà rất rõ ràng…

La bàn trong tay đã sắp thắp sáng toàn bộ, hiện tại cho dù thần tiên đến đây cũng không có biện pháp ngăn cản ông ta, huống chi một người chưa từng đánh nhau như Cố Chiêu.

Ông ta đang đắc ý trong lòng, lại nghe thấy Cố Chiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“Chúng ta không hiểu biết đối với trận pháp, nhưng ông cũng đâu có hiểu biết đối với chúng ta… Ông có biết chúng ta là ai không?”