Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 11




Cố Chiêu vào lúc nhân viên cảnh sát gọi điện thoại qua thúc giục ghi lời khai đã cảm thấy có chút kỳ quái, vì với loại án kiện rõ ràng mười phần này thì lời khai của bọn họ kỳ thật cũng không quan trọng. Hơn nữa anh tin tưởng Thẩm Mạc nhất định sẽ xử lý thích đáng, bởi vậy mặc dù vẫn cần có lời khai, nhưng thật ra không biểu hiện vội vã như đối phương.

Có điều anh dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ thành như vậy.

Vốn nhân chứng vật chứng đều có đủ, lời khai của mấy tên côn đồ là thế này: “Bọn họ do Dương Siêu thuê đi diễn một vở kịch, kết quả Dương Siêu nhận lầm người đi ra ngăn, vừa khéo lúc này nguyên chủ tiến vào nên bọn họ mới đóng kịch, nhưng lại không có ai ngăn cản…” Cho nên mới xuất hiện tình huống phía sau.

Về phần tại sao người mà bọn họ cưỡng bức lại biến thành bản thân Dương Siêu?

Đám côn đồ không rõ.

Thậm chí có mấy tên nghe được chân tướng sự thật thì cả người đều ói ra, một tên đàn ông cao lớn thô kệch như thế ai động thủ được, bọn họ dù chay mặn không kị thì cũng không đến nỗi…

Về phần lời chứng này, cảnh sát tự nhiên là không tin.

Nhưng một đám côn đồ hàng năm làm loại chuyện này, còn lưu tiền án, mấy tên đó mặc dù không thông minh bao nhiêu, nhưng trong lòng cũng biết một lần trả lời không tốt sẽ xảy ra chuyện. Vì thế ồn ào cắn chết không nói thật, nhưng cũng không hoàn toàn nói dối, gắng làm giảm mức độ liên quan đến mình nhất, dù sao những cảnh sát kia không thể bức cung, nên bọn họ càng yên tâm lớn mật.

Huống chi rất nhiều sự tình trong đó bọn họ đều không nói được rõ ràng.

Làm sao biến Dương Siêu thành mỹ thiếu niên để cưỡng bức? Nếu một người làm như thế bọn họ còn có thể trào phúng sắc trời quá mờ, trong hẻm nhỏ quá tối nên hoa mắt, nhưng mọi người lại cùng nhau…

Có phải gặp quỷ rồi không?

Một đám côn đồ e ngại trong lòng, rồi lại bị giam ở những nơi khác nhau không thể trao đổi, bởi vậy càng sợ hãi, có tên thậm chí còn bắt đầu gặp ác mộng. Không đợi cảnh sát kể sự thật nói đạo lý, bọn chúng đã tự mình dọa mình gần chết trước rồi, nhưng nhắc đến việc này lại vẫn cho lời khai như thế.

Ồn ào nhiều nhất: “Có quỷ!!!”

Loại người này cảnh sát thấy nhiều rồi, bởi vậy không hề làm gì, chỉ coi như bọn chúng đang trốn tránh. Nhưng cố tình… bệnh viện nơi đó truyền đến tin tức, nói Dương Siêu bị dọa điên rồi.

Vì thế dưới loại tình huống này, cảnh sát liền nhớ đến lời khai của Cố Chiêu.

Thẩm Mạc nhất nhất kể rõ tình huống mình thăm dò được, lúc này mới hỏi Cố Chiêu, “Ngày mai cậu chuẩn bị nói như thế nào, tình huống này cũng thật đủ tà dị, nói đến ngày hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Cố Chiêu làm sao rõ ràng.

Trên thực tế trong lòng anh vẫn có nghi hoặc, những người đó vì sao vừa nói xong đều chạy qua Dương Siêu, hơn nữa hành động và ngôn ngữ hoàn toàn không nhất trí. Nhưng khi ấy vì quá mức lo lắng cho Diệp Bạch nên không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại quả thật rất không thích hợp, còn có trong khẩu cung xuất hiện một thiếu niên khác.

Híp mắt, ông chủ Cố quyết định: “Tôi muốn gặp mặt Dương Siêu.”

Thẩm Mạc trầm mặc trong nháy mắt.

“Trước ngày hôm qua thì rất đơn giản, nhưng hiện tại…” Đại trợ lý Thẩm bất đắc dĩ nói, “Bởi vì khẩu cung loạn thất bát tao, cảnh sát bên kia vẫn luôn phái người coi chừng, còn có người hoài nghi cậu ta thông đồng mấy tên côn đồ dựng án, sau khi chuyện phát sinh thì lại giả ngây giả dại, mưu toan trốn tránh trách nhiệm hình sự.”

Trên thực tế cách nói này cũng không đáng tin.

Muốn nói đến trốn tránh trách nhiệm, Dương Siêu rõ ràng có thể nói đám côn đồ kia oan uổng anh ta, dù sao đối phương không có bằng chứng không nói, anh ta hiện tại lại là một bộ dáng của người bị hại.

Cho nên thật sự điên rồi?

Việc ghi lời khai ngày thứ hai, Cố Chiêu thật ra không sai hẹn, cũng bởi vì anh không có gì không thể nói, mà Diệp Bạch lại càng thành thật nói thẳng. Lời khai của hai người đều nhất trí, ngược lại gián tiếp chứng minh đám côn đồ kia và Dương Siêu quả thật có giao dịch, về phần vì sao sau đó lại biến thành như vậy.

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, đột nhiên bọn họ đi về phía Dương Siêu, chúng tôi thấy thời cơ thì trốn thoát.”

Các cảnh sát tuy cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hai người một là thương nhân thành công, một là sinh viên, vả lại chưa từng có tiền án, so với đám côn đồ thực sự rất đáng tin. Huống chi trong khẩu cung mấy tên kia dù lăn qua lộn lại cũng không tìm thấy lời nào gây bất lợi cho hai người này, bởi vậy không có ai sẽ hoài nghi bọn họ.

Chỉ cảm thấy xui xẻo quá nhiều, mới đụng phải chuyện như vậy.

Sau đó Cố Chiêu tỏ rõ muốn gặp Dương Siêu, dù sao người này làm hại bọn họ suýt nữa xảy ra chuyện. Anh lấy thân phận người bị hại ra mặt, cảnh sát trái lại cũng không ngăn cản, chỉ nói không thể tới quá gần. Dù sao hiện tại người điên thật hay điên giả còn chưa biết, vạn nhất đến lúc đó làm ra chuyện gì đả thương người thì phải làm sao.

Dương Siêu quả thật điên rồi.

Trên thực tế anh ta cảm giác mình không điên, anh ta chỉ đột nhiên có nhiều hơn một phần trí nhớ, những trí nhớ đó khiến cả người anh ta hỗn loạn không chịu nổi, vì thế nên điên. Dương Siêu cho rằng đây là do đám lang băm chẩn đoán, nhưng trong lòng anh ta lại biết tình hình hiện tại không tốt, còn không bằng anh ta ở trong phòng bệnh sắp xếp lại rất nhiều trí nhớ mới xuất hiện.

Nhưng anh ta xác thực là điên rồi.

Không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận được quá nhiều trí nhớ, khi người ta ghi nhớ một chuyện thì đồng thời sẽ quên một ít, mà trong đầu Dương Siêu chỉ phút chốc đã tràn vào rất nhiều thứ, tự nhiên sẽ không chịu nổi. Anh ta không trở nên ngu dại, nhưng cũng bất đồng với người bình thường, chỉ là chính bản thân anh ta vẫn còn đang đắm chìm ở trong trí nhớ nên cũng không phát giác.

Một đời trước của anh ta quả thực sống rất tốt.

Ngay từ đầu chỉ là cảm thấy hứng thú đối với thiếu niên tên Tưởng Tuyên kia, lại không ngờ rằng sự tình vừa mới bắt đầu, anh ta còn chưa kịp đem người lên giường đã xảy ra một sự kiện khác. Anh ta biết thiếu niên này thậm chí có một bí mật, hắn có thể biến đá thành vàng, đây là một bảo tàng, một bảo tàng thuộc về anh ta.

Vì thế anh ta kiên nhẫn trải võng.

Rất nhanh, thiếu niên đã bị anh ta ngăn cách bởi biệt thự ở vùng ngoại ô, chỉ có thể tiếp xúc với anh ta, cũng chỉ trả giá tín nhiệm với anh ta, vàng cũng cung cấp liên tục không ngừng cho anh ta.

Dương Siêu vô cùng thông minh.

Anh ta biết mình ‘dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng’ của cải không sung túc, sức lực còn kém hơn bất kỳ một ai trong mấy đại thế gia, nên tìm cho mình một đối tượng để thông gia. Anh ta xem trọng nhất chính là nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố một đời chỉ có một người con gái dòng bên, còn là từ nhỏ lưu lạc bên ngoài vừa mới tìm trở về.

Cho nên cuối cùng anh ta lựa chọn Đại tiểu thư nhà họ Lục là Lục Tinh.

Sau khi vừa đảo kế hoạch quả nhiên đối phương có tình căn sâu đậm đối với anh ta, chỉ là chưa từng nghĩ tới Tưởng Tuyên ở trong biệt thự lại bị phát hiện, do đó rất nhanh truyền ra thành phố C.

Khi đó…

Gần như người nào gặp được anh ta cũng đều nói một câu, “Anh Dương thật có phúc khí, anh Dương thật quyết đoán.”

Chuyện kim ốc tàng kiều thì tên đàn ông nào mà chưa làm qua, nhưng có ai giống Dương Siêu dùng vàng chân chính làm nhà để giấu. Tuy rằng bộ dáng hâm mộ ghen tị đó khiến anh ta ngầm thích trong lòng, nhưng chuyện nhà họ Lục từ hôn cũng làm cho anh ta sốt ruột tức giận, cuối cùng vẫn làm ra lựa chọn đúng nhất.

Chính là giao Tưởng Tuyên ra.

Dù thế nào đi nữa anh ta cũng đã chiếm được quá nhiều vàng rồi, nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng lớn, không bằng mượn việc này bám vào nhà họ Lục tiến tới xã hội thượng lưu.

Anh ta biểu hiện tình yêu say đắm giống như thiếu não đối với Lục Tinh.

Thậm chí vì đối phương, ngay cả bí mật của Tưởng Tuyên cũng nguyện ý giao phó, hơn nữa coi như quà tặng mà dâng lên. Cho nên lúc ấy anh ta vừa hưởng thụ ánh mắt của mọi người ở bên ngoài, bên trong còn muốn dỗ Lục Tinh đến tâm hoa nở rộ. Cho dù không thể nói ra tình hình thực tế khiến Lục đại tiểu thư ở bên ngoài nhận lấy không ít lời chê cười cô ta không quản được đàn ông, nhưng đối phương lại vẫn như uống cam ngọt.

Dù sao cô ta cảm thấy mình tìm được người đàn ông tốt nhất thiên hạ, người bên ngoài thích nói nhảm thì biết cái gì.

Nhưng Dương Siêu không nghĩ tới nhà họ Lục thế nhưng vì đánh vào giới chính trị đã giao người lại cho quốc gia, sau đó Tưởng Tuyên bị đưa vào sở nghiên cứu, cần nghiên cứu ra làm thế nào khiến vật chất thay đổi. Thứ mà những nhân viên quan trọng của chính phủ muốn không chỉ là vàng, bọn họ xem trọng chính là phần kĩ năng này, nếu…

Nếu trên thế giới toàn bộ vật chất hiếm đều có thể dựa vào khả năng này mà lấy được.

Vậy thì căn bản sẽ không phát sinh các vấn đề, như khai thác quá độ làm cho môi trường sinh thái nhanh chóng chuyển biến xấu…, đây là đại sự liên quan đến toàn bộ thế giới.

Nhà họ Lục cũng bởi vậy mà lấy được rất nhiều lợi ích.

Dương Siêu đương nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, thậm chí ở nhà họ Lục có được quyền nói chuyện còn cao hơn bất kỳ một tiểu bối nào của một đời này. Mà ở bên ngoài, việc năm đó kim ốc tàng kiều nhưng vẫn có thể vững vàng cưới được Lục Tinh, không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tị với anh ta, mơ hồ còn có chút bội phục.

Mỗi ngày hưởng thụ những ánh mắt này, làm một nhân sĩ thành công, Dương Siêu càng cảm thấy được quyết định của anh ta là chính xác.

Hơn nữa bởi vì chuyện này, rất nhiều người còn biết đưa những nam nữ trẻ tuổi tương tự với thiếu niên năm đó cho anh ta, anh ta vẫn luôn nhận không kháng cự. Bởi vì anh ta quả thực có chút cảm tình đối với Tưởng Tuyên, nhưng anh ta chưa từng chạm qua đối phương, bởi vì anh ta không dám, anh ta sợ, sợ đối phương cảm thấy anh ta bẩn, từ đó không tín nhiệm anh ta nữa.

Càng về sau…

Khi quyết định đưa người ra ngoài anh ta từng nghĩ đến việc điên cuồng một đêm, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

“Hắn không phải người, không phải người.” Dương Siêu không tự giác thì thào, lại đột nhiên điên cuồng cười to, “Hắn không phải người, không phải người, ha ha, hắn nhất định không phải người.”

Đúng vậy, anh ta sợ Tưởng Tuyên không phải người.

Bởi vì đối phương sạch sẽ đơn thuần không giống với người đi ra từ cô nhi viện, thậm chí so với các cô gái được thiên kiều vạn sủng lớn lên còn đơn thuần hơn. Tất cả đều cực kỳ giống với bộ dáng của yêu tinh khi mới gia nhập nhân gian như trên sách nói, hơn nữa trên người đối phương cũng luôn mang theo cỗ hơi thở thần bí, khiến anh ta càng cảm thấy là như thế.

Cho nên anh ta không dám đụng vào.

Bởi vì anh ta sợ Tưởng Tuyên thật sự là một yêu tinh, đến lúc anh ta mây mưa thất thường thì hút dương khí của anh ta, anh ta có thể sẽ mất mạng.

Thậm chí lúc đưa người đi anh ta vẫn luôn lo lắng đối phương trả thù.

Anh ta thậm chí nghĩ đến vô số cách giải thích chứng minh mình vô tội, anh cũng muốn cứu đối phương lại khổ nỗi không nghĩ ra biện pháp. Nhưng tất cả chuyện này đều bị Lục Tinh làm hỏng, khi biết Lục Tinh đi tìm đối phương ngả bài anh ta đã sợ tới mức cả đêm ngủ không yên, thẳng đến khi nghe tin người đã chết rồi còn sợ đối phương chỉ đang tìm cơ hội thoát thân tới gây phiền toái cho anh ta.

Cuối cùng Tưởng Tuyên quả thật không xuất hiện, nhưng anh ta vẫn tự hù chết mình.

Lúc lái xe vừa run tay, không cẩn thận đem xe đụng phải vành đai xanh một bên, chỉ một tai nạn xe cộ nho nhỏ như vậy, lại như kỳ tích muốn mạng của anh ta.

Dương Siêu có thể tỉnh lại thì rất vui vẻ, nhưng rất nhanh anh ta đã cười không nổi.

Bởi vì anh ta phát hiện.

Trong cuộc sống của anh ta không xuất hiện một người tên là Tưởng Tuyên, ngược lại nhiều hơn một người tên Diệp Bạch, anh ta muốn an ủi mình nhân sinh có ngã rẽ, nhưng… lai lịch cô nhi viện của Diệp Bạch, cùng với các tư liệu phương diện khác của hắn đều giống với Tưởng Tuyên, trừ gương mặt bất đồng ra, ngay cả cái loại cảm giác thần bí kia cũng mơ hồ nhất trí.

“Quả nhiên…”

Dương Siêu điên cuồng cười to, “Hắn quả nhiên không phải người, tôi chết không oan, không oan.”

Ngoài phòng bệnh, nhân viên cảnh sát cười cười xin lỗi Cố Chiêu, “Hiện tại cậu ta luôn duy trì loại trạng thái này, chúng tôi đã mời chuyên gia đến kiểm tra cho cậu ta, nhưng nếu…” Nếu người thật sự điên rồi, vậy không có biện pháp tiến hành khởi tố.

Cố Chiêu rõ ràng gật đầu, một bộ dáng tinh anh, nhưng trong lòng lại nhận lấy khiếp sợ rất lớn.

Lời nói của Dương Siêu cùng với lời chứng của đám côn đồ, hơn nữa trụ cào móng cho mèo rõ ràng đã dùng qua trong phòng kia, còn có đầu lưỡi mèo của thiếu niên, luôn thích để chân trần đi đường…

Anh không dám nghĩ tiếp.

Cuối cùng, ông chủ Cố bấm điện thoại gọi Thẩm Mạc, “Mimi nhà cậu, đưa đến cho tôi nuôi hai ngày.”