Cuộc chiến giữa đế quốc và Liên Bang nhanh chóng nổ ra, cũng bởi vậy Cố Chiêu rời khỏi chủ tinh đi tiền tuyến, rất nhanh có một đám người tốt nghiệp trường quân đội bị đưa vào trong quân. Diệp Bạch và Lâm Tinh, có cả Tương Vĩnh là nhóm thứ hai, cả lớp thực nghiệm cũng chỉ ba người bọn họ tốt nghiệp trước, những người khác vẫn phải ở trong trường học thêm hai tháng.
Ba người bọn họ trực tiếp bị phân tới chỗ Cố Chiêu, khác hoàn toàn với những người tốt nghiệp khác.
“Được thơm lây.”
Học viên Alpha Tương Vĩnh khá nhanh nhạy, chỉ cần vừa nghĩ là hiểu được, vỗ vai Diệp Bạch cảm khái.
Vẻ mặt Lâm Tinh lại càng phức tạp.
Đoạn đường này, cơ bản là cậu đều được Diệp Bạch che chở đi tới, đầu tiên là phong thư thông báo trúng tuyển, sau đó là rất nhiều việc trong trường học. Còn từng có hai lần, cậu xảy ra sai lầm suýt nữa bại lộ, vẫn là Diệp Bạch hỗ trợ che giấu. Ngay cả thuốc ức chế đó, cũng là đối phương nhờ Cố Chiêu lấy.
Bất luận nói như thế nào, nhân tình này thiếu nợ rất nhiều.
Diệp đại meo liếc cậu một cái cơ bản hiểu luôn.
Bỏ qua việc thư thông báo trúng tuyển, sau này Diệp Bạch quả thật có lòng giúp Lâm Tinh. Chủ yếu là bởi vì năng lực cá nhân của Lâm Tinh rất tốt, hơn nữa không có tâm tư xấu gì. Đương nhiên, chỉ số thông minh đạt chuẩn của đối phương cũng là một nguyên nhân quan trọng, dù sao hắn cũng không rảnh cả ngày nhìn một Omega không hiểu che giấu mình.
Sở dĩ lần này mang theo Lâm Tinh và Tương Vĩnh, là bởi vì đầu óc hai người này đủ dùng còn hiểu nhanh.
Cuối cùng vẫn là chính bọn họ rất ưu tú.
Lúc bọn họ đến thì trận đánh đầu tiên đã đánh xong, rất nhiều tướng sĩ đang vui vẻ cười đùa, “Liên Bang vẫn phế như vậy, Cố thượng tướng vừa ra đã bị đánh đến thất bại thảm hại, cũng không biết lấy sức ở đâu ra mà dám phát động chiến tranh.” Dừng một chút, người nọ còn mong đợi, “Lần này nên trực tiếp đánh qua, dứt khoát đánh chiếm tinh hệ đó luôn.”
Diệp Bạch: “…”
Lâm Tinh và Tương Vĩnh song song nhìn trời, coi như không nghe thấy lời này.
Lại nói, so với đế quốc, thực lực quân sự của Liên Bang tương đối mạnh, cho nên mới dám liên tiếp khởi binh mà đến. Cho dù lúc trước đại bại một lần, thực lực tiêu giảm, cũng khó khăn lắm chỉ ngang hàng với đế quốc mà thôi, sao có thể bắt lấy dễ dàng như vậy. Không thấy Liên Bang đánh chủ ý đế quốc lâu như vậy, tới bây giờ còn không lấy được nửa tinh cầu à.
Quân sự bên kia còn phát đạt hơn bọn họ một chút.
“Sự việc không thích hợp.”
Tương Vĩnh nhíu mày, “Liên Bang hẳn rõ ràng, Cố thượng tướng dụng binh như thần, bọn họ trăm triệu không phải là đối thủ, lần này chịu phát động chiến tranh chắc chắn có nắm chắc.” Cậu ta dừng một chút, nhìn về phía Lâm Tinh, sau đó lập tức nói tiếp, “Nhưng căn cứ trước mắt chúng ta đã biết, bọn họ vẫn phế như vậy, còn đánh tất thua.”
Đây mới thực sự là chỗ không thích hợp.
Bọn họ cùng nhìn về phía Diệp Bạch, muốn biết vị học bá này có ý kiến gì.
Diệp đại meo liếc nhìn bọn họ xong không thèm để ý, dù sao đối với hắn mà nói binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, còn chưa từng lo lắng việc bị ai tính kế. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là con chuột giấy, tùy tiện vỗ một cái là xẹp, khuyết điểm duy nhất đại khái chính là không thể ăn.
Lâm Tinh: “…”
Lúc này cậu tình nguyện không hiểu ánh mắt khinh bỉ ấy.
Cố Chiêu họp xong, bọn họ đã được sắp xếp vào ký túc xá, cũng thu xếp xong tất cả vật phẩm hành lý. Giờ cơm trưa vừa đến, Lâm Tinh đã đi lấy cơm giúp, Tương Vĩnh thì cầm hộp cơm muốn cùng đi, Diệp đại meo thấy tình huống này thì nhìn chằm chằm, nhìn bên này lại nhìn bên kia, nhìn đến khi Lâm Tinh đỏ mặt mới thôi.
Tương Vĩnh thì chật vật chạy ra lấy cơm.
“Thích?”
Diệp Bạch híp mắt, “Thoạt nhìn hình như hai người các cậu dạo này rất thân.”
Lâm Tinh liếc hắn một cái đang chuẩn bị nói gì, Cố Chiêu đã vào được, nên cậu không tiếp tục quấy rầy hai người này trở về ký túc xá của mình, thuận tay lôi Tương Vĩnh vừa mua cơm trở về đi mất. Bên kia Diệp Bạch đại khái hiểu biết tình hình chiến đấu trước mắt, phát hiện không có gì khác với lúc trước bọn họ nghe được.
Như vậy, Liên Bang rốt cuộc đang đánh chủ ý gì?
Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, Cố Chiêu nghe Diệp Bạch kể chuyện ở trường học, đột nhiên hỏi: “Có người viết thư tình cho em?”
Diệp đại meo gật gật đầu.
“Đúng vậy, là một em gái Beta đưa tới, em gái Omega đáng yêu manh manh của em ấy nói thích em, còn có ảnh chụp, anh chờ chút em cho anh xem.” Diệp Bạch lôi quang não ra, bấm bấm hai cái mở ảnh ra, một cô gái xinh xắn tươi đẹp xuất hiện ở trước mắt, “Rất đẹp, đúng không.”
Cố Chiêu: “…”
Gân xanh trên trán nhảy lên, anh nhịn không được tắt hình ảnh đi xoay đầu đối phương lại.
“Anh không đẹp hơn cô ấy?”
Diệp Bạch: “…”
Vươn móng vuốt đẩy người nuôi mèo ra, làm người phải có tự mình hiểu lấy, hơn nữa anh so ai đẹp hơn với em gái người ta, anh thắng còn không phải thành ẻo lả trong miệng mọi người à?
Cố Chiêu nhịn không được ôm người thật chặt, phải biết bọn họ đã một tháng không gặp.
Tiểu Miêu cũng không biết nhớ anh, ngược lại ở trong trường học thu thư tình, hỗn đến hô mưa gọi gió, mỗi ngày bị người vây quanh, ngay cả huấn luyện viên đều luyến tiếc giáo huấn hắn.
Diệp Bạch dứt khoát biến thành con mèo, rúc vào trong lòng Cố Chiêu không động.
Cố thượng tướng: “…”
Anh phải xuống tay thế nào đối với một con mèo?
Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, ôm mèo vào trong lòng tiếp tục xử lý việc công, đợi đến khi xong việc mới lôi ra nhìn, phát hiện đã ngủ. Nhịn không được hôn một chút lông xù trên đầu, lại sờ lỗ tai với móng vuốt, chọc cho Diệp đại meo khó chịu vươn móng vuốt, đẩy đầu của anh ra.
“Meo ~”
Tuy là tiếng mèo kêu, nhưng Cố Chiêu phát hiện anh vẫn nghe hiểu, đây là ghét bỏ anh ồn ào, quấy nhiễu đến mèo con đang ngủ.
Cười cười, anh quyết định mang Tiểu Miêu đi ăn cơm, đương nhiên phải về phòng anh trước, nếu không bị người nhìn thấy sẽ không tốt. Phải biết trong quân đội là không cho phép nuôi mèo, cho dù anh là thượng tướng cũng không thể có đặc quyền, hơn nữa anh phải giải thích hôm nay có mèo ngày mai không, ngày mốt nói không chừng lại trở lại thế nào.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Diệp Bạch khó chịu biến trở về hình người.
Thủ vệ mở cửa liền choáng váng.
Bọn họ rõ ràng vẫn luôn trông coi nơi này, tân binh này rốt cuộc đi vào từ lúc nào, nghi hoặc nhìn thoáng qua nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ vừa rồi thất thần.
Ngoài cửa là một lính cần vụ đến phụ trách thu thập phòng ở.
Lúc Diệp Bạch đi qua đối phương thì nhạy bén ngửi thấy được mùi máu tươi, hơn nữa… mùi trên thân người này hoàn toàn khác với người lúc trước dẫn đường cho hắn, bởi vậy nhịn không được dừng bước lại nhìn. Đối phương sửng sốt, sau đó giả bộ không phát hiện tiếp tục đi vào trong cửa, bình thường lúc này gã đều phải chịu trách nhiệm thu dọn lại phòng họp sạch sẽ.
Tư liệu trong phòng họp rất quan trọng, cho nên người làm việc này bình thường đều cực chịu tín nhiệm.
Cố Chiêu có chút ấn tượng đối với người nọ, bởi vậy thấy Diệp Bạch dừng lại giải thích cho hắn, “Phong Vu, chính là người lúc trước được phái đi sắp xếp nơi ở cho ba người bọn em.”
Diệp Bạch nhớ rõ.
Chính bởi vì nhớ rõ cho nên mới kỳ quái, híp mắt nhìn chằm chú người này.
Hắn nhìn người luôn rất chuẩn, bởi vậy dễ dàng nhìn ra đối phương biết hắn đang nhìn, nhưng cố tình không biết mà thôi. Nhịn không được cho Cố Chiêu một ánh mắt, muốn anh nhìn thói quen sửa sang lại thứ tự văn kiện của người này. Cố Chiêu nhíu mày, việc này thật sự trước giờ anh chưa từng chú ý đến.
Nhưng ngay sau đó… một hành động nhỏ của đối phương khiến cho hắn hoài nghi.
Phong Vu thuận tay trái.
Mà người trước mắt mặc dù cũng vẫn luôn giả làm như vậy, nhưng có một khắc văn kiện trên bàn sắp rơi xuống đất, hành động theo bản năng lại là tay phải, một giây sau mới đổi về tay trái.
“Bắt lại.”
Cố Chiêu lập tức phân phó vệ binh động thủ, người nọ sửng sốt chuẩn bị phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không động, chỉ bình tĩnh chất vấn, “Cố thượng tướng muốn làm gì, chẳng lẽ muốn giết oan cấp dưới à.” Trong lòng gã rất kỳ quái, nhưng cũng vô cùng khẳng định mình không có khả năng bị nhìn thấu, dù sao tầng da trên người đều là thật.
Diệp Bạch bật cười, “Có phải giết oan hay không, rất nhanh sẽ rõ ràng, hơn nữa không phải bây giờ anh còn chưa chết à?”
Người nọ: “…”
Cố Chiêu lúc này phái người đi các nơi quân hạm xem xét, quả nhiên mệnh lệnh này vừa ra người nọ lập tức nôn nóng, muốn rời khỏi lại bị Diệp Bạch tùy ý một chân đá ngã, “Trông coi, lấy còng khóa lại, đừng nhớ tình cũ coi người ta là chiến hữu, nói không chừng đã sớm không phải người trước kia.” Hắn là mèo, trực giác có đôi khi chuẩn hơn người rất nhiều.
Hắn cảm thấy không thích hợp, vậy khẳng định là không thích hợp.
Quả nhiên, không lâu sau đã có binh lính hơi kích động với vẻ mặt phẫn hận mang tới một khối thi thể bị vải trắng che lại tiến đến, dừng một chút mới hội báo, “Đã bị lột da, chúng tôi nghiệm DNA, bước đầu xác định người này chính là Phong Vu, cụ thể có phải hay không còn phải đợi các hạng tham số khác ra, mới có thể chân chính xác định.”
“Không vội, chậm rãi đợi.”
Nói vậy, nhưng cơ bản đã xác định người nọ lột da Phong Vu giả dạng làm đối phương.
Bởi vậy vừa rồi binh lính còn lưu thủ đối với người nọ lập tức túm chặt gã, rất sợ chạy mất, mà chờ kết quả ra, lại càng hung tợn trừng đối phương. Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ rốt cuộc tìm được ngươi, đời trước lột da bạn tiên, đời này thay đổi lột của người khác, mục đích cuối cùng vẫn là vì tiến vào quân đội.
Như này, “Lột da hắn, treo bên ngoài quân hạm.”
Nếu muốn vào bên trong quân hạm làm cái gì, vậy để cho gã thật sự thành một món đồ, treo ở bên ngoài làm vật trang sức, để quân hạm màu xanh biếc này tăng thêm những màu sắc khác.
Quyết định này, không tồi!