“Ngươi ——”
Mộc Thạch Nam bị động tác đột nhiên của hắn dọa cho sợ sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới nàng định phản kháng, tại sao có thể để cho hắn trắng trắng chiếm tiện nghi như vậy!
Nhưng khi nàng muốn dùng sức đẩy hắn ra, thuận tiện thưởng cho hắn một cái bạt tai vang dội như trước, hắn đã xem thấu ý đồ của nàng.
“Muốn đánh ta? Chớ hòng mơ tưởng!” Bàn tay hắn thật chắcbắt được tay nàng ở giữa không trung.
“Buông ta ra!” Nàng cắn răng nói.
“Không muốn.”
“Ngươi!”
Nàng liều mạng muốn giãy giụa, nhưng hai tay hắn lại ôm thật chặt , nụ hôn của hắn lại rơi xuống lần nữa, là đói khát lại khí phách như vậy, làm nàng có cảm giác sắp bị nụ hôn của hắn ăn tươi sống đến chết.
“Không muốn! Dừng tay. . . . . .” Nàng liều mạng muốn tránh ra.
Tay của hắn đàng hoàng không khách khí sờ lên bộ ngực cao vút của nàng, bừa bãi tận tình vuốt ve, làm nàng cảm giác được —từ ngực truyền đến một trận khoái cảm.
“A! Không muốn ——”Trong miệng nàng không tự chủ phát ra một tiếng yêu kiều xấu hổ.
Nhìn thấy nụ cười ái muội trên mặt hắn kia, lòng nàng đột nhiên chấn động, dùng hết khí lực toàn thân không ngừng khước từ hắn.
Nhìn thấy gương mặt nàng đỏ bừng, hắn cười càng thêm vui vẻ.
“Cười cái gì?”
“Không có.” Hắn vội vàng thu hồi tươi cười,mặt giả bộ vô tội, nhưng là ngay sau đó lại cười tà nói: “Chúng ta tiếp tục. . . . . .”
“Tiếp tục cái đại đầu quỷ ngươi! Buông ta ra!”
Nàng tức giận đánh hắn, nhưng là hai tay quơ múa lại bị hắn dùng lựcbắt được, làm nàng không thể động đậy.
“Tiểu mèo hoang, nếu như ta dùng phương pháp lịch sự nàng không cảm kích, vậy cũng đừng trách ta dùng phương pháp dã man đi đối phó nàng.”
“Ngươi dám? !”
“Ta có cái gì không dám?”
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Em cũng biết, ta là người làm ăn, thấy vật mình muốn, coi như không chừa thủ đoạn nào, cũng muốn lấy được.”
“Ngươi ——”
“Ta nếu như không uống thuốc giải theo lời nói…, em không thể hoàn thành nhiệm vụ,mà em nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, liền lấy không được di sản,không lấy được di sản, em sẽ rất nghèo, đến lúc đó ta liền có thể hảo hảo chiếu cố em, muốn em làm tình nhân của ta.Em nói, ta không phải là biết tính toán tỉ mỉ?”
Môi của hắn để sát vào bên tai nhạy cảm của nàng,hơi thở lửa nóng phun tại trên da thịt nàng,làm cho thân thể nàng một hồi khẽ run.
“Không nghĩ tới ngươi là kẻ làm ăn lòng dạ hiểm độc!”
Nàng vừa nói xong liền cảm giác được lỗ tai bị hắn dùng lựccắn xuống.
“Thật là đau! Ngươi làm gì cắn người thế?”
“Em nói bậy, ta dĩ nhiên phải thật tốt trừng phạt em.”
Tròng mắt ngăm đen của hắn lóe tia sáng cảnh cáo, giống như đang cảnh cáo nàng tốt nhất không nên phản kháng nữa, nếu không kết quả tự chịu trách nhiệm.
“Theo thân phận địa vị ngươi, không cần đối với ta một cô gái bình thường như vậy dây dưa không rõ. Nếu như ngươi nghĩ chơi trò mèo vờn chuột, mời tìm người khác, không nên phiền tới ta!” Nàng lại như không có chuyện thêm một câu, “Ngày mai ngươi tốt nhất ngoan ngoãn uống thuốc giải, như vậy chúng ta mà có thể nhất đao lưỡng đoạn!” (một đao chia hai đường)
“Em thật là một nữ nhân vô tình.”
“Không cần khen ngợi.” Nàng cắn răng nghiến lợi đáp lại.
Ánh mắt hắn nhíu lại, đem khuôn mặt tuấn mỹtiến tới trước mặt nàng, từng chữ từng chữ nói, “Ta không phải khen ngợi em.”
Nàng quay đầu đi chỗ khác, cự tuyệt để ý đến hắn.
Nàng dĩ nhiên biết hắn không phải là khen ngợi nàng. Nàng chính là cố ý, như thế nào?
Nhìn thấy nàng vô tình, hỏa khí của hắn cũng tăng lên .
Bàn tay hắn nhanh bắt được cái cằm khéo léo của nàng, sau đó lần nữa rơi xuống nụ hôn tràn đầy trừng phạt.
“Không muốn. . . . . . Ngươi buông ra. . . . . .”
Bàn tay hắn dùng sức đè lại nàng, cố ý không cho nàng có cơ hội chạy thoát.
“Không muốn!”
Nàng hô to một tiếng, sau đó đẩy hắn ra, nâng lên tay liền hung hăng đánh hắn một cái bạt tai vang dội. Trong lúc nhất thời,trong phòng làm việc im lặng không có bất kì thanh âm nào, Mộc Thạch Nam kinh hoảng nhìn nam nhân trước mắt sắc mặt tái xanh.
“Ta không phải cố ý. . . . . . Là ngươi ép ta!”
“Chưa từng có nữ nhân dám đánh ta,em là người đầu tiên.”
“Là ngươi ép người quá đáng, không thể trách ta!”
“Ta ép người quá đáng? Ta liền để cho em nhìn một chút cái gì gọi là ép người quá đáng!”
Vừa nói xong, hắn liền đem nàng ôm lấy lui tới trên ghế sa lon ném một cái.
Bị ném như vậy,Mộc Thạch Nam chỉ cảm thấy một hồi thiên toàn địa chuyển,sắc mặt nàng tái nhợt, cố tình trấn tĩnh trước mặt đối với hắn.
“Ngươi nghĩ làm cái gì?” Hắn không phải là muốn dùng sức mạnh a?
“Ta từ lúc vừa mới bắt đầu liền rõ ràng đối em nói,ta muốn em.”
“Ta cũng đối ngươi nói rõ ràng, ta không muốn ngươi.”
Hắn híp híp mắt,vẻ mặt lạnh nhạt trên mặt làm người ta không rét mà run.
“Cho nên chúng ta câu thông có vấn đề. Đã không thể dùng ngôn ngữ nỏi rõ ràng, vậy chúng ta sẽ dùng thân thể thể nghiệm đi!”
“Dùng sức mạnh là thủ đoạn hạ lưu !”
“Ta biết. Nhưng nếu như hạ lưu như vậy mới có thể lấy được em, vậy ta sử dụng cũng không sao cả.”
Nghe được lời của hắn,huyết sắc trên mặt Mộc Thạch Nam mất hết.
“Ngươi không thể. . . . . .”
“Là em ép ta. Vốn em còn có thể hảo hảo lựa chọn, nhưng hiện tại. . . . . . em ép ta không có lựa chọn nào khác!” Miệng hắn giơ lên nụ cười hung ác.
Mộc Thạch Nam ý thức được mình chọc giận một đại phôi mèo không có lương tâm. Nàng nên làm như thế nào mới có thể tránh bản thân khỏi bị miêu trảo(móng mèo) làm cho bị thương đây?
Dùng mỹ nhân kế không biết có hữu hiệu hay không?
“Không, không, không.” Hắn từ từ lắc đầu, đưa tay vuốt ve đôi môi khêu gợi của nàng.”Không nên tốn tâm tư nghĩ tới như thế nào thoát khỏi ta, bởi vì ngay từ đầu ta đã nói cái gì cũng sẽ khiến em không thoát đi được.”
“Ngươi đừng tự cho là đúng! Ta không phải là đứa trẻ ba tuổi, sẽ không ngốc để mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm.” Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
“Muốn làm gì thì làm sao?”
Vừa nghĩ tới nàng nằm ở dưới người mình mặc cho hắn muốn làm gì thì làm,hình ảnh hoạt sắc sinh hương kia làm hắn nóng ran càng thêm khó chịu.
Nhìn thấy trên mặt hắn thoáng qua dục vọng, nàng xấu hổ đối với hắn mắng to, “Biến thái cuồng!”
Hắn không có tức giận, chẳng qua là gạt cà vạt trên cổ mình.
Nàng nhíu mày, “Ngươi nghĩ làm cái gì?”
“Em cho rằng sao?”
Khi hắn dùng cà vạt đem nàng buộc với cột ghế sa lon ở một góc, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Ngươi tên biến thái cuồng này! Ngươi buông ta ra, nếu không ta sẽ kêu!”
“Em kêu lên đi! Tòa nhà này hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta,em thích gọi thế nào liền gọi thế ấy, ta không ngại.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi tĩnh táo một chút! Buông ta ra, chúng ta có thể mới hảo hảonói.”
“Em cho rằng ta sẽ nghe lời như vậy sao?”
Nghe được hắn cự tuyệt,Mộc Thạch Nam hỏa khí cũng bốc lên.
“Lăn đến địa ngục đi! Ngươi đại biến thái đại phôi mèo này!” Nàng tức giận mắng.
“Đại phôi mèo?!Em dám gọi ta như vậy?”
“Có cái gì không dám. . . . . . A!”
Bàn tay vô tình của hắn ở trên mông nhỏ của nàng nhẹ nhàng đánh một cái.
“Ngươi không thể làm loạn. . . . . .”
Hai tay nàng liều mạng giãy giụa, nhưng càng khẽ động,cà vạt trói chặc hai tay lại chặt.
“Không nên từ chối, tối hôm nay em trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta !”
“Hành động giống loại người như ngươi là phạm pháp, ta sẽ tố cáo ngươi, hơn nữa ta cũng nhất định sẽ làm như thế!”
Hắn không có để ý tới nàng kháng nghị, ngược lại vươn tay cởi ra nút áo sơ mi của nàng, từ từ hiện ra thân hình nữ nhân hấp dẫn bị che giấu dưới lớp quần áo lỗi thời.
“Không cần lo lắng, ta sẽ phụ trách.” Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, mắt lóe lên tia mê luyến nhìn nữ nhân trước mắt giận không kềm được.
Mặc dù nàng tức giận như vậy, nhưng gương mặt đã hồng, sợi tóc tán loạn cùng quần áo xốc xếch, tản ra phong vận chỉ có ở nữ nhân cùng xinh đẹp.
Quan trọng hơn là một chút hơi thở dâm đãng mập mờ, bất kỳ nam nhân nào đều kháng cự không được yêu mị mê người. . . . .
Áo sơ mi bị cởi bỏ lộ ra bầu ngực tuyết trắng, vốn là quần ngắn cũng bởi vì giãy giụa mà cuốn lên, lộ ra quần lót màu đỏ có nơ con bướm cùng hai chân thon dài như ngọc mài.
Dưới ánh trăng xuyên qua ngoài cửa sổ, người nữ nhân này là con mồi xinh đẹp nhất trong mắt hắn.
“Ta sẽ phụ trách, cho nên em không cần lo lắng.” Hắn nói lại.
“Dùng cái gì phụ trách? Dùng tiền, ta không thiếu. . . . . . A! Dừng tay!”
Nàng vừa xấu hổmuốn ngăn cản hắn, nhưng hắn vẫn giống như dâm thú chỉ tham thực mỹ vị, không thể chờ đợi cởi ra y phục trên người nàng.
Áo khoác cởi ra khỏi thân thể của nàng,áo lót Lace màu đỏ bao quanh mềm mại rất tròn không có chút nào che giấu hiện ra ở trước mặt hắn.
“Áo lót màu đỏ? Em tiểu mèo hoang khêu gợi nha!”
Có thể thấy được nội tâm của nàng còn có một Mộc Thạch Nam khác nhiệt tình như lửa.
Hắn đang mong đợi đem cái nhiệt tình đó của nàng giải phóng ra ngoài. . . . . .
“Ngươi dám động đến một sợi lông tơ của ta thử xem!”
“Thật hung dữ đó. . . . . . Ha ha, ta liền động thử xem,em cũng không làm gì được ta.Em chẳng lẽ không biết nữ nhân phản kháng sẽ có hiệu quả ngược lại, sẽ kích khởi thú tính nam nhân cất giấu trong cơ thể cùng dục vọng chinh phục?”
“Câm mồm !” Nàng chịu đủ cái nam nhân tự đại này rồi!
Nàng cố hết sức kêu to, mong đợi có người tới cứu nàng.
“Cứu mạng a! Cứu mạng. . . . . .”
Hết chương 3