[NT | EDIT] VÔ THỜI HẠN CHƯƠNG 28
Hôm nay, tôi cũng coi như là cùng anh đi đến bạc đầu rồi.
Đáng giá.
—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Ngày 7/2/2008, chạng vạng tối ba mươi tết.
Ba Vu trên người mang tạp dề, đang bận rộn trong nhà bếp chuẩn bị bữa cơm phong phú đêm giao thừa.
Còn mẹ Vu từ trong nhà bếp ôm ra một bát nhân xủi cảo đã chuẩn bị sẵn, vừa nói chuyện với Lục Khải vừa gói sủi cảo.
Chương trình trên TV đã được chuyển sang kênh CCTV1, chỉ đợi đến đúng tám giờ để xem đêm hội Xuân Vãn.
Vu Miểu Miểu dời cái ghế đứng ở trước cửa dán câu đối xuân, bởi vì cửa nửa mở, cho nên trong lúc vô tình cô nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và Lục Khải ở trong phòng khách.
"Tiểu Khải, năm nay con có muốn về nhà bà nội một chuyến hay không, bà ấy thời gian trước có gọi điện thoại cho mẹ, nói là nhớ con."
"Mẹ, chúng ta mới là người một nhà."
Trong giọng nói dịu dàng của mẹ mang theo than thở: "Lúc ấy ly hôn, là bởi vì ông ấy ngoại tình, nhưng mà bà nội con...!vẫn luôn rất yêu thương con, cũng rất quan tâm con."
Lục khải trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp đồng ý nói: " Được, qua mấy ngày nữa con trở về một chuyến."
Tiếng nói chuyện của họ không lớn nhưng Vu Miểu Miểu lại nghe được hết mọi thứ.
Thì ra, năm đó mẹ ly hôn là bởi vì chồng trước ngoại tình.
Động tác dán câu đối trên tay chậm lại.
Mẹ cô tốt như vậy, dịu dàng chu đáo, trong trí nhớ cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi giận qua, vậy mà lại có người đàn ông mắt bị mù, bỏ lại tốt người vợ tốt như vậy mà thay lòng đổi dạ.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được giọng nói của ba từ trong phòng bếp truyền tới, hình như đang gọi tên cô.
Trong nháy mắt hồi thần, Vu Miểu Miểu từ trên ghế nhảy xuống chạy một đường vào: "Ba, ba gọi con à?"
Lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc tạp dề trong tay cầm một cái muôi, từ trong phòng bếp lộ ra nửa người, lấy lòng nói: "Bảo bối, nhà sắp hết muối rồi."
Ông nói xong, lại chau mày suy nghĩ một chút: "Mặc dù chống đỡ tối nay cũng không phải không được...!Nhưng mà, để ngừa vạn nhất, ba vẫn phải phiền con đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi rồi."
Mẹ Vu động tác thuần thục nắn vỏ sủi cảo trên tay, nhìn ông ghét bỏ: "Muốn Miểu Miểu giúp ông chạy việc vặt, cứ nói thẳng là được rồi, cứ phải vòng vo làm gì."
Lục Khải cũng cười, nghiêng đầu hỏi cô: "Có muốn anh cùng đi với em không?"
Vu Miểu Miểu đem cái ghế ngoài cửa dọn vào, dứt khoát khoát tay: "Không cần đâu ạ, anh cứ ở nhà giúp mẹ gói sủi cảo thật tốt đi, cửa hàng tiện lợi gần như vậy em tự đi là được rồi."
Nói xong, cô đem chiếc áo lông vũ màu đỏ để trên ghế sofa ra mặc vào, lại từ trong hũ tiền lẽ trên bàn uống trà nhỏ lấy ra một tờ hai mươi tệ, đi ra khỏi cửa nhà.
Trong cái thời tiết mùa đông giá rét tháng Chạp, hơi thở cũng muốn thành băng.
Gió lạnh thấu xương, trời đêm tối lại, không gian một mảnh đen kịt.
Xuyên thấu qua tầng mây mỏng, ánh trăng rải xuống mặt đường, thay thế cho khói lửa muôn nhà.
Vu Miểu Miểu đem hai cái tay bỏ vào trong túi áo lông, không nhanh không chậm mà đi, tâm tình hết sức bình tĩnh.
Bởi vì hôm nay là ba mươi tết, hầu hết hàng quán hai bên đường đều đã đóng cửa, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là đi thêm một con đường để đến của hàng tiện lợi 24 giờ 7-11.
Đèn đường mờ nhạt, ánh lên nụ cười không che giấu được trên mặt mọi người, ai ai thần sắc đều trông có vẻ từng bừng hạnh phúc, tựa hồ đều đã chuẩn bị xong hết để chào đón một năm mới.
Một năm mới đã đến, nhưng cuộc sống của Vu Miểu Miểu vẫn không có gì thay đổi.
Năm ngoái định xong mục tiêu phải xem hết ba mươi quyển sách, nay năm mới đã tới, cô chỉ hoàn thành một phần ba mục tiêu.
Mà một mực xe câu đuôi lý khoa thành tích, nếu như không có Nhan Quyện hỗ trợ, đại khái cũng sẽ không có gì tiến bộ.
Nhan Quyện...
Có lẽ năm 2007 đối với cô mà nói, cũng không phải là không thu hoạch được gì.
Ít nhất, nó đã để cho cô có được bí mật đầu tiên trong đời.
Ở trong "Mật ong và cỏ bốn lá", Yamada nói: "Thích cậu – phần tâm tình này là báu vật quan trọng nhất, băng lãnh mà sáng ngời...!có một không hai của tớ."
Giống như, Nhan Quyện là bảo vật của Vu Miểu Miểu.
Có một không hai.
Vỉa hè hai bên đường dòng người tấp nập, rất nhiều cô gái trong tay đều cầm những chiếc đèn lồng đủ mọi màu sắc, còn có người ven đường đốt những cây pháo hoa màu bạc, đang cầm ở trên tay vòng quanh vòng, sáng ngời đến có chút nhức mắt.
Vu Miểu Miểu có chút hoảng hốt, không biết Nhan Quyện bây giờ ở đâu, đang làm gì?
Một con đường khoảng cách không tính là quá xa, cô đi trên đường phố, đưa tay đem khăn quàng màu trắng trên cổ chỉnh lại chút, sau đó xoay người đẩy cửa kính cửa hàng tiện lợi 7-11 ra.
Trong cửa hàng tiện lợi có rất đông người, đại khái thời gian này nhiều người đều cần đi ra mua chút quà vặt thức uống để chuẩn bị cho buổi tối thức đêm.
Vu Miểu Miểu bị cuốn vào dòng người, tốn sức mà chen đến khu kệ hàng gia vị, nhón chân lên lấy xuống một hộp muối ăn.
Khó khăn từ trong đám người lui ra ngoài, cô suy nghĩ một hồi, lại cố tình lấy thêm một túi kẹo mận mình thích nhất, lúc này mới hài lòng đi xếp hàng trả tiền.
Đội ngũ xếp hàng rất dài, xa xa không thấy được đầu, Vu Miểu Miểu cũng không nóng nảy, an tĩnh đứng ở cuối hàng.
Đứng một hồi, trên mặt cô lộ ra vẻ do dự.
Suy tính hồi lâu, cô một tay cầm hộp muối lon cùng với kẹo mận ôm trước ngực, tay còn lại từ trong túi móc ra điện thoại di động.
Mở nắp điện thoại, cô nhấn vào QQ, gửi cho Nhan Quyện một tin nhắn:
[Chú cá thích leo cây: Chúc cậu năm mới sức khỏe dồi dào, nụ cười luôn nở trên môi, may mắn luôn bên cạnh.
Những thứ mong muốn đều sẽ đạt được và buông bỏ được những thứ không thuộc về mình.]
Dừng một chút, sợ anh hiểu lầm, lại nhanh chóng bổ sung một câu.
[Chú cá thích leo cây: Không phải gửi nhiều người:)]
Trong cửa hàng tiện lợi có mở máy điều hòa không khí, người thì lại nhiều làm cho Vu Miểu Miểu cảm thấy có chút nóng, đưa tay kéo khăn quàng xuống.
Nhắn tin xong, cô lần nữa đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, tiếp tục không có chuyện gì làm mà xếp hàng.
Mới vừa bỏ điện thoại di động vào trong túi thì cách lớp áo thật dày, nó rung lên một cái.
Vu Miểu Miểu có chút ngơ ngác, mặc dù không dám chắc lắm nhưng trong tiềm thức vẫn là ôm một chút hy vọng, nhanh chóng đem điện thoại di động lần nữa lấy ra.
Mở điện thoại di động lên, ánh sáng trên màn hình thể hiện cô nhận được một tin nhắn.
Nhấp vào biểu tượng chim cánh cụt, lại thật sự là Nhan Quyện.
[Mỗ Mỗ: Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, một năm mới mộng đẹp trở thành sự thật.]
Mộng đẹp trở thành sự thật?
Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm màn hình, từng câu từng chữ xem không biết bao nhiêu lần, đột nhiên kéo ra một nụ cười tự giễu.
Nhan Quyện, nếu như cậu biết mộng đẹp của tớ là cậu, cậu có còn hy vọng giấc mộng này trở thành sự thật không?
Đám người trước mặt liên tục thanh toán tiền xong đi ra...
Vu Miểu Miểu lắc lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa, cũng dời bước chân đi theo về phía trước một chút.
Mà bên ngoài cửa hàng tiện lợi, có người đẩy cửa kính đi vào, mang theo một trận gió lạnh.
Vu Miểu Miểu rúc người lại một chút, theo bản năng quay đầu, đèn ở trên trần nhà sáng lóa chiếu xuống, xa xa thấy một bóng người thẳng đứng gầy gò.
Hắn mặc một chiếc áo khoác bóng chày ngắn màu, cần cổ vây quấn một cái khăn quàng màu xám tro, từ mặt bên nhìn sang, màu da trắng nõn, sống mũi thật cao, khí chất trong trẻo lạnh lùng lại không thể kiềm chế được.
Đứng ở trong đám người, từ đầu đến chân đều đang phát sáng.
Tầm mắt giống như là bị đứng trụ lại, không thể di chuyển.
Trước mắt người đến người đi, Vu Miểu Miểu trừng mắt nhìn, cố gắng gạt đám đông ra để tìm thân ảnh quen thuộc kia, giây kế tiếp, lại thấy Nhan Quyện đột nhiên dừng bước, sau đó từ từ quay đầu lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, anh cũng sững sốt một chút.
Bên ngoài cửa kính là vạn nhà đèn đuốc, Vu Miểu Miểu đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, cô nhớ rõ đã không gặp qua Nhan Quyện suốt hai mươi ngày rồi.
Ngay tại lúc anh xoay người, cô mới phát hiện thì ra lúc không được thấy anh, thật rất khó chịu.
"Nhan Quyện, năm mới vui vẻ."
Cô không nhịn được cười lên, cách dòng người, không tiếng động đối với anh làm khẩu hình.
Bên ngoài đám đông, anh cũng cười, độ cong của khóe môi rất nhạt, rất nhanh liền tiêu tán ở trong không khí.
Sau đó anh cất bước đi tới, cho đến khi chỉ cách cô có mấy bước.
Anh lịch sự đáp lại: "Vu Miểu Miểu, năm mới vui vẻ."
Trái tim giống như là bị ngâm vào trong hủ mật, Vu Miểu Miểu không khống chế được khóe miệng mình giương lên, vui vẻ hỏi: "Cậu cũng tới mua đồ sao?"
Nhan Quyện gật đầu một cái: "Tớ tới mua nước chanh."
Anh nói tới chỗ này, trong giọng nói có chút không biết làm sao: "Chị tớ nhất quyết đòi uống."
Nghĩ đến bộ dạng Nhan Hi hướng anh vênh mặt hất hàm sai khiến, Vu Miểu Miểu buồn cười, gãi đầu một cái, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, nhẹ giọng nói: "Vậy...!tớ đợi cậu nhé, dù sao hai nhà chúng ta thuận đường."
Mười phút sau, Vu Miểu Miểu đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi nhìn cảnh đêm, nghe được âm thanh cửa kính bị đẩy ra.
Cô nghiêng đầu, quả nhiên thấy Nhan Quyện cầm trong tay một cái túi giấy đi ra.
Cuối chân trời thổi qua một trận gió, bóng đêm ngày càng dày đặc, Vu Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy chóp mũi chợt lạnh, giống như là có vật gì đang tan chảy.
Giật mình, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được những bông tuyết trong suốt từ không trung bay lượn quanh quẩn rồi rơi xuống, một mảnh trắng noãn lạnh như băng.
"Tuyết rơi."
Giọng nói của Nhan Quyện vang lên nhàn nhạt, nghe tựa hồ so với sương tuyết lạnh hơn.
Vu Miểu Miểu có chút hưng phấn đưa tay ra đón: "Đây là trận tuyết đầu tiên năm nay."
Mà khi trận tuyết đầu tiên đến, cô lại may mắn được cùng anh đứng chung một chỗ.
Hai người sóng vai nhau đi dưới bóng đêm, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu.
Đèn hai bên đường như cũ đứng lặng yên, ánh đèn chiếu rọi tuyết bay đầy bầu trời, giống như màu trắng bồ công anh, bay trên không trung, rất nhanh liền ùn ùn rơi xuống.
Trận tuyết này tới nhanh, rơi xuống cũng gấp, rất nhanh liền đua nhau kéo đến rơi xuống.
Nhan Quyện mặc áo khoác bóng chày không có mũ, Vu Miểu Miểu len lén ngẩng đầu, thấy trên sợi tóc đen nhánh của anh, rơi xuống lẻ tẻ vài chấm trắng.
Áo lông vũ của cô là loại có mũ liền, nhưng cô lại không có đội, sóng vai cùng anh đi trên con đường thưa thớt người.
Trong băng thiên tuyết địa, hai bóng người một cao một thấp, nhìn qua lại rất hài hòa.
"Nhan Quyện, cậu biết không?"
Giữa bốn bề yên lặng, cô nhẹ giọng mở miệng, thở ra một làn khói trắng.
"Gì cơ?" Nhan Quyện nghiêng người sang phía cô, trên lông mi dính tuyết, anh chớp mắt mấy cái, rất nhanh liền hòa tan.
Không chút suy nghĩ, cô bật thốt lên: "Lúc trước tớ ở trên mạng xem qua một câu nói, sương tuyết rơi đầy đầu —— "
Nói tới chỗ này, đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng lắm, Vu Miểu Miểu sững sốt một chút, thanh âm có chút đột ngột dừng ở chỗ này.
Câu tiếp theo cô muốn nói là, cũng coi là đến bạc đầu.
Nhưng vào giờ phút này, rõ ràng không đúng lúc.
Vừa rồi cô đúng là nước vào trong đầu, tại sao lại đột nhiên nghĩ tới câu này chứ, thật là muốn chết quá đi.
Nhan Quyện nhìn cô đột nhiên dừng nói, có chút nghi ngờ đưa mắt nhìn tới, nhẫn nại hỏi một câu: "Sương tuyết rơi đầy đầu, sau đó thì sao?"
"Ách...!Sau đó a..." Vu Miểu Miểu ngượng ngùng cười, ấp úng nửa ngày, mới cứng rắn trả lời: "Sau đó, tuyết liền hòa tan."
Cô cảm thấy mình tựa như đứa thiểu năng.
Nhan Quyện sững sốt một chút, sau đó nhẹ khẽ cười.
Tựa hồ là thở dài một chút, trong đôi mắt trong suốt của anh có chút không biết làm sao: "Trong đầu cậu cả ngày đều đang suy nghĩ cái gì vậy."
Xác nhận anh không phát hiện sự khác lạ của mình, Vu Miểu Miểu sờ ngực một cái, vui mừng mình tránh thoát một kiếp.
Tuyết rơi dày đặc trên mặt đất, trên đầu và trên bả vai hai người, rất nhanh liền rơi đầy bông tuyết.
Mà khoảng cách hai con phố ngắn ngủi, rất nhanh cũng đã đi hết.
Trên mặt đất đã được bao phủ một lớp tuyết trắng mỏng, Vu Miểu Miểu quay đầu lại, thấy dọc theo đường đi cô và Nhan Quyện lưu lại nhàn nhạt dấu chân.
Mặc dù rất cạn, nhưng cũng rõ ràng.
Hôm nay cô không có buộc tóc, gió lạnh cuốn lên, thổi loạn mái tóc suôn dài.
Theo thói quen cúi đầu đi nhìn mũi chân của mình, sau một lát cô lại ngẩng đầu lên, giống như bảo đảm vậy, trịnh trọng mở miệng: "Nhan Quyện, học kỳ mới tớ sẽ càng cố gắng hơn nữa."
Tớ sẽ cố gắng để cho mình càng ưu tú, để cho mình xứng với cậu.
Cuồng phong gào thét cuốn tới, tóc cô dài không có dây thun buộc, ngày càng loạn lên.
Hoàn toàn là một động tác vô thức, Nhan Quyện đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp cô sửa lại tóc.
Những ngón tay lạnh như băng của anh sượt qua lỗ tai cô.
Trong nháy mắt đó, Vu Miểu Miểu cảm thấy ngay cả máu cũng đông lại.
Tựa hồ ý thức được hành động của mình quá thân mật, anh rất nhanh thu tay lại: "Xin lỗi."
Tim đập dồn dập, Vu Miểu Miểu vội vàng lắc đầu, lắp bắp trả lời: "A? Không, không sao..."
Cô cúi đầu, sợ bị Nhan Quyện thấy gò má mình giờ phút này đỏ đến có thể nhỏ máu.
Trái tim rất lâu không thể bình tĩnh.
***
Có lẽ ngày mai sau khi mặt trời mọc, tất cả dấu vết trận tuyết tối nay lưu lại cũng sẽ bị chôn vùi.
Nhưng con đường cô cùng anh đi qua, đỉnh đầu rơi đầy tuyết, còn có nhiệt độ lúc đầu ngón tay anh sượt qua lỗ tai cô lưu lại.
Vu Miểu Miểu vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Chương 29.