Bệnh viện tư nhân Đồng Xuân là một trong các bệnh viện sang trọng nổi tiếng bậc nhất trong giới thượng lưu, giá cả trên trời cho các buổi chẩn đoán và xét nghiệm, tiền thuốc, tiền chữa bệnh. Mặc dù giá cả không mấy "đáng yêu" cho lắm, nhưng chất lượng tay nghề, cơ sở vật chất và dịch vụ ở đây tuyệt đối không phải là dạng tầm thường. Thế nên dù đắt đỏ đến cỡ nào, các nhân vật con ông cháu cha vẫn đưa nhau đến đây chữa bệnh. Cuộc sống rất chi là xa xỉ. Sảnh bệnh viện thì không khác gì sảnh khách sạn năm sao là bao. Không gian thoáng đãng với mấy bộ ghế sopha bọc da xám sạch sẽ được đặt rải rác cho bệnh nhân và người thân ngồi chờ. Đặt giữa sảnh là một cây dương cầm màu đen, nằm ngay dưới chiếc đèn chùm pha lê đang toả sáng lấp lánh. Người nghệ sĩ dương cầm mặc một chiếc váy trắng dài, đôi bàn tay mềm mại múa trên phím đàn, chơi bản nhạc nhẹ nhàng du dương "Con đường của gió". Cảnh tượng rất thoải mái, thư thái.
Trừ hai người nọ ra.
"Anh đợi đã!" Cô gái nọ, trong chiếc đầm xoè rất đáng yêu màu xanh da trời nhàn nhạt và mái tóc ngắn ôm sát mặt kêu lên. Tiếng kêu không quá lớn, nhưng đủ để thu hút sự quan tâm của mọi người có mặt trong sảnh.
Người thanh niên cao lớn kia chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô gái nọ. Anh ta có vẻ mới ngoài ba mươi, nhưng đường nét gương mặt đã thấm nhuần sương gió, xuất hiện vài nếp nhăn nơi đuôi mắt, dáng vẻ rất trầm mặc. Cằm lún phún ít râu chưa kịp cạo, cặp mắt mệt mỏi có vẻ lười biếng. "Cô gọi tôi?"
"Phải!" Cô trả lời rất thẳng thắn, đi ngay vào trọng điểm. "Anh Belly! Em đã thầm ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi! Ngay từ..." Cô ngưng lại, cười ngượng ngùng. "Cái rung đầu tiên."
"...Cái rung?" Belly chậm rãi, trong thoáng chốc cau mày đầy khó hiểu.
"Phải, em rất thích những người đàn ông có bụng to. Thật hấp dẫn và khó cưỡng lại! Bụng bia tới bụng mỡ, em đều đã thấy qua. Nhưng chưa một ai có thể hấp dẫn em được như cái rung belly của anh cả! Ngay từ giây phút nó rung lên lần đầu tiên, trái tim này đã thuộc về anh mất rồi." Cô nắm lấy bàn tay của anh ta, đôi mắt sáng ngời như bắt được vàng, mỉm cười đầy trìu mến, quỳ xuống như chuẩn bị cầu hôn. "Anh có đồng ý làm người yêu em không?"
Xung quanh mọi người không hiểu gì mấy, chỉ thấy cảnh tỏ tình thì cầm điện thoại lên quay lại, có người còn hú hét cổ vũ ở đằng xa. Người chơi đàn cũng liền chuyển sang chơi bản nhạc đám cưới như ngầm ủng hộ. "Chấp nhận đi!!"
Anh đứng một lúc lâu, rồi cười nhẹ, trả lời. "Phương, em rất tốt, nhưng, trái tim và cả cái belly này đều đã thuộc về một người đàn ông khác rồi."
Trái tim cô gái ấy như trùng xuống, mặt tối xầm lại. Tất cả mọi người có mặt trong sảnh bệnh viện cũng đều ngỡ ngàng và bàng hoàng trước câu trả lời ấy. Cô lặng yên một lúc lâu, khiến vài người lo sợ tưởng cô đau lòng đến độ bật khóc, liền bối rối không biết nên làm gì. Nhưng mà, ngược lại với mọi người lo lắng, trên gương mặt xinh đẹp kia không hề đọng lại một giọt lệ nào cả. Cô chỉ lặng lẽ hỏi một câu, "Anh ta đối với anh có tốt không?"
"...Tốt lắm. Em... Anh rất tiếc... Nhưng..." Anh chưa kịp nói hết câu đã nhanh chóng bị cướp lời. "Ngưng ngay! Anh có phải là con trai không vậy? Cái gương mặt đó là thế nào, hả? Chẳng phải tôi mới là người bị từ chối sao? Anh lo cho bản thân trước đi đã. Không cần phải lo cho tôi." Cô chống tay lên eo, nhếch miệng cười. "Chẳng qua tôi tìm nhầm nam chính đam mỹ mà thôi, lần tới nhất định tôi sẽ tìm được soái ca của đời mình. Nhớ đấy, là anh bỏ lỡ mất tôi, sau này có tiếc cũng đừng khóc lóc năn nỉ tôi đấy!"
Xoay lưng lại, cô tính bước đi về phía cửa, chợt nhớ ra điều gì đó, liền xoay lại. "Quên mất, gửi cho anh ta lời hỏi thăm của tôi. "Vaffanculo". Vậy thôi." Cô cười thật tươi rồi quay người bỏ đi. "Addio."
Sau khi cô gái kia rời khỏi được một lúc lâu, mọi người trong sảnh mới bắt đầu phản ứng. Vỗ tay ầm ầm như vừa được xem kịch hay, bàn tán hồi lâu, có người còn tranh thủ cập nhật video lên mạng xã hội. Nữ phụ đam mỹ nhưng không hề bánh bèo một chút nào, mà còn rất ngầu. Chắc chắn không phải là chuyện được nhìn thấy mỗi ngày, tin tức nhanh chóng gây dậy sóng, trở thành đề tài được bàn tán liên tục. Còn anh chàng belly kia cũng không biết từ khi nào đã biến mất khỏi sảnh bệnh viện.
oOo
Kha Tử Tước sau khi đi ra khỏi phòng, Âu Dương Tĩnh Dạ liền vui sướng tận hưởng bữa ăn "sang trọng" của mình, vừa mong chờ sự trở lại của má mì cùng các quả trứng nóng hổi, ngon lành. Nhưng chưa ăn được mấy muỗng thì nghe thấy tiếng gõ lên mặt kính cửa sổ. Cộc cộc! Tĩnh Dạ bực mình, đặt muỗng xuống, quay ra phía cửa sổ. Trong lòng tính mở miệng mắng chửi thì chợt nhận ra người ở bên ngoài.
"Tiểu Quả! Tiểu Bảo! Hai đứa làm gì ở đây vậy?" Cô kéo cửa sổ lên, cau mày thắc mắc.
"Tiểu thư, người không sao! Chúng em lo gần chết!" Cả hai đứa nhỏ đồng thanh nói. Mặc dù ai cũng biết là tiểu thư của bọn họ, hoàn toàn không phải hạng vừa, từ khi còn rất nhỏ đã tập tành võ thuật, vũ khí. Nhiều lúc nếu đem so sánh với huấn luyện của bộ đội đặc chủng cũng không chênh lệch là mấy. Lại được thêm khả năng hồi phục đáng kinh ngạc của cô, nói không ngoa chứ, địch chưa bị đem ra làm gỏi đã là may lắm rồi. Thế nhưng mà, nghe tin tiểu thư của bọn họ bị giữ tại bệnh viện, lại còn bị thương, làm thuộc hạ cũng là người nhà, ai lại không sót?
"Lo cái gì mà lo? Chẳng phải trước giờ cả hai đứa đều đã thấy thôi gãy mấy cái xương vẫn hồi phục nhanh chóng sao? Có lần còn tưởng phế cả chân trái, cũng đã ổn định rồi đấy thôi? Cứ phải lo bò trắng răng." Tĩnh Dạ thở dài quay trở về với bát cháo của mình. Trời đánh tránh miếng ăn, cô cũng chỉ là muốn ăn xong chén cháo thôi. Có cần phải nháo nhào như vậy không?
"Tiểu thư, chúng em đến là để đưa tiểu thư về mà!" Tiểu Quả cùng Tiểu Bảo nhanh chóng trườn qua ô cửa sổ, lại gần chỗ cô đang ngồi, giải thích. "Đúng đó, trong bang ai cũng lo lắng cho tiểu thư hết. Cả lão gia cũng đều bồn chồn không yên, nhanh chóng huy động mọi người đến để đón tiểu thư."
Tĩnh Dạ không buồn nhìn, tiếp tục vừa ăn vừa trả lời. "Cái này là mọi người tự quyết định, ta đã bao giờ nói muốn về đâu?"
"Tiểu thư! Đừng nói vậy mà!" Cả hai đứa nhỏ vây lấy cô, ôm chân năn nỉ, hai cặp mắt long lanh đầy nước. "Cả chị Phương Phốt, anh Belly lẫn anh TVB đều đã xuất trận. Tất cả chỉ để tìm cơ hội gây náo loạn bệnh viện để đưa tiểu thư ra thôi mà... Tiểu thư..."
"Ngưng ngay! Mắt cún con không có tác dụng với ta đâu." Tĩnh Dạ liếc hai đứa nhỏ, cô đã quá quen thuộc với cái trò này rồi. Cách đấy một hai năm thì có thể vẫn còn công hiệu, nhưng mà sau khi bị lừa không biết bao nhiêu vố, cô nhất quyết không bị mua chuộc. Cực kì kiên định, từ chối đi về. "Hai em mau đưa người về đi. Về nói với cha ta rằng, "Bao giờ con muốn sẽ tự về. Cha đừng nhúng tay vào." Còn lại," Tĩnh Dạ nhìn về phía camera, nói. "Phi Tử, anh đã đột nhập rồi thì nhớ xoá đoạn hội thoại này đi, tiện thể thông báo cho tất cả mọi người khác rút lui. Đây là chuyện của tôi. Không cần phải tham gia náo loạn."
"Được rồi, tôi đã hiểu thưa tiểu thư. Quả Quả, Bảo Bảo. Rút lui." Trong phòng vang lên tiếng nói bị biến dạng của Phi Tử, ra lệnh cho hai đứa nhỏ mau chóng lui về. "Tôi sẽ thông báo cho mọi người trong bang. Nếu có gì cần, tiểu thư chỉ cần ra hiệu như chúng ta đã nói trước đây. Chỉ cần có tín hiệu, chúng tôi sẽ lập tức có mặt."
"Cảm ơn anh, Phi Tử. Tôi biết rồi, có vấn đề cần thiết sẽ lập tức ra tín hiệu." Tĩnh Dạ mỉm cười. Cô đưa ngón tay trỏ và giữa lên thái dương rồi đập đập hai cái, chào tạm biệt. Trong nháy mắt, căn phòng chỉ còn lại một mình cô, như thể tất cả từ nãy đến giờ là do cô tưởng tượng ra vậy. Tĩnh Dạ cười nhẹ, tiếp tục ăn cháo. Đây chưa phải lúc để cô trở về, còn rất nhiều thứ chưa giải quyết được. Cô cần câu trả lời cho thắc mắc của bản thân. Và đây là một cơ hội rất tốt.
Ăn cháo được phân nửa thì cánh cửa phòng bệnh lại mở ra, "A! Trứng!"
Người thanh niên đứng ở cửa nhăn mày, mắt giựt giựt. "Đồ tham ăn, chỉ biết nghĩ đến trứng thôi à? Bộ cô không nghĩ được đến cái gì khác sao?" Mặc dù ngoài miệng nói những điều khó nghe, nhưng Kha Tử Tước vẫn mang về mấy quả trứng như cô yêu cầu.
"Có thực mới vực được đạo. Ăn xong, no nê rồi cái gì khác tính sau." Cô nhanh chóng giựt lấy bịch trứng từ trong tay anh, xuýt xoa. "A! Có cả rau răm nữa! Anh mua trứng vịt lộn à? Má mì là tuyệt nhất! Yay!"
"Này này! Trứng vịt lộn là của tôi! Ai cho cô ăn!" Tử Tước vươn tay muốn giựt lại nhưng đã bị Tĩnh Dạ đưa ra xa khỏi tầm với.
"Sao lại keo kiệt như vậy anh mua tới bốn quả trứng mà. Chia cho tôi một ít có làm sao đâu? Keo kiệt như vậy, về già cũng sẽ không ai thèm lấy đâu." Cô bĩu môi, tay vẫn giơ cao bịch trứng lên không để anh với được.
"Không ai lấy cũng đỡ hơn là lấy cô. Con gái con đứa gì mà miệng mồm lanh thế cơ chứ!" Anh hừ một tiếng, tay vẫn vươn lấy bịch trứng, nhưng không cẩn thận mất đà. Ngã lên người cô. Cả hai người rơi vào trạng thái rất ám muội, cô nằm dưới còn anh ở trên, tay chống hai bên, mắt đối nhau. Trong thoáng chốc, căn phòng rơi vào im lặng. Cả hai người đều không biết rằng bản thân đều có cùng một suy nghĩ với người kia, đều tự hỏi, mình đã gặp đối phương ở đâu trước kia? Cho đến khi hơn hai phút đồng hồ trôi qua, bụng cả hai người lại đồng loạt réo lên một lúc mới khiến họ nhanh chóng rời khỏi trạng thái ngượng ngập kia.
"E hèm! Cô có phải là heo không thế? Ăn hết cả NỬA tô cháo rồi mà bụng vẫn còn kêu sao?" Tử Tước mắng nhưng mắt lại quay đi chỗ khác như tránh nhìn vào mắt cô. Đôi mắt có thập phần quen thuộc ấy.
"Hừm, ăn cháo thì đương nhiên là không đủ chất không đủ no rồi! Mà sao anh cũng đói? Tưởng anh ăn táo ngập mặt rồi chứ?" Cô cười nhếch mép đầy châm chọc, thực chất để che đi suy nghĩ đang rối loạn của bản thân.
"Tôi cũng là người mà, ăn táo không thì làm sao mà sống?... Ê! Ai cho cô ăn trứng vịt lộn của tôi!" Quay qua đã trông thấy cô đập vỡ một đầu quả trứng vịt lộn, đang cầm lên hút nước trứng.
"Đã nói là san sẻ rồi không phải sao? Rộng lượng một chút có chết ai đâu. Mà anh kêu anh đi kiểm tra người bán trứng gì kia mà không phải sao? Sao rồi?" Tĩnh Dạ phẩy phẩy tay, bứt một ít rau răm rồi rắc ít muối tiêu lên trên quả trứng, lấy thìa xúc ăn.
Tử Tước không thèm đôi co với cô nữa, đưa tay cầm lấy một quả trứng lên, vừa ăn vừa nói. "Cũng không rõ tại sao lại có người bán trứng rong trong bệnh viện. Phải chăng thấy chỗ làm ăn ngon cơm nên mới làm liều? Chẳng biết tại sao cũng chưa bị bảo vệ bắt lại nữa."
"A~ Trứng vịt lộn ngon quá đi mất! Cả chai trứng sữa hột gà cũng thơm nữa. Thiệt là số dzách mà!" Tĩnh Dạ cười suиɠ sướиɠ, xoa xoa bụng.
"Ê! Cô nói chia sẻ kia mà, sao mới đấy đã ăn hết ba quả trứng vịt lộn là thế nào? Bộ cô là cái máy tiêu thụ sản phẩm tốc độ cao sao? Ngốn thức ăn kinh đi được!" Tử Tước quay qua quay lại đã thấy trên bàn có ba cái vỏ trứng vịt lộn nằm lăn quay trên khay, còn tên "tù nhân đáng đánh" của anh đang ngồi tận hưởng trên ghế sopha, mặt đầy thoả mãn.
"Hì hì, quá khen, cũng tại trứng ngon quá đấy mà." Tĩnh Dạ cười tít cả mắt. Quả thật cô rất dễ nuôi. Chỉ cần có đồ ăn ngon, nếu là đồ ngọt thì càng tốt, chỗ ngủ thoải mái thì thế nào cũng chịu được. Cô ngáp một cái, bỗng nhiên rùng mình vì lạnh liền quyết định leo lên giường đánh một giấc.
Chưa đi được mấy bước, như đoán được ý định của một con lười như cô, Tử Tước đã nhanh chóng tóm lấy cổ áo cô. "Này, ai cho cô đi ngủ hả? Đừng quên cô hiện là tù nhân, không phải là cứ ăn xong là được ngủ đâu. Làm sao mà suиɠ sướиɠ như vậy được?"
"Anh ghen tỵ với sự nhàn hạ của tôi à. Thật đáng thương, đi làm công mà muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được. Lại phải đi chèn ép một kẻ tội nghiệp vô tội như tôi sao? A~ Thật là đáng thương quá đi." Tĩnh Dạ quay đầu lại, ánh mắt tỏ vẻ đầy thương hại, cố ý trêu trọc con người kia. Cô vốn không phải là người thích nói nhiều. Nhưng khi gặp anh, lại luôn có cảm giác muốn trêu trọc anh, muốn tranh cãi với anh. Thật là kì lạ nha~.
"Hừ, ai thèm chèn ép cô! Chẳng qua là làm theo lệnh được giao xuống từ cấp trên thôi. Không thích cũng phải làm! Nếu thương hại tôi, thì làm cho nhanh đi để tôi còn đi về ngủ. Nói chuyện với cô mệt não quá đi mất."
"Ủa anh có não hả? Sao giờ tôi mới biết?" Tĩnh Dạ làm ra vẻ ngạc nhiên, giọng đầy kinh ngạc. "Tôi tưởng nó rớt đâu mất rồi, còn đang tính giúp anh đi tìm. Bây giờ nghe anh nói có não để mệt, thật không biết nên buồn hay mừng cho anh đây."
Tử Tước mắt giựt liên hồi, cảm tượng như họng ôm đầy một cục tức. Mặt tối sầm, liền đưa tay bóp lấy má cô. "Tưởng là cô còn phải mất cả tuần đến cả tháng để hồi phục, ai dè mới một hôm đã bình phục, lại còn rất có tâm trạng để tranh cãi với tôi. Được, như vậy thì tốt, nhanh chóng làm xong việc rồi cho cô ra khỏi đây. Thật là đỡ được một cục nợ, nặng hơn cả con hà mã cái. Hây a, thật khổ thân cho ai sau này phải rước cái cục nợ như cô về nhà. À mà khoan, cô chắc gì đã có ai cưới mà khổ thân. Ha ha ha!" Ngưng một lúc, anh quay trở về vấn đề. "Không đùa nữa. Đi theo tôi."
"Đi đâu cơ?"
"Đi đo đạc để may quần áo chứ còn đi đâu nữa? Cô tính gặp Boss bằng cái bộ dạng chết trôi đấy à?"