Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 15




Thời điểm K bước vào nhà, trên tay chỉ ôm một con mèo nhỏ màu trà, trên vai khoác một kiện quần áo. Mễ Tử đang ngồi uống sữa trên sô pha thấy vậy chạy tới, nhìn thấy mèo nhỏ, giật mình nói, “Anh Tử Hữu? Làm sao anh lại biến về nguyên hình rồi?”

Tử Hữu liếm mũi, lỗ tai giật giật, từ trong ngực K nhảy ra, phốc một cái rơi xuống đầu vai Mễ Tử.

K nhìn Tử Hữu loay hoay một hồi, sau đó đơn giản bấu lấy đầu vai Mễ Tử không thèm động, ánh mắt lúc vô ý liếc nhìn đến mình, phát hiện mình còn đang nhìn cậu chằm chằm, vội vàng giơ móng vuốt liếm mao, cố gắng biến thành một con mèo đơn thuần cái gì cũng không biết. Nauy đứng một bên thiêu mi, trong lòng thầm nói, đứa nhỏ này nhìn sao cũng thấy thật ngốc.

K đem quần áo đưa cho Mễ Tử, vỗ vỗ đầu nhóc: “Đem quần áo của anh Tử Hữu để vào phòng đi.”

“Dạ!”

Mễ Tử cười híp mắt gật đầu, sau đó như một làn khói mang theo Tử Hữu chạy lên lầu. Nauy nhìn theo thân ảnh nho nhỏ đi đến cửa phòng Tử Hữu, một tay cầm quần áo, tay còn lại bưng ly sữa tươi, cứ như vậy đứng ngốc cạnh cửa không biết phải làm sao. Nauythở dài trong lòng, đang định bước lên hỗ trợ, K đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Cậu cũng quá cưng chiều nó rồi. Mễ Tử dầu gì cũng đã là học sinh trung học, chính vì cậu quá cưng chiều nó, khiến nó ngay cả chuyện đơn giản cũng không biết làm!”

Nauy sửng sốt, quay đầu nhìn K, khóe miệng nhếch lên, “Vậy thì làm sao? Cưng chiều em ấy là sở thích của tôi đó!”

Nói rồi, nhe ra một cái răng khểnh, lại giơ tay vỗ vỗ vai K mấy cái mới bỏ chạy lên lầu.

K lắc lắc đầu, nhấc chân bước vào phòng khách.

Alice ngồi trên sô pha từ nào giờ, nhìn anh: “Như thế nào lại về cùng thằng nhóc kia?”

“Ừ! Đứng trước cửa CLB đợi cậu ấy!”

Nghe vậy, Alice liền nhíu mày, “Chờ nó? Vậy lúc em trở ra sao lại không thấy anh?”

K ngồi vào ghế, đem chân gác lên bàn trà, ngửa đầu nhìn trần nhà, có chút lười biếng đáp, “Đại khái là lúc đi mua thuốc đã bỏ qua rồi đi!”

Thái độ K vân đạm phong khinh, Alice nhìn chằm chằm gò má của hắn hồi lâu, mím môi nói: “Khách trong CLB hôm nay nói, đứa bé kia quá sạch sẽ.”

K nhướng mày, thái độ có chút hăng hái, “Phải không?”

Cảm nhận được tâm tình của K thay đổi, Alice không nói nữa. Ngồi bên cạnh hắn hồi lâu, Alice đột nhiên đứng lên trở về phòng. K híp mắt nhìn theo bóng lưng Alice biến mất ở cầu thang, bất đắc dĩ thở dài.

Sau lưng, Lam Sinh đang ép buộc La Minh ngồi đánh bài cùng mình, chống quai hàm thấp giọng hỏi: “Trước kia không hỏi, K cùng Alice rốt cuộc là loại quan hệ gì?”

“….” La Minh không trả lời, ánh đèn phản quang lên mắt kính, nhìn không rõ vẻ mặt.

“Nè!” Lam Sinh quay đầu nhìn, đầu ngón tay đâm đâm bả vai đối phương, “Tôi đang nói chuyện với cậu đó, Alice là do K nhặt về đầu tiên đi? Lúc đó phát sinh chuyện gì?”

“….”

La Minh thật muốn bật chế độ người vô hình, nhưng mắt thấy không giả vờ được nữa, chỉ phải cúi đầu thấp giọng đáp, “Cụ thể tôi cũng không biết. Bất quá tôi khuyên cậu đừng đi tò mò thì tốt hơn!”

“ Tại sao?” Lam Sinh nháy mắt mấy cái, con ngươi xinh đẹp hiện ra tia tò mò. Y gần đây đang biết tiểu thuyết, nói không chừng đây là tình tiết hay ho, cho nên lôi kéo tay áo La Minh không ngừng, “Nói cho tôi nghe một chút đi!”

Cùng lúc đó, Mộng đi tới kéo ghế ngồi xuống, hạ thấp giọng, “Lam Sinh tiên sinh… có một số việc, không biết sẽ rất thoải mái nha.”

“Nga!”. Chân mày Lam Sinh giương lên, sáp lại gần nhìn Mộng híp mắt cười, “Mộng cũng có thể nói ra lời thương cảm như thế, quả nhiên là biết nguyên nhân đi?”

Tính tình Lam Sinh vốn hoạt bát sáng sủa, đôi khi làm những hành động người ta không lường trước được. Cái đuôi sau mông vểnh lên, y sấn khuôn mặt tươi cười hết sức khả ái tới, khiến cho Mộng bỏ bừng mặt vì xấu hổ, ấp úng vân vê ngón tay: “A…. Cái này… cái này… cũng là em nghe người khác nói thôi!”

“Ồ?” Lam Sinh cười giảo hoạt, “Là nghe ai nói?”

“Nghe….”

“Mộng! Chớ bị người khác lợi dụng!”

La Minh đúng lúc cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Mộng đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hốt hoảng che miệng, có chút oán giận trợn mắt lên nhìn Lam Sinh, sau đó nhảy xuống ghế chạy mất.

“Sách!” Lam Sinh nhất thời mất hứng, bất mãn liếc nhìn La Minh, “Cứ ưa xem vào việc của người khác!”

“Tôi là vì sống còn của cậu mà suy nghĩ thôi.”. La Minh nhàn nhạt đáp.

Lam Sinh nghe thấy chợt sửng hốt, hai mắt nheo lại thành hình viên đạn, không dám tin mà nhìn chằm chằm La Minh một lượt từ trên xuống dưới. Thậm chí còn đứng dậy đi xung quanh La Minh một vòng, tay sờ cằm hồ nghi: “Hôm nay cậu ăn trúng đồ hư à?”

“….”La Minh nhìn trời, đem bài trên tay để xuống, im lặng trở về phòng.

Lam Sinh bị bỏ mặc có chút khó hiểu, trong đầu toàn là câu nói của La Minh ban nãy: “Tôi là vì sống còn của cậu mà suy nghĩ thôi.”

Tên kia không phải thích nhất là châm chọc mình sao? Thế nào có thể nói mấy lời như vậy? La Sinh bước thấp bước cao chạy đến bên cửa sổ, dùng sức nhoài người nhìn ra ngoài. Nauy ôm Mễ Tử từ trên lầu đi xuống nhìn thấy, khó hiểu hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“A?” Lam Sinh biểu tình kinh sợ đáp, “Anh cảm thấy ngày mai sẽ có đại hồng thủy a!”

“…..”

Ngày hôm sau, lúc Tử Hữu tỉnh dậy vẫn trong hình dạng mèo nhỏ. Hôm qua cậu được Mễ Tử thả lại trong phòng, lát sau liền ngủ thiếp đi. Giường ngủ mềm mại, biến thành hình người thì thấy cũng bình thường, nhưng trong bộ dáng mèo mà nói thì hết sức rộng rãi.

Muốn lăn bao nhiêu thì lăn a!

Tử Hữu cảm thấy tâm tình rất tốt, quơ quơ đuôi đứng dậy, chân sau đạp một cái, chân trước duỗi dài ra, siêu cấp thoải mái.

Lông mao trên đầu có chút rối, cậu vừa liếm qua một lần thì Mễ Tử mở cửa thò đầu vào, nhoáng thấy Tử Hữu trên giường đang liếm vuốt thì đạp dép chạy ào vào.

“Tử Hữu ca! Thế nào vẫn còn ở bộ dáng này?”

“Meo…” Tử Hữu meo meo ô mấy tiếng, bất quá Mễ Tử cũng là mèo nên đều nghe hiểu: “Lâu rồi không ở trong bộ dáng này, giờ biến về cảm thấy thật thoải mái!”

“Vậy nha?”. Mễ Tử hai mắt sáng lòe, “Em cũng lâu lắm rồi chưa có trở về nguyên hình.”

Vừa nói xong, đột nhiên “bịch” một tiếng, đồng phục học sinh Mễ Tử đang mặc trên người rơi xuống, sau đó trên sàn nhà liền xuất hiện một con mèo nhỏ màu xám tro đuôi ngắn ngồi ở đó.

Vì vậy mà, thời điểm Nauy bởi vì buồn bực Mễ Tử thế nào còn chưa có xuống, đẩy cửa phòng Tử Hữu ra liền thấy trước mắt chính là mèo lớn mèo nhỏ đang nhào qua nhào lại đùa giỡn trên giường.

Mắt Nauy từ từ nheo lại, liếc nhìn đồng phục học sinh trên sàn nhà, sải bước chân đi qua, túm lấy mèo nhỏ Mễ Tử còn đang chơi vui vẻ, rống to: “Mễ Tử ngốc, em sắp trễ học rồi!”

“…. Meo….”

Bởi vì Tử Hữu đi làm buổi tối, cho nên ban ngày cậu rất rảnh rỗi. Lúc mới biến thành hình người, ngày nào cũng muốn cùng Nauy chạy trong hẻm nhỏ. Nhưng gần đây đã quen thuộc với cuộc sống của con người rồi, mới mẻ nhanh chóng biến mất, cái gì cũng không gợi nổi hứng thú trong cậu. Vốn cậu cũng lười biếng, dùng lời của Lam Sinh mà nói thì, chính là tuổi tác thanh niên tâm hồn lão niên.

Cho nên khi K lếch chân tới ban công lầu hai, quả nhiên tìm thấy Tử Hữu.

Lúc bấy giờ Tử Hữu mới ăn sáng xong, vẫn một mực duy trì hình dạng mèo, ngồi phịch trên ghế đặt ngoài ban công. Nơi này vừa có thể nằm dài phơi nắng, vừa có thể đón gió thổi phiêu phiêu. Bên ngoài lan can là bồn hoa trồng đủ thứ hoa diễm lệ, tỏa mùi hương ngào ngạt khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Cậu híp nửa con mắt, cái đuôi có tiết tấu quơ quơ, nhìn mấy con chim đậu trên dây điện gần đó đến ngẩn người, ngay cả K tiếp cận lúc nào cũng không phát hiện được.

“So với lúc làm người, coi bộ làm mèo thoải mái hơn ha?”. Tiếng K nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu truyền tới, Tử Hữu ừ một cái, sau đó mới phản ứng kịp là ai đang nói chuyện với mình, giật mình ngồi phắt dậy.

“K…… tiên sinh. ”

K hơi nhíu mày, không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy mình Tử Hữu lại cứ khẩn trương như vậy. Sờ sờ sống mũi, ừm… thật ra hắn cũng thích nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nhưng mà… cũng không cần thiết phải sợ thành như vậy chứ…

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng K vẫn cảm thấy là mình chưa đủ phấn khích.

K đưa tay chỉ cái ghế, Tử Hữu phản ứng kịp, vội vàng nhảy xuống đất chuẩn bị trốn đi. Nhưng chân trước vừa chạm đất đã bị K khom người ôm lại. Tử Hữu sửng sốt, K cũng đã ngồi yên trên ghế, đem cậu đặt ngồi trên chân hắn.

“Meo?”. Tử Hữu nghi hoặc nghiêng đầu.

“Nơi này ngắm cảnh không tệ.” K giống như là tán gẫu, nhàn nhạt nói.

“….” Tử Hữu lắc lắc cái đuôi, cảm giác được nhiệt độ cơ thể K truyền tới khiến cho cậu có hơi lúng túng.

K nhìn bầu trời phía xa. Bên dưới, Lam Sinh, La Minh đang chuẩn bị ra ngoài. Mộng đứng ở huyền khẩu vui vẻ nói: “Tạm biệt!”

Giọng nói thiếu nữ truyền cảm, giống như làn gió nhẹ phơi phới buổi sớm. Tay K như có như không sờ sờ lông mao trên lưng Tử Hữu. Ban đầu cậu còn cứng ngắc cơ thể mà chịu đựng, hồi lâu sau mới trở lại bình thường. Nhìn đường lớn bắt đầu trở nên đông đúc náo nhịp, Tử Hữu nằm nên chân K, từ từ thiếp đi.

Vừa chợp mắt là ngủ luôn nửa ngày, Tử Hữu mơ màng bị người đánh thức, hí mắt, đầu tiên là nhìn thấy Mộng híp mắt cười.

“Tử Hữu tiên sinh!”, Mộng ngọt ngào gọi cậu, “Có thể giúp tôi một việc không?”

“A?” Tử Hữu duỗi người ngáp một cái, bộ lông màu trà dưới ánh mặt trời thoạt nhìn lấp lánh như thủy tinh. Cậu nhìn tới nhìn lui, phát hiện trên ghế chỉ còn lại một mình mình, có chút nghi hoặc dùng chân sau gãi gãi lưng, chẳng lẽ buổi sáng mình nằm mơ?

“Tử Hữu tiên sinh?” Mộng thấy Tử Hữu vẫn còn ngây ngốc, lại gọi một tiếng.

“Hả? A! Giúp một tay a!” Tử Hữu gật đầu, từ trên ghế nhảy xuống, vừa đi vừa hỏi, “Có chuyện gì gấp sao?”

“Tôi muốn nhờ cậu ra ngoài mua một vài nguyên liệu nấu ăn. Tôi đang dọn dẹp nhà, bây giờ không ra ngoài được!” Mộng theo sau Tử Hữu đáp.

“Ưm. Không thành vấn đề.” Tử Hữu gật đầu, lại nhún người nhẹ nhàng nhảy lên cầu thang, “Tôi đi thay đồ đã, cô chờ một chút!”

“Vâng! Cảm ơn cậu!” Cái tai trên đầu Mộng giật giật, cái đuôi cũng lắc lắc theo.

Tử Hữu chậm rãi trở về phòng mình, chân sau thuận tiện đẩy cửa khép lại, trong đầu còn đang mãi mê suy nghĩ. Cậu nhớ là K ôm lấy cậu ngồi trên ghế, còn sờ sờ lông trên người, còn nói một chút chuyện phiếm. Mặc dù không nhớ được lúc trò chuyện K có biểu tình gì, nhưng mà vẫn mơ hồ cảm giác được thanh âm của K hôm nay có vẻ dịu dàng hơn mọi khi…

Ây… chắc là ảo giác rồi. Tử Hữu lắc đầu một cái, “thịch” một tiếng trở về hình dạng con người. cậu đưa tay quơ lấy đống quần áo tán loạn trên sàn nhà vứt lại trên ghế, chân trần bước đi trên sàn gỗ. Đôi chân thon dài, eo nhỏ, da thịt trắng nõn dưới ánh nắng trông càng tinh xảo. Cậu kéo tủ quần áo ra, chọn lấy một bộ quần áo đơn giản mặc vào, vừa mặc vừa thất thần, cho đến khi khép cửa lại nhìn qua tấm gương trên tủ để chải đầu, liền quay phắt đầu lại…

“Oa!”

Tử Hữu bị làm cho giật mình, thiếu chút nữa trở về nguyên hình. Chỉ thấy trên giường của mình, K đang nghiêng người, chống đầu nhìn cậu chằm chằm, không biết đã nằm ở đó bao lâu.

“Anh anh anh anh anh…” Tử Hữu giơ ngón tay chỉ vào người K, “Anh tại sao lại ở trong này?”

“Tôi ở trong này nãy giờ.” K nhún vai, “Chẳng qua là cậu không để ý tới tôi thôi.”

Ban nãy tự dưng K muốn vào đây nằm ngủ, về phần tại sao, hắn cũng lười nghĩ lý do. Chỉ biết là lúc Tử Hữu bước vào, hồi lâu cũng không phát hiện ra mình thì có chút căm tức, nhưng sau đó nhìn thấy một loạt cảnh đẹp, liền quên ngay cơn tức giận. Hiện tại còn mường tượng được cái mông nhỏ cong cong thoát ẩn thoát hiện trong đầu.

Nháy mắt, Tử Hữu cảm giác được mặt mình đã đỏ phừng lên. Cậu không hiểu tại sao thời điểm làm mèo thì cũng đâu có mặc quần áo, lúc đó lại cảm thấy rất bình thường. Thế nhưng lúc biến thành người thì không thể nào chấp nhận được. Vừa nghĩ đến cơ thể cùng bộ dáng mơ mơ màng màng của mình ban nãy bị K nhìn thấy hết, Tử Hữu thật muốn tìm cỗ máy thời gian mà quay trở lại mấy phút trước.

Tử Hữu với Mễ Tử gần đây rất thích đọc truyện tranh Đô-rê-mon. Đô-rê-mon là một con mèo máy không có tai, Mộng còn nói con mèo này còn rất nhiều bảo bối lợi hại, khiến cho cậu với Mễ Tử lần nào cũng cảm thấy rất sùng bái.

“Tử Hữu tiên sinh, cậu đã xong chưa?” Giữa lúc bầu không khí đang trầm mặc, thanh âm của Mộng đúng lúc vang lên. Tử Hữu chớp thời cơ, khẩn trương đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng mở cửa, như một làn khói mà chạy ra ngoài.

Mà K còn nằm trên giường Tử Hữu, hít một hơi khí tức của cậu tràn ngập trong phòng, hơi khơi mào khóe miệng.

Mộng cũng không nhờ vả gì khó khăn, chỉ là nhờ Tử Hữu đến cửa hàng tiện lợi phụ cận mua mấy chai dấm, một chai tương, lại mua ít trái cây làm điểm tâm.

Tử Hữu cầm danh sách đồ cần mua đi ra khỏi cửa, còn xách theo một cái giỏ xách màu hồng khả ái. Không có biện pháp, ai bảo bình thường đi ra ngoài mua đồ đều là Mộng, nữ sinh cầm loại đồ vật này đi thì không sao, nhưng mà cậu đường đường là một đại nam nhân mà lại…

Cảm giác được người xung quanh đều nhìn mình, Tử Hữu tận lực cúi thấp đầu, tránh đi ánh mắt của bọn họ, nhanh chân bước đi.

Chẳng qua nếu Tử Hữu chịu quan sát một chút, sẽ thấy thật ra những ánh mắt đang nhìn mình cũng không mang theo ác ý. Rất nhiều nữ sinh đi ngang qua Tử Hữu đều hưng phấn kêu lên:

“Nè nè! Nhìn thấy không thấy không?”

“Nhìn thấy nhìn thấy!”

“Thật đáng yêu! ”

Tử Hữu nhanh chóng đi vào cửa hàng tiện lợi, phi như bay đến khu bán gia vị, vội vã chọn tương cùng giấm, sau đó chạy đến quầy bán trái cây. Còn đang loay hoay chọn, một lon bia cô lỗ cô lỗ lăn đến bên chân.

“Hả?” Tử Hữu nhìn xuống, nhặt lon bia lên, mới vừa ngẩng đầu, đã thấy có người đứng trước mặt mình.

“Cảm ơn.” Thanh âm người nọ trầm thấp từ tính, âm điệu vừa đủ nghe. Tử Hữu nhìn người nọ chìa tay đến trước mặt mình, vội vàng đem bia thả vào tay đối phương.

“Đừng khách khí!” Gật đầu một cái, lúc này cậu rốt cuộc mới chú ý đến gương mặt người nọ.

Bây giờ đang là ban ngày, Tử Hữu thiếu chút nữa không nhận ra người trước mặt. Đây chẳng phải là cái người tối hôm qua xuất hiện ở CLB đó sao? Gọi là gì nha?

Tử Hữu suy nghĩ một chút, nga, Lương Tiêu!

Người trước mặt không phải là Lương Tiêu sao! Hắn lúc này đã đổi sang một thân âu phục, thắt cà vạt, nhìn qua chính là thành phần tinh anh, trông có vẻ chính khí, bất quá ánh mắt không che giấu hết được cuồng vọng bên trong.

“Cậu là cái người trong CLB…” Lương Tiêu cũng nhíu mày, “Tôi hôm qua có nhìn thấy cậu.”

“Phải không?” Tử Hữu có chút giật mình. Bất quá nhớ đến lời Alice nói, mèo với chó nước sông không phạm nước giếng, huống chi cậu cũng không biết đối phương có mục đích gì, bèn lui về sau mấy bước, “Cái đó, tôi còn có chuyện…đi trước…”

“Chờ một chút!” Lương Tiêu giơ tay lên ngăn cậu lại, khóe miệng hơi nhếch. Bản thân hắn nghĩ mình đang lộ ra một nụ cười ấm áp, nhưng mà thật ra thì hắn cùng K không sai biệt lắm đều là một kiểu người căn bản không biết ôn hòa là gì, cho nên nụ cười này thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Tử Hữu bị dọa đến giật lùi về sau thêm mấy bước, đụng trúng một kệ hàng sau lưng, làm rơi ra một đống đồ, trơ mắt nhìn Lương Tiêu đưa tay vào trong tây trang sờ sờ. Tử Hữu nhìn động tác của hắn chậm rãi, chợt nhớ đến một cảnh trong bộ phim mới xem gần đây, đại khái là khi nhân vật làm động tác đó, tiếp theo sẽ móc ra vũ khí giết người.

“Cái này….”

Lương Tiêu vừa mới móc ra một đồ vật, liền thấy Tử Hữu nhắm tịt mắt lại, hất tay hắn một cái, sau đó cả người lóe lên, lúc nhìn lại đã không thấy đâu nữa. (Tội em, coi phim hóa lậm:v”

Lương Tiêu sửng sờ đứng ngây người tại chỗ, trên mặt đất còn tán loạn một đống hàng hóa rớt từ trên kệ xuống.

Cách đó không xa, Thường Lập xách giỏ đồ đi đến, vừa đi vừa nghiên cứu một lon thức ăn chó trên tay: “Đại ca, cái này…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy trên đất một mảnh hỗn độn.

“Này là làm sao?”

“Hả? Ừ!”. Lương Tiêu hồi thần, đem danh thiếp thả lại trong túi áo, “Chỉ có thể nói là duyên phận đi, vô tình gặp trúng người đó!”

“Người nào?” Thường Lập sửng sốt, sau đó hiểu ra, “A! Người thanh niên kia a!”

Im lặng một chút, lại mờ mịt hỏi, “Nhưng không phải anh tính toán ở đây đợi cậu ấy sao?”

Lương Tiêu yên lặng quay đầu lại nhìn Thường Lập một cái, đột nhiên cảm thấy vị trợ thủ đắc lực của mình hôm nay thật nhàm chán.

Mà sau lưng, nhân viên cửa hàng tiện lợi dùng ánh mắt bất mãn mà bắn tới, thật muốn xuyên qua cả người Lương Tiêu