Mạnh Hạ Thanh quả thật là một chủ nhân tôt, đối với con mèo nhỏ nhặt ở ven đường về thực sự là tận tâm hết sức, thấy nó không ăn thức ăn của mèo liền mỗi ngày làm riêng cho nó một con cá nhỏ. Bất quá Mao Tiểu Mễ đối với anh vẫn có chỗ oán hận, đó là – Mạnh Hạ Thanh có tiền cho nó một suất ăn riêng, vì sao lại không có tiền mua cho nó một cái giường nhỏ để mình nó ngủ! Mỗi ngày không nên ôm nó cùng nhau ngủ ở trong một ổ chăn a, sao lại thân mật như vậy, có biết hay không nó không phải là đồng tính a!
Cho nên mỗi lần đợi cho Mạnh Hạ Thanh ngủ say, Mao Tiểu Mễ sẽ liều mạng duỗi chân, muốn giãy thoát khỏi cái ôm cường ngạnh của anh, bốn cái móng vuốt bay nhanh bay nhanh, ở trên mặt, trên tay, trên ngực Mạnh Hạ Thanh lưu lại mấy vết cào, sau đó đợi cho tới khi trời sắp sáng, mới lại dùng pháp thuật đem dấu vết làm cho biến mất sạch sạch sẽ, cam đoan làm cho Mạnh Hạ Thanh buổi sáng sau khi dậy chỉ cảm thấy đau lại nhìn không ra vết thương.
Ai biết được một tuần sau, Mạnh Hạ Thanh rất ít khi đem công việc về nhà giờ lại nghiễm nhiên ngồi ở trên giường mở ra máy tính xách tay của mình. Mao Tiểu Mễ chưa từng biết đến cái gọi là công nghệ cao, liền tự nhiên lần mò đến bên cạnh, bắt đầu cùng anh ngồi nhìn. Ai mà ngờ được Mạnh Hạ Thanh đang cùng tác giả nói chuyện lại quay lại vỗ vỗ vào đầu nó: “Tiểu Mễ à, ngươi nhìn cái này xem có thấy giống ngươi không này?”
Chỉ thấy trên khung màn hình nói chuyện, một con mèo nhỏ hoa văn hắc bạch khác đang cuộn mông ngủ thật sâu, bốn cái chân không hề động đậy.
“…… Meo meo……” Mao Tiểu Mễ nuốt một miệng lớn nước miếng, thật cẩn thận trộm liếc nhìn Mạnh Hạ Thanh một cái: Này nhân loại, sẽ không phải cái gì cũng đều biết nói đấy chứ?
Từ sau hôm đấy, Mao Tiểu Mễ không có một buổi tối nào là không quấn lấy Mạnh Hạ Thanh.
=======
Đảo mắt, Mao Tiểu Mễ đã ở nhà của Mạnh Hạ Thanh được một tháng, mỗi ngày sành ăn không nói, thừa lúc Mạnh Hạ Thanh đi làm, hắn còn có thể quang minh chính đại cả ngày chơi điện tử. Nhất là gần đây Mạnh Hạ Thanh đều để máy tính xách tay ở nhà. Rõ ràng anh không phải là người thích trò chơi, nhưng không biết vì lí do gì mà máy tính lại trang bị không ít trò chơi, mặc kệ là võng du hay là công thành, trong file cứ nhiên có đến hai mấy cái trò chơi. Cái file đặt tên là “Trò chơi” được dán ở màn hình bền cạch các file văn kiện công việc khác.
Mỗi ngày đúng giờ đi làm buổi sáng của Mạnh Hạ Thanh, Mao Tiểu Mễ liền “oành” một tiếng biến trở về hình người, một mình chiếm lấy cái giường lớn mềm mại, nhất là cái chăn còn có độ ấm của cơ thể Mạnh Hạ Thanh, Mao Tiểu Mễ ngửi chiếc chăn còn đầy hương vị của anh, cười đến ánh mắt đều híp lại. Trước tiên nó sẽ ở trên giường ngủ hít hít vài cái, sau đó rời giường mở máy tính chơi trò chơi. Giờ cơm trưa nhanh chóng trôi qua, đợi cho đến lúc Mạnh Hạ Thanh tan tầm, nó lại lưu luyến tắt đi máy tính, mở to đôi mắt với ánh mắt mơ mơ hồ hồ một lần nữa biến trở về hình dạng một con mèo nhỏ, đi lên giường tiếp tục ngủ.
Cái gì? Bạn hỏi chủ nhân đã trở về, sủng vật không cần đi nghênh đón sao? Cho xin đi, nhất định là bạn đang lầm, xem ra giữa bọn họ con mèo nhỏ này mới là chủ nhân nha! Hầu hạ nó ăn, hầu hạ nó mặc, chọc nó cười, nghĩ biện pháp cho nó giải buồn cũng chỉ có một mình Mạnh Hạ Thanh là người hầu nó thôi nha!
Vì thế Mao Tiểu Mễ điện hạ của chúng ta vẫy vẫy cái đuôi, phi thường kiêu ngạo ngẩng cao đầu — sau đó thân thể cuộn lại thành một vòng, ôm lấy cái đuôi lại bắt đầu ngủ vù vù.
Hôm nay nó lại bị mùi cơm chiều gọi tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, trong không khí tràn đầy hương vị thơm nức của đồ ăn, nói rõ ràng rằng: Cơm chiều đều đã được Mạnh Hạ Thanh làm tốt lắm!
Giống như Mao Tiểu Mễ đã đoán trước kia, khoản bếp núc của Mạnh Hạ Thanh phi thường tốt, chỉ ăn qua một lần là nghiền! Mao Tiểu Mễ liền như mỗi ngày bắt đầu vì nhớ thương đến hương vị đó mà đứng lên. Mỗi một lần còn có đồ ăn dư thừa trên bàn thì nó sẽ không rời bàn. Nó liền ngoan ngoãn từ trên giường bước xuống dưới, đến trên ghế ngồi chờ Mạnh Hạ Thanh đem cho nó đĩa thức ăn.
Nhắc tới Mạnh Hạ Thanh cũng thấy anh ta thật kỳ quái a! Nhà người ta nuôi thú cưng cũng không đem mà sủng như anh ta – không chỉ cho mèo nhỏ một phần thức ăn riêng, thập chí còn cho nó lên lên bàn ăn, đôi khi còn chủ động gắp thức ăn cho mèo con. Biết Mao Tiểu Mễ không thích cà rốt, anh lấy đũa mình đang dùng gắp uy đến tận miệng Mao Tiểu Mễ, tuyệt đối không có chuyện ghét bỏ việc “người và vật dùng chung” đồ này nọ….. Này giống như đang đối với tổ tông chứ đâu có chỗ nào giống như đối vởi vật nuôi đâu!
Hôm nay Mao Tiểu Mễ ở dưới sự hầu hạ của Mạnh Hạ Thanh lại ăn như gió cuốn mây bay, ăn hết không biết bao nhiêu thứ, sau đó thật thoải mái lười biếng vươn cái lưng một cái, cái bụng hướng lên trời, ở trên bàn cơm lăn một vòng. Vóc dáng của nó nhỏ, cùng một cái bát cơm cũng không lớn hơn là bao, cho dù ở trên bàn cơm lăn lộn cũng sẽ không làm bẩn bộ lông của mèo nhỏ, hơn nữa bộ dáng ngây thơ vô cùng, xem nó như vậy còn làm cho người ta thấy trong lòng vui lên rất nhiều.
Mạnh Hạ Thanh hiện còn đang ngồi một bên từ từ ăn cơm. Nói đến thói quen của anh thật đúng là không giống người thường. Người bình thường đều thích ăn đồ ăn còn nóng hôi hổi, anh thì lại không như vậy, thế nào cũng phải đem đồ ăn để cho có phần nguội sau đó mới lại ăn. Vừa vặn Mao Tiểu Mễ lại vì cái đầu lưỡi đặc thù loài mèo của mình cũng phải chờ thức ăn nguội mới có khả năng ăn được. Cho nên mỗi lần trước khi ăn cơm đều có thể nhìn thấy cảnh một lớn một nhỏ ngồi ở trước bàn cơm, chờ cho hơi nóng từ thức ăn không còn bốc lên nữa. Bất quá bọn họ lại lợi dụng lúc này để làm việc riêng một chút; một người xem báo chí và một chút tin tức, còn một người khác thì ngồi nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, mong sao cho nó chóng nguội.
“Tiểu Mễ a, ngươi tới nhà của ta cũng phải đến một tháng rồi ấy nhỉ.” Mạnh Hạ Thanh buông đôi đũa, vươn tay vỗ vỗ lên trên người của Mao Tiểu Mễ, sau đó lại nhìn nó vẫn như trước nhìn thân thể tròn tròn cứ lăn qua lăn lại.
“Meo meo ~” Ngươi cảm thấy choáng váng a nhân loại, ta đến nhà các ngươi đương nhiên là được một tháng rồi! Nói điều này có nghĩa gì a?
“Nhưng mà ngươi như thế nào một chút cũng không có lớn hơn nhỉ……” Mạnh Hạ Thanh vẫn như trước dùng ngũ khí ôn nhu dịu dàng nói. Lời vừa nói ra liền làm cho cơ thể Mao Tiểu Mễ lập tức trở nên căng cứng. “Rõ ràng mấy tháng đầu là thời điểm thân thể của mèo sữa lớn nhanh nhất mà, như thế nào nhìn thấy ngươi ăn mà lại không thấy thân thể của ngươi lớn lên chút nào a……”
“……”
Mạnh Hạ Thanh tự nhiên sẽ không nhận được câu trả lời, mà Mao Tiểu Mễ toàn thân đang nằm trên bàn cũng trở nên cứng ngắc, như là đã chết rồi.
…… Dựa vào mưu trí lo lắng của loài mèo, trong thoáng chốc tất sẽ có cách nha!
Cơm nước xong, Mạnh Hạ Thanh thu thập đồ ăn còn thừa trên bàn vào phòng bếp, mà chờ anh rửa bát xong, lau tay xong, đem cơm thừa đổ. Sau đó anh đi ra phòng ăn liền thấy một con mèo lớn, cơ thể béo tròn nằm úp bụng trên bàn, ít nhất vẫn nhìn được dưới cái cơ thể của con mèo có hoa văn đen trăng đó có đôi chân ngắn ngắn thò ra.