Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 17: Mãnh hổ Biện Hao




Từ lúc xảy ra chuyện “Tiểu Mễ một mình ở nhà ăn đồ lung tung kết quả là bị tiêu chảy”, thì Mạnh Hạ Thanh cũng không cho nó cơ hội được ở nhà một mình thêm lần nào nữa. Hơn nữa Mạnh Hạ Thanh cũng sợ Mao Tiểu Mễ dùng bộ dạng đáng yêu của mình để lừa mấy nữ biên tập viên trong công ty của anh cho nó đồ ăn vặt này nọ sẽ lại làm nó bị đau bụng, vì thế rất rạch ròi, bắt nó biến thành bộ dạng nhân loại, sau đó mới đem theo nó đi ra ngoài.

Hình dáng nhân loại của Tiểu Mễ không lớn, trông chỉ tầm mười lăm sáu tuổi. Nó có đôi mắt màu đá mắt mèo thật to, mũi nhỏ xinh xinh, khuôn mặt tròn tròn có điểm trẻ con, mái tóc trên đầu thì mềm mại xóa tung. Quần áo trên người đều là do Mạnh Hạ Thanh tự mình chọn mua cho nó, tự nhiên phong cách sẽ theo kiểu mà Mạnh Hạ Thanh cho là phù hợp, là thú vị rồi: Áo sơ mi thủy thủ ngắn tay, quần sooc có dây đeo lên hai bên vai, dưới chân đi một đôi giày động động*…… Như vậy bốn phía trông vào đều là một mĩ thiếu niên, đi trên đường cũng tạo thành một cái phong cảnh tịch lệ!

Nhưng Mạnh Hạ Thanh không bao giờ có thể đoán được rằng nhóm biên tập nữ sáng giá này không chỉ thích con mèo nhỏ nhỏ có thể đặt trong lòng bàn tay mà đối với mĩ thiếu niên Tiểu Mễ cũng rất yêu quý. Lúc thì niết mặt một cái lúc lại như muốn tìm hiểu điều gì, Tiểu Mễ thu được quá trời đồ ăn vặt, đến mức mà nó dang cả hai cánh tay ôm cũng không hết.

Mạnh Hạ Thanh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mễ bị vây giữa mọi người, trong lúc nhất thời nghĩ con mèo nhỏ nhà mình mị lực thực lớn mà, nhịn không được thở dài một cái.

“Mạnh ca, tiểu hài tử kia là ai vậy?” Lưu Lộ Lộ đứng một bên đối với vị mĩ thiếu niên nhu thuận kia cũng miên man “cảm nắng” chẳng qua là nhiều người quá, cô không cách nào chen chân vào được, cuối cùng đành quyết định đợi cho đám người kia đi bớt đi thì cô sẽ đến trêu đùa với mĩ thiếu niên kia một chút.

“Là đệ đệ của tôi!” – Mạnh Hạ Thanh thuận miệng nói.

Nhìn bề ngoài anh chính là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, ngày thường cũng chưa bao giờ nói về chuyện cha mẹ người thân, cho nên Lưu Lộ Lộ vừa nghe thấy Mạnh Hạ Thanh nói Tiểu Mễ là đệ đệ của mình thì kinh ngạc, nhẹ giọng kêu lên.

“Mạnh ca, đệ đệ của anh bộ dạng thật đúng là đáng yêu, nhưng mà thoạt nhìn thì tuổi có vẻ kém hơn anh rất nhiều nha.”

Mạnh Hạ Thanh đáp: “Không phải là em trai ruột, là em họ. Nó theo lời lão gia tới đây tìm ca ca ruột của nó, lúc này chưa tìm được nên tới nhà tôi ở nhờ một vài ngày thôi.”

Hai người tùy ý trò chuyện với nhau nhất thời không khí xung quanh trở nên hòa hợp vô cùng. Lưu Lộ Lộ quan tâm hỏi thăm vài câu về vết thương trên đùi của Mạnh Hạ Thanh, cũng tự nhận mình rất am hiểu về các món canh ngon, có thể làm cho Mạnh Hạ Thanh món canh quý “thượng nhất oa xương cốt canh” làm cho miệng vết thương nhanh lành. Mạnh Hạ Thanh lựa lời đưa đẩy từ chối, trên đùi anh hiện tại đến một chút sẹo còn chẳng có nữa là miệng vết thương. Chẳng qua anh giả vờ giả vịt nên vẫn quẫn vài vòng băng gạc mà thôi. Qua vài ngày nữa là có thể tháo ra rồi, nhưng mà sẽ phải dùng yêu lực làm ra một vài cái vết khâu thì mới an tâm được.

Hai người bọn họ ngươi nói một câu ta nói một câu đứng ở ngoài nhìn vào có thể nhận thấy thực thân thiện. Nhưng Mao Tiểu Mễ đang được mọi người vây xung quanh lại đỏ mặt tía tai – Mạnh Hạ Thanh, ngươi thực đáng ghét! Cứ nhiên vứt nó cho một đám con gái vây quanh còn bản thân thì cùng một người con gái mà nó ghét nói chuyện với nhau!!!! A a a a a a Cái bà cô xấu xa kia buông tay cô ra mau! Cô sờ bả vai của chủ nhân ta làm gì hả?

Mạnh Hạ Thanh cùng Lưu Lộ Lộ căn bản không chú ý tới ánh mắt căm thù của Tiểu Mễ [ hoặc nói là ghen tị ], nói chuyện trên trời dưới đất đến vui vẻ. Lúc này Lưu Lộ Lộ lại hỏi: “Đúng rồi, vị đệ đệ này tên là gì?”

Mạnh Hạ Thanh vừa mở miệng định trả lời – anh đang định nghĩ cho Mao Tiểu Mễ một cái tên giả là Mao Tiểu Mê – lại phát hiện như bản thân bị hoa mắt. Hóa ra là Mao Tiểu Mễ vốn là đứng cách đó ba thước lại bước thật nhanh mấy bước đến che chắn trước mặt anh. Tiểu Mễ hướng Lưu Lộ Lộ nhe răng đe dọa, bộ dạng giống như một con mèo cái bảo vệ mèo đực của mình: “Hỏi tên ta làm cái gì?”

Lưu Lộ Lộ cũng không biết chính mình đã làm gì đụng chạm đến vị mĩ thiếu niên nóng nảy này, ngẩn người trong chốc lát mới ngây ngốc trả lời: “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, không có ý tứ gì.”

Đôi con ngươi của Mao Tiểu Mễ chuyển động, nhưng vẫn đáp: “Ta gọi là Biện Hao.”

Nó dùng cái tên mà trước kia đã nói với Mạnh Hạ Thanh. Cái tên Biện Hao này là tên của một mãnh hổ rạng rỡ, nổi tiếng nhất trong lịch sử yêu tinh. Tương truyền rằng đó là một mãnh hổ có yêu lực vô cùng lớn, đầu ngẩng lên một cái là có thể khiến mây đen tế nhật (mây đen che mặt trời), bước một bước liền làm sơn băng địa liệt (đất rung núi chuyển)….. Lúc ấy yêu tinh đều quỳ gối dưới móng vuốt của mãnh hổ, tôn mãnh hổ làm vương mà phụng tùng.

Nhưng mà cách đây năm trăm năm đại lão hổ yêu này liền mai danh ẩn tích, có người nói mãnh hổ này đã hiểu thấu lẽ trời, đắc đạo thành tiên; có người nói mãnh hổ luyện công bị tẩu hỏa nhập ma hồi phi yên diệt…… Tóm lại đại lão yêu hổ sớm đã trở thành truyền thuyết được ghi trong sách sử, mặc cho Mao Tiểu Mễ giả mạo tên của lão yêu kia thì cũng chẳng có ai làm Trình Giảo Kim, giữa đường nhảy ra vạch trần trò bịp này của nó.

Hai chữ “biện hao” này cũng không phải là chữ hay dùng. “Biện” là lấy ý trong “mĩ ngọc chi quan”, “hao” vốn là tiếng hổ gầm. Hai từ kết hợp lại chính là để chỉ đại lão yêu hổ trong truyền thuyết kia là một vị hổ vương gầm vang bốn biển (nổi danh bốn biển?). Người bình thường nếu vừa nghe đến hai âm này thì không thể nào biết viết hai chữ này. Nhưng chẳng ai có thể ngờ… chẳng ai ngờ Lưu Lộ Lộ đang đứng trước mặt bọn họ cứ nhiên sửng sốt một chút, sau đó hỏi: “Biện Hao? Có phải hai chữ khó mà viết này không?”

Không nghĩ tới, cô hạ tay bút viết ra hai chữ này cư nhiên không sai một nét nào.

Mạnh Hạ Thanh cùng Mao Tiểu Mễ nhìn hai chữ này, cả hai liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.

Không nghĩ tới nữa chính là Lưu Lộ Lộ cầm lên tờ giấy, sau đó cười cười nói thêm: “Tên ngươi đúng là thật đặc biệt, cứ nhiên trùng tên với một lão hổ yêu, thật sự là quá trùng hợp!”

“Lão hổ yêu?!” Mao Tiểu Mễ nói đến đây thật sự là không thể nói nên lời nữa. Chẳng lẽ Lưu Lộ Lộ này là một yêu tinh có năng lực của một siêu đại yêu tinh mà nó không biết? Nếu không người này làm sao mà biết được truyền thuyết trong lịch sử của yêu tộc?

Mạnh Hạ Thanh nhìn thấy Mao Tiểu Mễ cúi đầu không biết là đang nghĩ cái gì, chỉ có thể thay nó mở miệng hỏi dò thay nó: “Tiểu Lưu này, cô từ nơi nào mà biết về hai chữ này?” Anh dừng lại một chút: “…… Cô xem hai chữ này lạ như vậy hơn nữa cô còn nói đến lão hổ yêu quái gì đó… rốt cuộc thì chuyện này là thế nào vậy?”

Lưu Lộ Lộ không rõ làm sao mà bọn họ lại khẩn trương như vậy, chỉ có thể trả lời: “Hôm qua Tiểu Thư Muội thẩm định một tiểu thuyết ở trên tạp chí do cô ấy phụ trách có hỏi ý kiến của tôi, tôi nhìn thấy chữ có âm và hình thể kì quái nên mới nhớ kĩ.” Lưu Lộ Lộ vẫn là người mới, cho nên tạm thời chỉ phụ trách xuất bản một bộ tiểu thuyết, cùng vào công ty làm việc lúc đó còn có một cô gái khác, cô gái kia cũng chỉ phụ trách xuất bản một bộ tiểu thuyết thôi.

Mao Tiểu Mễ bỗng vươn một tay bắt được cách tay của Lưu Lộ Lộ, lực tay hơi lớn làm cho Lưu Lộ Lộ hoảng sợ không ít: “Lưu…… Lưu a di, ngươi có thế để cho ta xem bản thảo kia một chút không?”

Nghe xong lời nói của nó, Lưu Lộ Lộ mặt mày đang rạng rỡ đều nhanh chóng biến đen: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi kêu ai là “a di” hả?” Tuy miệng nói như vậy, nhưng Lưu Lộ Lộ cũng không phải là cô gái không biết đạo lý… Nhìn đến vẻ mặt khẩn trương của Mao Tiểu Mễ cô liền chạy nhanh sang phòng chị em tốt ngay sát vách phòng mình mượn cuốn bản thảo về cho nó.

Bản thảo này là dành cho tạp chí “Ảo tưởng không gian”. Đây là bản thảo đã xét duyệt đóng gói xong, cốt truyện rất đơn giản, chủ yếu là quay chung quanh về một vĩ nhân trong lịch sử của yêu tinh có tên “Biện Hao”. Câu chuyện viết theo lỗi giảng thuận, giới thiệu từ lúc Biện Hao sinh ra, trải qua các biến cố nguy hiểm, tu luyện, thành công, rồi vội vàng biến mất trong hào quang… Chính là giọng văn có vẻ bạch sảm tạp* nhưng nội dung lại rất mới mẻ, được tiểu mĩ nữ thẩm định bản thảo nhận xét là áng văn ảo tưởng bậc nhất, phát triển tình huống truyện rất tốt, đang chuẩn bị viết một bài giời thiệu trên tạp chí kì tới này.

Nhưng Mao Tiểu Mễ vừa thấy tập bản thảo kia, thân mình liền đứng không vững – Đây là cái gì chứ? Thế này không phải là đem sách giáo khoa lịch sử của Miêu tộc viết lại như một bài khóa thôi sao! Nó thuộc và nhớ bài khóa rất tốt nha, việc này sao có thể lừa nó được!!!

Mạnh Hạ Thanh cũng nhìn nhìn bản thảo kia. Anh nhìn đến “lão hổ yêu trong truyền thuyết” được miêu tả pháp lực vô biên đến mức nào này, tài phi thiên đột thổ giỏi như thế nào này, rồi thì tàn bạo vô nhân đến mức nào…… thì cả người và đầu anh đều run lên, cuối cùng thì chỉ có thể để tiếng cười kia nghẹn ở cổ họng và trong hốc mắt.

Mao Tiểu Mễ buông tập bản thảo trong tay xuống, sắc mặt ngưng trọng, mặt mày gắt gao nhăn chặt lại với nhau. Nó cắn cắn môi dưới, níu lấy cần cổ và đầu Mạnh Hạ Thanh xuống, ghé vào tai anh nói khẽ khàng: “Chủ nhân, ta cảm thấy người viết tác phẩm này nhất định là ca ca ta nha!”