Không biết có phải lời xui xẻo thì hay ứng nghiệm không mà vào ban đêm, Mao Tiểu Mễ liền phát sốt khiến cho thượng thổ hạ tả (Thượng thổ hạ tả: nôm mửa và tiêu chảy, để vậy cho nó đỡ …) cả người là vẻ mệt mỏi xanh xao. Mạnh Hạ Thanh không thể hiểu được tại sao Mao Tiểu Mễ đường đường là một yêu tinh lại chỉ ăn hết có một cốc kem mà cũng bị làm cho tiêu chảy.
Mao Tiểu Mễ lại như cố tình, đã sốt cao đến như vậy mà tinh thần lại không hề mơ hồ đi một chút nào, cứ mở to đôi mắt đỏ rực ân ẩn nước nhìn Mạnh Hạ Thanh. Cái miệng nhỏ của nó cứ hấp háy ngay đến gọi tên của Mạnh Hạ Thanh cũng không gọi được, yếu ớt đến khóc cũng không thể nấc. Mạnh Hạ Thanh lần đầu biết, hóa ra mình thực sự còn có cái gọi là cảm giác đau lòng.
Nếu như Mao Tiểu Mễ đang ngủ thì anh đã có thể sử dụng yêu lực để giúp nó hạ sốt và trị đau rồi. Nhưng tại sao nó lại không chịu nhắm mắt ngủ? Một bàn tay nhỏ bé của nó gắt gao giữ chặt lấy ngón tay út của anh như sợ hãi chỉ cần mình buông lỏng tay một chút thôi thì sẽ không bao giờ có thể nắm lại được tay anh lần nữa.
Đặc quyền lớn nhất của người bị bệnh là tỏ vẻ yếu ớt và làm nũng. Lúc này Mạnh Hạ Thanh đang ôm nó trước ngực, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng ru nó ngủ: “Ngoan ngoan, Tiểu Mễ ngoan, ngươi là đại lão hổ lợi hại nhất mà, làm sao mà cơn ốm vặt này có thể làm ngươi đau mà khóc nhè được, nhỉ!”
Tuy rằng Tiểu Mễ không phải quá thông minh nhưng nếu Mạnh Hạ Thanh truyền yêu lực vào trong cơ thể nó như vậy thì dù nó có ngu ngốc cũng sẽ cảm giác được. Mạnh Hạ Thanh không thể mạo hiểm như vậy! Nếu sau khi anh tự thừa nhận thân phận thật của mình, không biết Mao Tiểu Mễ có hay không sẽ tức giận, sẽ thất vọng về anh?
Quá nửa đêm về sáng, người Tiểu Mễ nóng hầm hập và bắt đầu phát run, nhưng mó vẫn bướng bỉnh lôi kéo Mạnh Hạ Thanh, hai mắt mở to nhìn anh, nói: “Ô ô ô…… Có phải ta sẽ chết không?”
“Tiểu Mễ sẽ không sao đâu mà. Ngươi chính là lão hổ rất mạnh mẽ, sẽ không sao đâu, Tiểu Mễ.”
Ô ô ô, nhưng nó lại không phải là lão hổ nha! Chính xác thì nó chỉ là một con mèo nho nhỏ thôi, nó rất nhỏ và yếu đuối nha!!
Người bị bệnh thì hay suy nghĩ miên man, hiện tại Mao Tiểu Mễ rất hối hận vì lúc trước đã không nghe lời nói của Mạnh Hạ Thanh. Nó cảm thấy bệnh của mình đã nặng muốn chết rồi, nói không chừng nó sẽ không còn được gặp lại ca ca của nó, không được thấy vị tộc trưởng kia nữa. Nó cũng sẽ không được nhìn thấy Mạnh Hạ Thanh nữa – người này đối xử với nó rất tốt, hay sờ đầu nó, hôn hôn cái mũi của nó…
Nó nào biết được rằng nhân loại lại khủng bố như vậy, chỉ ăn có một cốc kem thôi liền khiến cho thân thể của nó sốt cao đến mềm nhũn cả người ra chứ, một chút khí lực trên người nó cũng không còn. Nếu nó liền cứ như vậy mà chết đi, nó nhất định sẽ bởi vì áy náy với Mạnh Hạ Thanh mà không thể siêu sinh siêu thoát được.
Nửa đêm về sáng cả người Mao Tiểu Mễ sốt càng nặng, Mạnh Hạ Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống, dẫn nó đi gặp một bác sĩ ở bệnh viện gần đó. Nói muốn đem Mao Tiểu Mễ đi cho bác sĩ khám bệnh thì chỉ là nói cho có vậy thôi, chứ trong lòng anh đã có suy tính riêng của mình. Lần trước đến bệnh viện kia băng bó vết thương ở chân anh nhớ rõ tại đấy có một bác sĩ thực tập ở khoa ngoại là bán thử yêu (có một nửa dòng máu là chuột tinh). Anh có thể lợi dụng lúc Chuột tinh kia khám bệnh cho Tiểu Mễ, nhân cơ hội đó mà đem yêu lực của mình truyền vào trong người của Tiểu Mễ, như vậy Tiểu Mễ sẽ không biết được bí mật của bản thân anh.
Mạnh Hạ Thanh đỡ Tiểu Mễ dậy, khoác lên quần áo cho nó, sau đó cõng nó đi xuống gara. Mao Tiểu Mễ mềm nhũn như người không xương ngồi ở trên ghế phó lái, mặc cho Mạnh Hạ Thanh giúp nó cài dây an toàn. Bởi vì sinh bệnh nên Mao Tiểu Mễ không đủ yêu lực để giấu đi đôi tai và cái đuôi của nó. Mạnh Hạ Thanh chỉ có thể đem cái áo rộng của mình đắp lên người Tiểu Mễ nhằm che đôi tai cùng cái đuôi kia đi.
Suốt quãng đường, Mạnh Hạ Thanh không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe cho đến khi trong mắt nhìn thấy bên kia là bãi đỗ xe của bệnh viện, trong lòng anh mới buông lỏng tâm tư một chút. Kết quả là còn chưa chờ anh đánh tay lái rẽ sang thì cột đèn giao thông của ngã tư trước mặt anh đã bật đèn đỏ. Anh nhìn bốn phía không thấy có chiếc xe nào, một chân đã nhấn ga muốn vượt qua đèn đỏ. Nhưng ngay lúc đó Mao Tiểu Mễ lại níu lấy tay của anh: “Đừng, nơi đó có gắn máy quay. Bị phạt tiền sẽ không tốt đâu.”
Mạnh Hạ Thanh dở khóc dở cười, bé con này đã bệnh đến như vậy còn muốn giúp anh tiết kiệm một chút tiền làm cho anh muốn nói cũng không biết phải nói cái gì thì mới đúng.
Mao Tiểu Mễ lôi kéo anh không cho anh vượt đèn đỏ làm cho anh chỉ có thể phanh lại, dừng xe chờ ở chỗ dành cho xe ngoài luồng.
Hai mắt anh nhìn chằm chằm cái đồng hồ đếm ngược của cột đèn đỏ, mắt thấy chỉ còn khoảng mười giây sẽ đếm ngược xong, anh cũng theo đó mà nhấn lên chân ga.
Ai có thể nghĩ đến đúng lúc này, một chiếc xe trọng tải lớn lại từ đường bên kia lao đến. Trên chiếc xe tải xếp một lượng lớn hàng hóa, tài xế lái xe lại kia không biết vì sao mà để xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường giống như một con rắn. Tiếng phanh chói tai ở chỗ giữa ngã tư đường tròn vang lên, nhưng chiếc xe kia vẫn như trước lắc tơi lắc lui mà vẫn không thể dừng lại, ngược lại còn tiếp tục lao nhanh về phía xe của Mạnh Hạ Thanh.
Lúc này Mạnh Hạ Thanh liền cảm thấy không ổn, trong khoảnh khắc anh nghĩ mình vì cái gì mà che giấu thân thế, nghĩ cái gì mà Tiểu Mễ sẽ tức giận a? Tất cả những chuyện đó trong lúc này đều bị anh gạt hết sang một bên, trong đầu anh hiện chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh và Tiểu Mễ không thể chết một cách lãng nhách ở chỗ này được!
Chỉ vài giây ngắn ngủi lại giống như dài bằng cả một đời ngươi, anh nhanh chóng bỏ đi dây an toan đang ngăn trên người của mình và Tiểu Mễ, đem nó ôm chặt vào trong lòng. Xe tải trọng lượng lớn kia trong nháy mắt lao lên trên đầu xe của anh, làm cho một lực thực lớn chèn ép lên hai người bọn họ. Mà cùng lúc đó một bàn tay của Mạnh Hạ Thanh vung lên, một đạo không gian tối đen xuất hiện trước mặt bọn họ, trong chớp mắt đem hai người họ cuốn vào trong đó.
Một giây sau, Mạnh Hạ Thanh vẫn trong tư thế ôm chặt Tiểu Mễ vào trong lòng xuất hiện trên con đương cách đó hơn mười thước. Chiếc xe tải trọng lượng lớn đó rốt cục cũng nghiêng ngả và đổ “rầm” một cái trên mặt đường – trước mặt họ. Còn cái xe vốn là nơi mà lúc nãy hai người họ còn ngồi trong thì giờ đã bị đè bẹp, mỏng dính như chiếc đĩa trong môn ném đĩa.
“Cáp…… Cáp…… Cáp……” Mạnh Hạ Thanh từng ngụm từng ngụm thở lớn, tim đập nhanh chưa từng có. Anh thực không dám tưởng tượng, nếu anh còn che dấu thân phận của mình thì hiện tại có phải anh cùng Tiểu Mễ đã chết ở trên xe rồi không. Lúc này anh chỉ có thể gắt gao, gắt gao mà ôm lấy Tiểu Mễ. Cho dù khẳng định rằng Tiểu Mễ sẽ rất tức giận khi anh che giấu bản thân mình nhưng trong một khắc kia, tự đáy lòng anh thực lòng cảm ơn Ngọc Hoàng đại đế đã để anh còn có thể tiếp tục được ôm Tiểu Mễ vào trong lòng.
Phải mất một thời gian dài thì nhịp đập của trái tim anh mới bình ổn trở lại. Tiểu Mễ ở trong lòng anh nhẹ nhàng cựa quậy, ý muốn bảo anh buông lỏng hai tay ra một chút.
Mạnh Hạ Thanh chần chờ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thả lỏng Tiểu Mễ ra một chút.
Quả nhiên, Tiểu Mễ trong lòng anh khuôn mặt buồn phiền ướt nhẹp vì nước mắt. Như vậy… có phải nó đã nhận ra thân phận thực sự của Mạnh Hạ Thanh trong lúc anh sử dụng năng lực di chuyển không gian – năng lực mà chỉ có những yêu tinh có ngàn năm công lực mới sử dụng được?!
Ánh mắt của Tiểu Mễ gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạ Thanh, từ trong đôi mắt mèo xinh đẹp của nó từng giọt từng giọt nước lớn chảy ra, từ trên hai má dần chảy rồi rơi xuống trong lòng bàn tay của Mạnh Hạ Thanh.
“Chủ, chủ nhân, ngươi……”