Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 6




Suốt dọc đường đi đều là cá nhỏ một mực nói chuyện, còn Bạch Dạ thì lại chẳng đáp lại tiếng nào. Cuối cùng vì ồn ào phiền nhiễu làm cho hắn lười nói chuyện, cơ hồ đều là dùng giọng mũi “hừ” một tiếng.

“Nguyên lai tộc nhân các ngươi đều có mái tóc màu trắng bạc phải không? Con mắt màu xanh cũng không lớn lắm a…”

”Tình cảm giữa ngươi và huynh đệ ngươi nhất định tốt lắm…”

”Miêu mễ khi ngủ có cần đắp chăn không? Ta ngủ có đôi khi hai mắt mở to, rất lợi hại đúng không?”

“Đúng rồi…ngươi vẫn chưa trả lời ta vì sao ngươi lại không thích cùng chán ghét ăn ngư?”

” Có mùi.” Bạch Dạ cuối cùng đáp lời , nhưng chỉ ít ỏi không có mấy chữ.

”Mùi?” Cá nhỏ bắt đầu lo lắng ngửi ngửi thân thể chính mình, sau khi xác định không có mùi liền nói:” Không có a, ta trên người da rất thơm….”. Hắn so với các ngư tinh bình thường không giống nhau chính là nước mắt hoá bảo thạch cùng hương khí trên người, ngư tinh bình thường không có bảo thạch nước mắt thì trên người miễn cưỡng sẽ có mùi cá.

”Im lặng!” Bạch Dạ sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, rất nhanh bảo trì cảnh giới, nhưng cá nhỏ vẫn chưa hiểu rõ tình huống gì sắp xảy ra.

” A?” Cá nhỏ mới kêu một tiếng đã bị Bạch Dạ mang vào trong lòng ngực cũng bưng kín miệng” Xảy ra chuyện gì? ngô ngô ~”

Tiếp theo, Bạch Dạ đem cá nhỏ ôm vào trong ngực nhảy nhanh lên cây trốn đi. Khi đã tìm được chỗ nấp an toàn sau đó liền kề tai cá nhỏ cảnh cáo hắn đừng lên tiếng.

Trong lòng có chút kinh động nên cá nhỏ chỉ biết gật gật đầu. Nhưng không biết tại làm sao mà hắn cảm thấy ở trong lòng ngực của Bạch Dạ thật an tâm, thật ấm áp. Một nửa thân trên của Bạch Dạ hầu như đều lộ ra sau phần áo mở rộng, khuôn ngực vạm vỡ làm cho cá nhỏ không tự chủ mà hướng vào đó cọ qua cọ lại.

” Không cần như vậy!” Bạch Dạ nhíu mày, lấy tay đẩy cá nhỏ ra xa thân thể mình một chút.

” Chính là…… thật thoải mái……” Nhưng mà cá nhỏ còn muốn tiếp tục cọ.

” Ngươi…… thôi, dù sao ngươi trước hết im lặng cho ta!” Bạch Dạ thấy không có biện pháp ngăn hắn liền mặc kệ cho hắn tuỳ ý mà cọ. Nhưng trong lòng nhịn không được đem hắn và Bạch Thước làm một phép so sánh, đều là những thiếu niên đáng yêu. Nhưng mà Bạch Thước là tươi sáng đáng yêu còn cá nhỏ thì tinh thuần hơn.

” Ân.” Cá nhỏ nghe lời liền gật đầu. Nhưng hắn không chỉ là muốn dùng đầu để cọ mà cơ hồ là muốn đem cả thân thể mình dựa sát vào khuôn ngực ấm áp kia.

Mà lúc này ở dưới tán cây, có hai nam nhân tóc hồng, thân hình cao lớn, diện mạo tà mị. Phía sau lưng hai người là đôi cánh đen to lớn.

Bạch Dạ sắc mặt dị thường trầm trọng.

Hai người này dĩ nhiên không phải là người, mà là Ma tộc.

Ma tộc giết người uống máu, cho nên trở thành kẻ thù của tất cả các tộc loại khác.