Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 27




” Ca?!” Hắc Uyển trở về phòng thì đã thấy Hắc Đế ở trong phòng của nàng” Hơi thở trên người ngươi rất lạ, có chuyện gì sao?!”

Hắc Đế có vẻ tà khí hơn khi mà khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lại nở một nụ cười mà nàng chưa bao giờ gặp qua, nhưng trong nháy mắt lại đột nhiên biến mất, sắc mặt trở về ảm đạm.

” Tiểu Uyển, nếu Bạch Dạ đã đối với ngươi như thế, chúng ta rời đi đi.”

” SAo?” Hắc Uyển có phần ngạc nhiên, nàng cứ nghĩ Hắc Đế sẽ đến tìm Bạch Tình thay nàng đòi công đạo, kết quả không nghĩ tới ca ca cứ như vậy buông tha cho” Ca ca sao đột nhiên thay đổi tâm ý ?”

” Ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Hắc Đế rất không kiên nhẫn gằn giọng hỏi.

” Đi! Đương nhiên là đi rồi!” Nàng nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi làm nàng cảm thấy đau lòng, thế nhưng ca ca hôm nay quả thật rất là kì quái, làm nàng không dám hỏi nhiều.

Ca ca trên người hơi thở hảo tà ác…… làm cho nàng không khỏi rùng mình……

Về phương diện khác, Bạch Dạ cũng về tới phòng.

Cá nhỏ trưởng thành, Bạch Dạ đương nhiên cao hứng, nhưng lại có chút đáng tiếc…… chính mình lúc trước nửa đêm đã ra sức đào cho cá nhỏ một cái ao, bây giờ có lẽ là vô dụng rồi….Bạch Dạ hơi buồn một chút.

Nhưng mà, mỗi lần Bạch Dạ có một ít cảm xúc thì ngược lại, cá nhỏ lại luôn mang đến cho hắn những “tin vui” động trời mây.

Chỉ thấy hắn cười tươi roi rói hướng chính mình vẫy tay nói:” Miêu mễ…… cái đuôi của ta đã trở lại……”

Tuy rằng không muốn làm cho hắn mất hứng, nhưng Bạch Dạ vẫn là lãnh đạm nói:”Biến cho đôi chân trở lại đi!”

“Tại sao?” Đang ôm lấy cái đuôi của mình một cách vui sướng, nghe Bạch DẠ nói thế làm cá nhỏ vô cùng ngạc nhiên.

Bạch Dạ hít một hơi thật sâu, nói lại một lần nữa:” Ta bảo là mau biến lại đôi chân đi! Bây giờ, trừ khi nào ngươi ở dưới nước thì không nói, nhưng mà sau này chỉ cần ngươi ở trên đất liền, ta nhất định phải nhìn thấy hai chân của ngươi!”

Đôi mắt cá nhỏ mở to như thể không tin được nhìn Bạch Dạ, vẻ mặt ngốc nghếch đứng yên không hề động đậy.

” Không muốn cũng phải nguyện ý! Nhanh lên!” Bạch Dạ lại thúc giục hắn.

” Là…… Là cái đuôi của Ngư nhi không hề đẹp đúng không? Miêu mễ đã bắt đầu chán ghét cái đuôi của Ngư nhi rồi sao?” Lời nói của cá nhỏ cơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào làm cho người ta khó có thể kháng cự mà ép buộc hắn.

Ngay cả như vậy, Bạch Dạ vẫn rất kiên quyết giải thích:” Không phải! Ta đây là muốn tốt cho ngươi! Mau biến trở về đi!” Hắn thích cái đuôi xinh đẹp của cá nhỏ, nhưng hắn càng hy vọng cá nhỏ có thể học cách để mà lớn lên, nếu cứ như vậy cả đời dùng cái đuôi trượt, mà sau này đều phải sinh hoạt tại lục địa với hắn mà nói cũng không tránh khỏi rất vất vả.

Đã muốn không thể cùng Bạch Dạ “nài nỉ”, cá nhỏ hít một hơi thật sâu, kia ngư vĩ lập tức biến mất, tiếp theo liền xuất hiện một cặp chân thon dài hoàn mỹ.

” Ân.” Bạch Dạ vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo liền bắt đầu đưa ra hai đạo mệnh lệnh” Xuống giường đi một chút thử xem!”

Cái này đúng là khó xử cá nhỏ a, hắn vừa mới có hai chân, sao vậy bắt xuống giường đi lại? Hắn sợ lại bị té ngã lần nữa, cho nên hắn suy nghĩ một chút sau đó liền nhìn nhìn Bạch Dạ lắc đầu.

Đối mặt cá nhỏ đầu diêu cùng trống bỏi giống nhau, Bạch Dạ bắt đầu thấp giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: ” Ngoan! Ta sẽ giúp ngươi!”

Hắn chạy tới bên giường rồi mới đem bức tường trong suốt thu hồi, tiếp theo vươn bàn tay phải đỡ lấy cá nhỏ. Hắn đương nhiên biết mới vừa học đi đường chắc chắn cá nhỏ sẽ rất vất vả, vì không muốn hắn ngã sấp xuống, mình cứ đỡ hắn đi từng bước sẽ được thôi.

Do dự nhìn bàn tay Bạch Dạ đang xoè ra trước mặt, cá nhỏ cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn cầm lấy tay Bạch Dạ, rồi mới cẩn thận di động thân thể, ngay khi hai chân cá nhỏ vừa chạm đất, Bạch Dạ đột nhiên buông tay ra.

Còn tưởng rằng Bạch Dạ sẽ đỡ lấy hắn nhưng đột ngột như thế làm cá nhỏ té lăn trên đất.

Tại sao ngươi phải đột nhiên buông tay?

Là bởi vì ngươi chính là miễn cưỡng thích ta sao?

Nếu ngươi thật sự thích ta, có thể hay không vẫn luôn đỡ lấy ta, vĩnh viễn không buông tay?

” Nếu cần nhờ ta giúp đỡ ngươi mới có thể đứng lên, vậy ngươi hiện tại liền cút ngay về dòng sông cho ta, ngay cả cha ngươi cũng quên luôn ý định muốn cứu hắn!”

Gần nhất hắn bắt đầu đối cá nhỏ nghiêm khắc hơn trước, sự tình không thể tái tha, cũng không biết Ma tộc khi nào thì áp dụng hành động, vì muốn cho cá nhỏ có năng lực tự bảo vệ mình, hắn phải cấp cho cá nhỏ một ít tôi luyện mới được.

Cá nhỏ tất nhiên là không rõ khổ tâm của Bạch Dạ, hắn chính là nghĩ đến những lời Bạch Dạ nói đêm đó nên không cần làm cho Bạch Dạ miễn cưỡng thích, cũng không muốn làm cho Bạch Dạ thất vọng thêm, hắn phải cố gắng.

Cố gắng đứng lên!

Hắn bắt đầu lấy tay khởi động thân thể, chính mình bắt lấy mép giường, chậm rãi đứng dậy, đem tất cả trọng tâm đặt ở chân trái.

” Không đúng!” Bạch Dạ vỗ vỗ đùi phải của cá nhỏ, nghiêm giọng nói:” Hai chân trọng tâm phải giống nhau, bằng không chân trái của ngươi sẽ bị thương dễ thành tật.”

Tựa như đã lĩnh hội được điểm mấu chốt, cá nhỏ gật gật đầu, thế nhưng vẫn phải chụp lấy thắt lưng của Bạch Dạ, chậm rãi đứng thẳng thân thể. Vẫn là có điểm không xong làm cho hắn không tự chủ được té vào người Bạch Dạ, kia trong lòng ngực hơi thở ấy vẫn là như thế làm cho người ta quyến luyến.

” Có cần phải nghỉ ngơi không?” Cúi đầu nhìn cá nhỏ đang ôm chặt lấy mình, Bạch Dạ dường như đang khen ngợi sờ sờ đỉnh đầu của hắn. Dùng hai chân đứng lên so với lúc trước cá nhỏ thật sự là cao lên không ít, trước kia cá nhỏ ngay cả phần eo của hắn đứng còn không đến, mà hiện tại cá nhỏ đã muốn cao đến ngang ngực hắn, tuy vậy đối với Bạch Dạ hắn vẫn rất đáng yêu….

Cá nhỏ lắc đầu, đôi tay đang ôm chặt lấy Bạch Dạ chậm rãi buông ra, nhưng mà chỉ được một chút lại ôm chặt.

” Nghỉ ngơi đi.” Không đợi cá nhỏ cự tuyệt, Bạch Dạ đã muốn đem cá nhỏ đến ngồi ở cuối giường.

Động tác này tự nhiên mà gặp phải đôi chân bóng loáng của cá nhỏ, Bạch Dạ nghĩ nghĩ, nói:” Từ hôm nay trở đi, ngươi không thể để thân thể loã lồ như thế.”

” Vậy phải làm sao?” Cá nhỏ chỉ chỉ vào quần áo Bạch Dạ hỏi:” Ta phải mặc cái kia sao?”

” Ân.” Vừa trả lời Bạch Dạ vừa bắt đầu mở tủ quần áo, cầm hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, nhưng quần áo của hắn so với cá nhỏ mà nói đều quá lớn. Chẳng còn cách nào khác, trong tình huống này hắn đành phải lấy ra một bộ quần áo có thể coi là miễn cưỡng thích hợp với cá nhỏ ……..

Thật sự miễn cưỡng.

” Thật lớn ác……” Cá nhỏ hưng trí bừng bừng vẫy vẫy tay áo so với tay của hắn còn dài hơn rất nhiều, rồi mới lại đá đá cái ống quần đã dài lại rộng thùng thình, cả người giống như là dùng vải thô bọc ở bên ngoài, tuyệt không như là mặc quần áo.

” Đây là hương vị của miêu mễ a ~” Vẫn không ngừng lắc lư thân thể, cá nhỏ còn lấy tay áo đặt lên mũi của mình ngửi lấy ngửi để.

” Có lẽ ta nên mượn Thước nhi vài món quần áo……”

Còn đang say sưa ngoạn tay áo, cá nhỏ hoàn toàn không có nghe những lời Bạch Dạ vừa nói……