Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 12




Cá nhỏ ngồi ở Bạch Dạ tiểu trúc đợi đến sốt cả ruột. Tuy rằng hắn biết nếu không nghe lời mà chạy loạn thì Bạch Dạ sẽ không ăn hắn, nhưng hắn vẫn rất muốn đi ra ngoài. Nhất là khi hắn thấy bên ngoài cửa sổ là cái ao nước trong xanh lại càng không nhịn được.

” Có ao!!”

Cá nhỏ hoan hô một tiếng, rất nhanh trượt xuống giường, đến gần cửa sổ sau đó lấy tay đẩy cửa sổ đi ra ngoài. Nhưng hắn lại không cẩn thận mà ngã sấp xuống.

Thật khó khăn hắn mới có thể ngồi dậy, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, lấp lánh trên đất là hai viên bảo thạch. Hắn rõ ràng không nghĩ là sẽ khóc vì rõ ràng bị ngã như vầy một chút cũng không đau…nhưng đây có lẽ là tật xấu rất kỳ quái của hắn.

Hắn thấy thật phiền não bèn nhặt lấy hai bảo thạch lên, cứ nghĩ chúng chỉ là những hòn đá nhỏ đem ném cả vào trong ao.

Đây là trước kia cha hắn đã dạy cho hắn, nếu có cái gì không thoải mái thì cứ đem đồ vật nào đó của mình mà ném xuống ao. Đồ vật đó chính là phiền não của mình. Một khi phiền não đã mất thì con người cũng sẽ thoải mái hơn.

Nhưng cá nhỏ lại chẳng cảm thấy có chút thoải mái nào, ngược lại cảm thấy được càng thêm trầm trọng.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất nhìn ao, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu dưới ao, tự hỏi thiếu niên bên trong ấy thật là mình sao? Trông thật yếu đuối…hắn như thế này thì làm sao bảo hộ cha mẹ được?

Lấy hai tay che lấy mặt hồi lâu lại hé mắt nhìn xuống mặt ao trong suốt.

Gì? Bên trong lại xuất hiện thêm một người.

Cá nhỏ hơi ngẩn ra rồi lại hướng bóng người dưới ao, hỏi:” Ngươi cũng là ngư phải không?”

Không có tiếng đáp lại, chỉ thấy người dưới ao đảo cặp mắt trắng dã ngó vào hắn.

Sau đó, cá nhỏ nghe thấy giọng nói phát ra từ đỉnh đầu của mình.

”Ta là miêu.” Bạch Thước thấy cá nhỏ thật sự là một tên ngốc tử. Chính hắn đã cố tình để lộ ra cái đuôi cùng đôi tai mèo một cách rõ ràng vậy, thế mà cá nhỏ  lại cư nhiên hỏi hắn một câu thật buồn cười.

”A…xin chào….”Cá nhỏ ngẩng đầu nhìn Thước nhi với ánh mắt thật tinh thuần.

Cảm thấy thái độ của cá nhỏ như chẳng có vẻ quan tâm hắn là ai, Bạch Thước cả giận nắm lấy mái tóc đen của hắn:” Đừng tưởng rằng Nhị ca thương ngươi thì ngươi có thể như thế mà kiêu ngạo với ta!”

“A! Đau quá…” Cá nhỏ bị nắm lấy tóc nên đau đớn kêu lên, nước mắt lại có dịp trào ra “ Ngươi mau buông tay ra…đừng có nắm tóc ta…”

Bộ dáng đáng thương của cá nhỏ chẳng những không làm Bạch Thước thấy thương tiếc, ngược lại càng làm cho hắn thêm phẫn nộ, tựa hồ hắn muốn lột luôn da cá nhỏ ra mới cam tâm “ Thì ra ngươi chính là dùng cách này để mà dụ dỗ Nhị ca của ta!”

“Ta không có…” Cá nhỏ bắt đầu thấy hoảng hốt. Nhưng mà Bạch Thước một chút cũng không thèm chú ý, hắn còn muốn gây sự thêm.

“Ngươi có!”

“Không có!!”

”Ngươi….ngươi….” Nhìn đôi mắt cá nhỏ đột nhiên đỏ lên, Bạch Thước liền lui về sau mấy bước.

“Ta không có!” Cá nhỏ rống lớn một tiếng sau đó đột nhiên tâm trí hoảng loạn, thì thào tự nói:” Ta không phải là con cá nhát gan! Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!! Ta chứng minh cho ngươi xem!!!”

Gặp cá nhỏ thật sự kì lạ, Bạch Thước cũng chợt thấy sợ, không tự giác kêu tên Bạch Dự, hắn không phải Bạch Dạ…

“…… Đại ca cứu ta!”

Trong nháy mắt, một thân ảnh màu trắng rất nhanh xuất hiện ngay trước mặt Bạch Thước, đúng là Bạch Dự.