Mao Thư Trần đến cuối cùng cũng không hiểu bản thân như thế nào hồ đồ bị đưa lên thuyền giặc, cư nhiên thật sự ký kết hợp đồng cùng với chủ cho thuê nhà không có chút quy tắc, với giá cho thuê mỗi tháng thấp kỳ cục, vào ở căn phòng đối diện chủ nhà, nằm bên cạnh buồng tắm cùng nhà vệ sinh.
Nhìn thấy trên bản hợp đồng chữ màu đen, chỗ ký tên làm cho hắn chói mắt khó chịu: “Mau mau mau, nhanh đưa hợp đồng này chỗ khác đi. Nếu không tôi sẽ xé nát nó ngay!”
Tiên sinh chủ cho thuê nhà căn bản không cảm thấy bản thân chính là tồn tại chướng mắt nhất, còn nói đùa với Mao Thư Trần, vô cùng vui vẻ bưng trà rót nước, hy vọng Mao Thư Trần có thể ở lại cùng ăn bữa cơm.
“Không được, tôi thấy sắc trời không còn sớm, tôi về trước thu dọn đồ đạc.” Mao Thư Trần hoàn toàn không nhìn ra bên ngoài đang là giữa trưa, mặt không đổi sắc tâm không loạn nói ra lời nói dối, muốn nhanh chóng trở lại ký túc xá thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
Ai ngờ Hà Trung Toàn cư nhiên đứng lên khỏi sopha, lấy chìa khóa trên bàn trà đi tới trước cửa, như vậy rất giống một con chó lớn đứng ở cửa thúc giục chủ nhân đi ra ngoài chơi đùa với nó. “Bác sĩ Mao, anh phải về sao? Tôi đưa anh đi, dù sao anh cũng phải thu dọn đồ đạc, thu dọn xong tôi lại giúp anh chở về đây!”
Mao Thư Trần cứng họng: “… Anh còn muốn giúp tôi thu dọn?”
“Đương nhiên rồi, bằng không đêm nay anh không được ngủ giường mới đâu!”
… Ngay cả một đêm thanh tịnh cuối cùng anh cũng không cho tôi sao?
Mao Thư Trần chịu đả kích lớn cứ như vậy lên xe giặc, dẫn chủ cho thuê nhà hứng trí ngẩng cao đầu tạm thời đặt chân đến ký túc xá.
============
Hôm nay là ngày nghỉ của Mao Thư Trần, trùng hợp tiểu Lưu cùng phòng cũng nghỉ. Nếu là trước kia, bán thử yêu đáng thương của chúng ta tuyệt đối bỏ chạy đến nhà trưởng khoa Vương từ sáng sớm, nhưng bởi vì Mao Thư Trần hôm nay ra ngoài xem phòng ở, nghĩ đến hắn buổi tối mới trở về nên tiểu Lưu phi thường thả lỏng ở trong phòng ngủ thẳng đến trưa, lúc rời giường còn ung dung tắm rửa một cái, lại không nghĩ rằng vừa mới bước ra khỏi phòng tắm lại vừa vặn nhìn thấy Mao Thư Trần dẫn theo một người đàn ông rất quen mặt đi vào cửa phòng ký túc xá.
“Mao Mao Mao, bác sĩ Mao!” Tiểu Lưu lật đật rút lui ba bước, dính sát vào ván cửa phòng tắm, hắn còn muốn phân ra một bàn tay bưng lấy khăn tắm trên lưng, như vậy sẽ làm cho hắn cảm giác an toàn hơn. “Anh anh anh không phải đi xem phòng sao?”
Mao Thư Trần không có tâm tình nhìn hắn, tùy ý phất phất tay: “Tôi không phải đã xem xong rồi trở lại hay sao!” Thật không rõ đều là đàn ông, tiểu Lưu còn quấn khăn tắm làm méo gì, hắn cũng không có đam mê đặc biệt, không có hứng thú với mông đàn ông.
Đi theo phía sau Mao Thư Trần, Hà Trung Toàn lớn tiếng bước lại, biểu tình hàm hậu làm cho người ta yên tâm: “Đúng vậy, bác sĩ Mao xem phòng xong rồi, hợp đồng đều đã ký, hiện tại trở về thu dọn đồ đạc, buổi tối hôm nay sẽ ở nhà mới luôn!”
Tiểu Lưu vừa nghe như thế cũng ngây ngẩn cả người: “Nhanh như vậy?” Thật không phải hắn muốn cùng Mao Thư Trần ở chung thêm vài ngày, chỉ là bình thường xem phòng, ký hợp đồng, chuyển nhà cũng phải mất hai tuần, như thế nào hiện tại mới có nửa ngày liền xong rồi?
Mao Thư Trần tâm tình không tốt cởi giầy bước vào phòng, sắc mặt thối như ăn một con cá ươn: “Tôi cũng muốn hỏi tại sao lại nhanh như thế đây!” Dứt lời hắn bước thật mạnh vào trong phòng, sau đó bảo Hà Trung Toàn thay đôi dép lê duy nhất. Bác sĩ Mao thích sạch sẽ nên hắn không dễ dàng tha thứ cặp chân thối của Hà Trung Toàn bước lên trên lãnh thổ của hắn.
Hà Trung Toàn nhất nhất làm theo, bộ dáng không giống như chủ cho thuê nhà tương lai, ngược lại giống cháu nội của hắn cho dù hiện tại không có cái đuôi ở phía sau, Mao Thư Trần vẫn có thể mơ hồ cảm giác được cái đuôi ở phía sau của tên kia ngoắc không ngừng…
Khi Hà Trung Toàn đi theo Mao Thư Trần qua trước người tiểu Lưu, cánh mũi nhạy bén của tiểu Lưu co rúm hai cái, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Anh là chó!”
“Đúng, tôi là chó.” Hà Trung Toàn gật đầu: “Chuột con, cậu quên tôi rồi sao, tôi chính là người đến bệnh viện làm ‘cái kia cái kia’ giải phẫu nha!”
Trí nhớ của tiểu Lưu rốt cuộc một lần nữa mở ra, hắn mới giậc mình phát hiện đây là người bệnh đặc biệt đến làm giải phẫu ở khoa tiết niệu một tháng trước, chính là tên cao to trước mặt. Ngày ấy, Hà Trung Toàn khóc lóc đến mức một chút hình tượng đều không có, thân mình còn trần trụi, tiểu Lưu chỉ chăm chú nhìn vào thân thể cường tráng cùng với cái đuôi ở phía sau mông của hắn, căn bản không quan tâm đến khuôn mặt, không ngờ hiện tại xem ra, Hà Trung Toàn khi mặc vào áo sơ mi cùng quần jeans đơn giản (không có lỗ) thật đúng là rất đẹp trai, dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn, nếu không phải biểu tình quá mức chân chó trên mặt, tiểu Lưu nhất định sẽ cho hắn ‘một trăm điểm’.
Đối với yêu tinh thuộc loài chó, tiểu Lưu cũng không e ngại mấy, tuy rằng bởi vì hình thể to lớn của đối phương vẫn sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng lúc đối mặt với Hà Trung Toàn, tiểu Lưu tuyệt đối không sợ hãi giống như đối mặt với Mao Thư Trần. Cho nên hắn lễ phép gật đầu, vươn tay bắt tay đối phương: “Hà tiên sinh phải không? Anh mặc quần áo vào làm tôi nhận không ra!”
“…” Đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Mao Thư Trần lảo đảo một chút.
Hà Trung Toàn ở bên cạnh cũng nói theo: “Đúng vậy đúng vậy, cậu mà cởi quần áo ra tôi cũng không nhận ra được.”
Mao Thư Trần thở dài, tiếp tục vùi đầu thu dọn đồ đạc.
========
Đồ đạc của Mao Thư Trần đa số là sách báo, đều là đủ loại tạp chí y học, chiếm hết một nửa giá sách. Mà còn lại chính là những quyển sách của tiểu Lưu, trong đó có một dãy riêng tiểu thuyết của tác giả ‘Tâm Trung Khả Nhân’, đóng bìa mềm, đã có chút cũ.
– đúng vậy, Mao Thư Trần lúc trước chính là từ nơi này đọc được ‘hải chi thơ ca tụng’
Nói rõ thêm một chút, bác sĩ tiểu Lưu phi thường không hay ho chính là fan của ‘Tâm Trung Khả Nhân’.
Hà Trung Toàn không ngờ đến giúp khách trọ chuyển nhà có thể nhìn thấy tiểu thuyết của mình, cảm thấy hứng thú liền bắt đầu trò chuyện với tiểu Lưu. Tiểu Lưu mê luyến ‘Tâm Trung Khả Nhân’ chỉ có thể dùng từ ‘não tàn’ để hình dung, mỗi quyển sách hắn đọc không dưới 20 lần, thậm chí mỗi câu danh ngôn trong đó đều có thể đọc vanh vách. Hắn chú ý đến chuyên mục của cô ấy, mua tạp chí có đăng tiểu thuyết của cô ấy, một kì cũng không bỏ lỡ, bảo tồn rất thỏa đáng.
Hắn tưởng tượng cô ấy là một cô gái nữ tính tao nhã, có thể cô ấy không đẹp nhưng nhất định phi thường hiểu lòng người. Hắn ảo tưởng cô ấy tóc dài, ảo tưởng khuôn mặt mỉm cười của cô, ảo tưởng ngôn hành cử chỉ của cô…
— đương nhiên, hết thảy ảo tưởng kia đều hoàn toàn tan biến sau khi Hà Trung Toàn biểu lộ thân phận của chính mình.
Cho dù loài chó có được lỗ tai tối linh mẫn, Hà Trung Toàn cũng không có cách nào nghe thấy tiếng trái tim thủy tinh vỡ vụn.
“Không thể, chính là…” Tiểu Lưu run rẩy lấy một kỳ tạp chí vừa mới xuất bản: “Tháng trước anh còn không có chương truyện mới, lý do chính là ‘dì cả đến thăm, đình lại một kỳ’ nha!”
Mao Thư Trần nhìn xem thử thấy đúng là như thế, tạp chí trong tay tiểu Lưu giấy trắng mực đen viết cái lý do của tác giả ‘Tâm Trung Khả Nhân’, vừa thấy chỉ có thể là nữ tác giả mới nói vậy.
“Hả?” Hà Trung Toàn khóe mắt giật giật, vẻ thật thà chất phác của loài chó tại một giây này biến mất không còn lại chút gì: “Chị của mẹ tôi đến thăm tôi, cuối cùng không thể không chiêu đãi nha!” Được thôi, thì ra là dì cả này chứ không phải dì cả kia.
Tiểu Lưu bị đả kích đến mức sắp khóc.
Hà Trung Toàn đưa tay vỗ vai hắn: “Ai nha, giờ biết rồi đó. Nếu không phải mấy ngày nay tôi đi làm ‘cái kia’ phẫu thuật ở chỗ bác sĩ Mao thì dì tôi cũng sẽ không đến để an ủi tôi!”
Mao Thư Trần đỡ trán: người đàn ông phải gan góc cỡ nào mới có thể kể cho dì mình nghe chuyện mình đi phẫu thuật cắt bao quy đầu?
Ai ngờ Hà Trung Toàn lại nói: “Cậu thử nghĩ đi, để cho độc giả biết tử cung tôi đau hay là để bọn họ biết JJ tôi đau tốt hơn?”
Một giây đó, tiểu Lưu rốt cuộc nhịn không được, lệ rơi đầy mặt.