Diện mạo của cô nương đó tuy không thể nói là đẹp, thế nhưng tên lại êm tai dễ nghe, gọi là Giải Ngữ. Ngày hôm đó, Phùng Ngọc Kiếm sợ trời tối, nàng về một mình nguy hiểm, còn nhờ phó tướng đưa nàng về.
Giải Ngữ văn nhược, nói cũng ít, có điều Phùng Ngọc Kiếm hôm đó từng nói muốn nàng trở lại, sẽ bảo phó tướng dùng kiệu tới đón nàng.
Không quá mấy ngày, Giải Ngữ đã tới, đồ nàng mặc trên người thay đổi cực kì, đến trên đầu cũng cố cắm một cái trâm mới do cha ruột nàng cài cho. Cha ruột nàng vội vàng bái kiến Phùng Ngọc Kiếm cùng Tống Dật Tương, ý tứ nịnh nọt đem con gái đi tặng không cần nói cũng biết, Giải Ngữ chỉ cúi đầu không nói một lời.
Tống Dật Tương thấy cha nàng chức thấp quyền nhỏ, vẻ mặt nịnh bợ làm trò, hắn đến cười cũng lười bố thí. Còn Phùng Ngọc Kiếm thấy nàng tới, biểu tình cởi mở hơn một chút, thưởng chút vàng bạc cấp cho cha nàng, đem cha nàng tiễn ra ngoài.
Giải Ngữ trước sau vẫn cúi đầu, đỡ Phùng Ngọc Kiếm đi vào phòng, rồi lại đứng ngây ra, tiếp đó ngân ngấn nước mắt bắt đầu cởi quần áo. Phùng Ngọc Kiếm cả kinh, hóa ra cha ruột mang con gái tới bán để cầu vinh.
Hắn biết nàng bị hoàn cảnh đưa đẩy, chỉ sợ nàng không làm vậy, trở về nhà sẽ bị đuổi khỏi cửa, cầm tay nàng lên nói dối “Cơ thể ta suy yếu, không thể nhiễm nữ sắc, cầm quần áo lên mặc vào đi.”
Nàng khóc tới nghẹn ngào, hắn thương xót nàng vì bất đắc dĩ phải làm vậy, đem nàng ôm vào lòng an ủi, sau đó ở võ trạng nguyên phủ an bài một chức vụ nhàn hạ là người lĩnh sự, để nàng không cần phải trở lại cho người ta khinh bỉ.
Phùng Ngọc Kiếm từ đó trở đi rất thích cùng nàng nói chuyện phiếm, nàng buổi tối gọt trái cây hầu hạ hắn, ban ngày đỡ hắn đi lại quanh phủ. Nàng nói rất ít, cũng cười rất ít, Phùng Ngọc Kiếm cũng y như vậy ít nói ít cười; thế nhưng lúc hai người ở cạnh nhau, tinh thần Phùng Ngọc Kiếm sẽ bình ổn hơn, thiếu đi vài phần si ngốc vô thần trước đây, thỉnh thoảng nói đến cái gì thú vị hắn còn cười nhẹ.
Giải Ngữ hình như có năng lực khiến tâm tình Phùng Ngọc Kiếm trầm tĩnh lại, toàn bộ võ trạng nguyên phủ mọi người đều nhìn ra được, đến phó tướng cũng nói Phùng Ngọc Kiếm không là lạ như lúc trước nữa.
Đây là Tống Dật Tương một tay an bài, hẳn là hắn phải vui vẻ, thế nhưng hắn không cách nào thấy vui nổi. Hắn trở nên cáu kỉnh bất an, hơn nữa bất cứ kẻ nào cũng không thể chiều ý hắn được. Đêm nay hắn xông vào trong phòng Phùng Ngọc Kiếm nơi đã lâu không đến. Ách tỳ vừa thấy hắn vào, lập tức thức thời lui ra.
Phùng Ngọc Kiếm cũng biết hắn tới, lúc này đang ngồi ở trên giường, tiếp đó chậm rãi đứng lên, nói bình tĩnh không dao động, như thể chẳng hề gì “Muốn ta ở chỗ nào, không thể ở trên giường rồi, là trên bàn? Tường? Ghế? Chỉ cần ta có thể đứng là được, hay là muốn ta càng khuất nhục một chút quỳ sấp xuống?”
Vừa nghe nói như vậy, Tống Dật Tương giận tím mặt. Tên này thật to gan dám khiêu khích mình. Lửa giận đã lâu chưa phát tiết cùng dục hỏa song song thiêu đốt, hắn kéo lấy tóc Phùng Ngọc Kiếm, xé mở y phục của người kia, còn chưa cởi y phục của mình đã trực tiếp xâm phạm Phùng Ngọc Kiếm.
Phùng Ngọc Kiếm cũng giống như trước không có kêu bất cứ một tiếng gì, thân thể cũng nhanh thích ứng với cường thế của Tống Dật Tương. Tống Dật Tương ở trên người hắn kịch liệt cắn mút, trong vết tích còn thấy máu, hơi hơi thâm. Tống Dật Tương vừa hận vừa giận dùng hết khả năng để chiếm hữu hắn.
Hắn muốn nghe Phùng Ngọc Kiếm rên rỉ, muốn nghe Phùng Ngọc Kiếm lần đầu tiên vì cùng hắn hoan ái mà kìm lòng không được kêu lên sung sướng, hắn muốn người này không thể khống chế được gọi tên hắn, nghe tiếng thở dốc ngọt ngào gọi hắn hết lần này đến lần khác, hắn muốn người này dùng dáng vẻ lúc nhìn Giải Ngữ để nhìn hắn một nghìn lần, một vạn lần, muốn người này nói thích hắn, yêu hắn.
“Nói ngươi thích ta, nói ngươi yêu ta!”
Phùng Ngọc Kiếm lần đầu tiên lên tiếng trong lúc bọn họ đang giao hợp “Ta không thích ngươi, ta không yêu ngươi, ta rất hận ngươi.”
Tống Dật Tương tức đến độ toàn thân phát run. Ở trên giường hắn, muốn nghe bao nhiêu lời ngon ngọt đều có, chỉ có Phùng Ngọc Kiếm này cho tới giờ chưa từng nói qua. Hắn dùng lực tát một cái, khiến cho Phùng Ngọc Kiếm bị rách môi, mặt cũng sưng lên.
Tống Dật Tương tức giận đến mất hết lý trí “Nói ngươi thích ta, nói ngươi yêu ta!”
“Ta không thích ngươi, ta cũng không yêu ngươi, ta rất hận ngươi!”
Tống Dật Tương lại đánh tiếp, liên tiếp hơn mười lần (vũ phu a! ;____;), Phùng Ngọc Kiếm cũng nói hơn mười lần.
Hắn càng mạnh bạo tiến xuất, mỗi lần nghe được câu trả lời của Phùng Ngọc Kiếm là một lần lửa giận phun trào đánh mạnh, đánh đến chảy máu, nhưng câu trả lời của Phùng Ngọc Kiếm cũng chưa một lần nào thay đổi.
Hắn tức giận tới mức đánh cho Phùng Ngọc Kiếm gần chết, mãi đến sáng sớm, hắn mệt mỏi không còn sức, không thể tiếp tục dằn vặt người kia được nữa, mới khoác y phục lên đi ra. Thế nhưng sắc mặt hắn âm u, ách tỳ thấy mặt hắn, đến thở cũng không dám thở ra tiếng.
Hắn lạnh lùng nói “Tẩy rửa sạch sẽ cho hắn, bôi thuốc xong thì đưa hắn lên giường.”
Ách tỳ đẩy cửa đi vào, đã bị tình cảnh bên trong dọa cho ngây người. Trong phòng bừa bãi, Phùng Ngọc Kiếm như miếng vải rách nằm trên mặt đất, thân thượng thân hạ toàn là máu. Thử xem hơi thở của hắn thì đã thấy khí vào thì ít mà khí ra thì nhiều, ách tỳ chạy vội ra ngoài, khoa tay múa chân với Tống Dật Tương.
Tống Dật Tương một đêm tức giận đến mụ mị đầu óc, lập tức vào phòng, nhìn tới kiệt tác hôm qua do chính mình tạo ra, cũng nhịn không được mà lạnh cả người, không ngờ đêm qua mình ra tay nặng như vậy. Hắn ôm lấy Phùng Ngọc Kiếm toàn thân đầy máu, hôn mê bất tỉnh. khoác vội một bộ y vật rồi lập tức bế ra cửa, lên ngựa xong liền chạy thẳng tới ngự y trong cung.
***
Ngự y nhấc y phục che đậy Phùng Ngọc Kiếm, có thể ông chưa từng thấy qua tình hình như vậy, thở hắt ra.
Tống Dật Tương cả giận nói “Còn không mau giúp hắn cầm máu chữa trị.”
Ngự y không dám đắc tội hắn, chỉ dám ở trong lòng nói tiếng ‘tạo nghiệt’, lập tức trị liệu, lấy nước lau các vết thương trên người Phùng Ngọc Kiếm, từng thùng từng thùng biến thành máu loãng, mãi đến khi lau khô xong mới dám bôi thuốc. Có vết thương ở chỗ không tiện mở miệng, ngự y cũng cẩn thận thoa thuốc lên, cuối cùng kê vài đơn thuốc.
“Hắn bị thương có nặng không?” Tống Dật Tương hỏi khẩu khí phi thường bất hảo.
Ngự y cẩn thận tìm từ “Bẩm điện hạ, vết thương hắn khá nặng, mấy ngày này không thích hợp… không thích hợp tiếp tục giao hoan.”
“Lui xuống đi, chuyện này không được phép truyền ra, sau này nhìn thấy người này cũng không được nói ngươi đã từng gặp.”
Ngự y vội vàng vâng dạ, Tống Dật Tương cầm đơn thuốc đưa cho cung nữ “Đi bốc thuốc, trước tiên cứ mang nhanh tới đây.”
Cung nữ vội vã lui xuống, không bao lâu thì thuốc đã được. Tống Dật Tương vội vàng bưng tới mớm cho Phùng Ngọc Kiếm uống. Phùng Ngọc Kiếm uống một chén, thần trí có chút rõ ràng lên, thì không chịu uống tiếp nữa. Tống Dật Tương cho uống một ngụm hắn sẽ nôn ra một ngụm, cố trút vào miệng hắn hắn liền đem cả chén thuốc nôn ra.
Tống Dật Tương cả giận nói “Ngươi không muốn sống nữa hay sao?”
Phùng Ngọc Kiếm nở nụ cười hiếm thấy, Tống Dật Tương giơ tay lên, định tát cho hắn một cái thật mạnh, hắn vẫn tiếp tục cười.
Tống Dật Tương buông tay xuống, thanh âm trở nên trầm thấp “Uống đi, điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn uống xong đi.” Thanh âm trầm thấp đoạn sau trở nên khàn khàn “Không uống ngươi sẽ chết a.”
Phùng Ngọc Kiếm nhắm hai mắt lại, không trả lời. Tống Dật Tương kéo hắn lên, thân thể đau đớn khiến hắn nhíu mày, nhưng không mở mắt.
Tống Dật Tương ném hắn trở lại giường, chạy ra cung thất nơi mình ở, rống lên giận dữ với thái giám tùy thân “Tới võ trạng nguyên phủ mang Giải Ngữ tới đây, một khắc chuông còn chưa mang về, ta sẽ lấy đầu ngươi.”
Thái giám vội vàng lĩnh mệnh đi, gần được một khắc chuông thì đầy người mồ hôi dẫn theo Giải Ngữ về. Tống Dật Tương cầm tay Giải Ngữ kéo mạnh đi, toàn bộ thanh âm đều thay đổi “Nghe rõ cho ta, đi vào cho hắn uống thuốc, ta mặc kệ ngươi làm thế nào, chỉ cần để hắn uống thuốc xong, hắn mà không uống, ta sẽ giết ngươi, hắn nếu như chết, ta cũng vẫn giết ngươi.”
Giải Ngữ chưa hiểu lắm đã bị đẩy mạnh vào trong cung phòng. Trên giường chiếu hoa lệ một người đang nằm, nàng còn không biết người này là ai, bởi vì trên mặt hắn toàn là vết bị đánh, sau đó nhận ra, nàng kinh ngạc tiến nhanh tới, nhìn ân nhân quan trọng nhất đời mình “Phùng tướng quân?”
Phùng Ngọc Kiếm chậm rãi mở mắt nhìn nàng, Giải Ngữ thấy hắn trên người đầy vết thương, vẻ mặt không thể tin được. Phùng Ngọc Kiếm thấy thế liền nở nụ cười.
Chưa từng thấy qua nụ cười nào bi thảm như vậy, nàng bưng chén thuốc bên cạnh lên “Tướng quân, ngươi uống thuốc đi, ngươi bị thương nặng quá.”
Phùng Ngọc Kiếm lắc đầu, từng giọt lệ trong suốt của Giải Ngữ rơi xuống đất.
“Tướng quân, ngươi uống đi. Ta cái gì cũng sẽ không nói, cái gì cũng không biết. Ngươi sống thì mới có hy vọng, ta cũng từng nói thế với chính mình, nhờ hy vọng mới cho ta gặp ngươi, ngươi nhất định cũng sẽ thấy được hy vọng của mình.”
Phùng Ngọc Kiếm cũng rơi nước mắt, không cự tuyệt nữa để Giải Ngữ cho hắn uống thuốc, sau đó nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Giải Ngữ nhân lúc hắn ngủ, bôi thuốc toàn thân cho hắn. Nhìn vết thương nàng mới biết vì sao tướng quân cứ luôn rầu rĩ không vui, vì sao hắn đến nói cũng không thích nói.
Nàng bưng chén không ra ngoài, Tống Dật Tương đã ở ngoài cửa đợi hồi lâu, đoạt lấy cái chén rỗng, gọi cung nữ “Đi sắc một bát thuốc khác.” sau đó giận dữ nhìn Giải Ngữ nói “Phùng Ngọc Kiếm có nói gì không?”
“Tướng quân không nói gì, bởi miệng hắn đã bị sưng tới mức không thể nói chuyện được.”
Tống Dật Tương không biết là nàng đang kể lại sự thực hay châm chọc hắn. Hắn nhìn diện mạo cực kỳ bình thường của nàng, nữ nhân như thế này đến đi làm kỹ nữ cũng không đủ tư cách.
“Nếu như người khôn ngoan thì không nên để ta nghe được câu trả lời như vậy lần nữa.”
Hắn muốn vào xem Phùng Ngọc Kiếm, Giải Ngữ nói nhỏ “Điện hạ, thỉnh không nên đi vào, Phùng tướng quân vừa mới ngủ, ngươi đi vào sẽ đánh thức hắn, hắn sẽ lại nôn hết thuốc ra.”
Nghe vậy Tống Dật Tương liền muốn đánh chết nàng, ánh mắt nàng nhưng lại cực kì trấn tĩnh.
“Không phải ta châm chọc ngươi, điện hạ, ta nói chính là sự thực.”
Ánh mắt của nàng so với của Phùng Ngọc Kiếm giống nhau như đúc, cách nói lại càng không có gì khác biệt. Tống Dật Tương không đánh, hắn bình tĩnh lại.
“Ngươi hảo hảo chiếu cố hắn cho ta, nếu thương thế của hắn chuyển biến xấu, người ta giết đầu tiên chính là ngươi.”
Tống Dật Tương nói xong phất tay áo rời đi.
***
Bị Giải Ngữ ngăn cản, Tống Dật Tương hầu như không cách nào vào gặp Phùng Ngọc Kiếm được. Thế nhưng hắn biết thương thế của Phùng Ngọc Kiếm đã khá lên nhiều, thỉnh thoảng ở ngoài cửa còn nghe được giọng hắn khàn khàn, thấp giọng nhẹ nhàng trả lời Giải Ngữ. Tống Dật Tương không biết bọn họ ở trong nói chuyện gì, thế nhưng tâm tình càng thêm hỉ nộ bất định.
Một hôm, hắn tự mình đẩy cửa đi vào.
Phùng Ngọc Kiếm ngồi ở đầu giường, đang dạy chữ cho Giải Ngữ, biểu tình vốn đang ôn hòa, vừa thấy hắn vào lập tức trở nên trống rỗng. Tống Dật Tương lửa giận bừng bừng, liền muốn chửi ầm lên.
Lúc này Giải Ngữ đứng lên, thấp giọng hóa giải trận chiến “Tướng quân, thuốc hẳn là đã nguội một chút, tới giờ uống thuốc rồi.”
Nàng đem bát thuốc ấm áp bưng lên, từng thìa đút vào miệng Phùng Ngọc Kiếm, còn cẩn thận tỉ mỉ lau khóe miệng hắn. Tống Dật Tương thì đần mặt ra đứng ngây tại chỗ, không ai để ý đến hắn, ngay cả muốn nói, với cái vẻ thân mật giữa hai người bọn họ, cũng khiến hắn nghĩ mình căn bản không thuộc về chỗ này.
Hắn tự động đi ra khỏi cửa, đầu đau muốn nứt ra, lòng cực kì lo lắng, chạy ra khỏi cửa cung đi tới trấn quốc phủ. Trấn quốc phu nhân thấy hắn phiền lòng, liền vỗ tay gọi ra mấy ca cơ vũ cơ đã chuẩn bị cho hắn, để cho lụa màu tung bay cùng tiếng hát dịu dàng khiến hắn quên đi tất cả những không vui trong lòng.
Vũ nữ ca nữ dung mạo dã diễm (lòe loẹt), trấn quốc phu nhân để lại mấy người trong phòng hầu hạ hắn. Hắn chọn một ca cơ giọng hát đặc biệt ngọt ngào bầu bạn trên giường. Ca cơ này không chỉ nũng nịu nhất, đến tiếng kêu ở trên giường cũng mềm mại uyển chuyển tới động nhân tiêu hồn. Hắn tận hứng tới nửa đêm, phiền muộn không chỉ không giảm, còn càng lúc càng nặng nề thêm.
Hắn đẩy ca cơ xinh đẹp ra, không để ý giờ đã là nửa đêm, lập tức hồi cung. Tới cung phòng của mình, hắn đẩy cửa đi vào. Giải Ngữ đang ngủ trên giường nhỏ, còn Phùng Ngọc Kiếm đang ngủ rất say trên giường, không tỉnh lại.
Giải Ngữ bị giật mình tỉnh giấc, đang định nói, hắn không nhiều lời vô ích, trực tiếp ra lệnh “Ra ngoài cho ta.”
Giải Ngữ không thể làm gì khác hơn là gật đầu đi ra ngoài.
Tống Dật Tương đi tới bên giường. Thương thế của Phùng Ngọc Kiếm đã khá rất nhiều. Hắn nhẹ chân nhẹ tay bước lên giường, nằm xuống bên cạnh Phùng Ngọc Kiếm. Túm tóc đen của Phùng Ngọc Kiếm phủ trên lòng bàn tay hắn, cầm vào mềm nhẹ, mọi phiền phức trong lòng đều vì đám tóc trong tay mà tiêu thất hoàn toàn một cách kỳ dị.
Phùng Ngọc Kiếm ngủ hô hấp nhè nhẹ, hắn nhìn đôi môi tái nhợt, không nhớ được Phùng Ngọc Kiếm hôn vị đạo là như thế nào, bởi vì đã lâu rồi, ngoại trừ lần đầu tiên hoan ái hai người hôn nhau ra, còn lại trong tất cả những lần khác hắn không hề hôn người này.
Hắn hiện tại bỗng nhiên có khát vọng mãnh liệt hôn Phùng Ngọc Kiếm, khát vọng tới cường liệt, khiến hắn hầu như nguyện ý lấy sinh mệnh ra trao đổi. Hắn nhích người tới, nhưng khiến Phùng Ngọc Kiếm mở mắt, hắn che lại đôi mắt đó, không muốn thấy cái thần tình khinh bỉ trong đó khi nhìn mình.
“Nhắm mắt lại, đêm nay ta muốn nói chuyện, ngươi nghe cũng được, không thích nghe cũng không sao, ta vẫn là muốn ngươi hãy nghe ta nói.
Hắn nói rất nhiều rất nhiều, trò chơi thích nhất lúc còn bé, mẫu thân bị kẻ gian hãm hại chết thảm, một chút việc thú vị trong cung, còn nói rất nhiều về ấn tượng khắc sâu chuyện trong cung, nói về di mẫu, tổ mẫu, cha ruột, huynh đệ tỷ muội. Hắn nói lộn xộn lung tung, trong đầu có cái gì thì nói ra cái đó, không có trình tự không có sắp xếp. Giống như bị loạn trí, lại giống lời nói của trẻ con, hắn thậm chí đến việc Phùng Ngọc Kiếm có nghe hay không cũng không biết.
“Cuối cùng, vì việc Hoàng hậu tranh quyền đoạt lợi, không chỉ có mẫu thân ta bị độc chết, ta cũng bị độc chết. Di mẫu ta không biết nghe tin ở đâu, đem ta tới Miêu Cương. Miêu Cương có vị Thần tử mà người Miêu tôn kính, nghe nói ngài có thần lực, chỉ cần người nào mệnh thọ chưa nên hết, mà là bởi ngoài ý muốn mới chết, ngài chạm vào đầu một cái, người chết sẽ sống lại. Ta được ngài vuốt lên trán thì hồi sinh.
Một năm có mấy ngày ta ở nhà Miêu Cương Thần tử, ngài là một người rất đẹp rất thiện lương, toàn thân như thể phát sáng. Ngài nói đám hài tử chúng ta được cứu tuy rằng thọ mệnh chưa hết, thế nhưng nhờ vào thần lực của ngài mà có thể sống một thời gian có hạn. Ngài chỉ điểm cho chúng ta một nơi, một cái tên người, thậm chí là một cái bớt, đi đợi người có thể giúp chúng ta kéo dài tuổi thọ. Chỉ cần cái người định mệnh kia yêu ta, ta có thể sống sót.
Trước khi chết chúng ta sẽ phát tác ba lần, ta đã phát tác lần đầu tiên, tiếp qua lần thứ hai, lần thứ ba, ta sẽ chết, sau đó…” Thanh âm Tống Dật Tương trở nên rất nhỏ, cầm lọn tóc bị buộc của Phùng Ngọc Kiếm ở trong tay nhẹ nhàng buông ra “Sau đó ngươi sẽ tự do…”
Giọng hắn lại trở nên cường ngạnh “Ta sẽ không xin lỗi, ta sẽ không thừa nhận ta làm sai, là ngươi cố ý chọc tức ta, là ngươi đến một câu ta thích nghe cũng không muốn nói. Hàng trăm hàng nghìn người muốn nịnh nọt ta, chỉ có người là không. Ta nói muốn ngươi nói ngươi thích ta, ngươi yêu ta, chỉ là lời nói dối cho đẹp thế thôi, không hề ẩn chứa ý nghĩa gì…”
Tiếp đó thanh âm trở nên lãnh đạm “Ta cũng đã cực kỳ vui vẻ. Ngươi ngủ, ngươi sẽ không biết ta đang nói cái gì; ngươi hận ta, vậy ngươi lại càng không quan tâm ta nói gì. Ngươi nói ta đối với ngươi là loại cảm tình gì, ta hận không thể đào đôi mắt ngươi nhìn Giải Ngữ ra để khiến nó chăm chú nhìn ta, hận không thể khiến gương mặt tươi cười của ngươi hướng về ta, càng hận ngươi không nói những lời xu nịnh dễ nghe để cầu niềm vui của ta.
Ngươi không biết ta mà muốn sủng ai thì người kia sẽ hạnh phúc tới cỡ nào. Ngươi đã lỡ mất điều này, ngươi sẽ phải nuối tiếc trăm năm vạn năm.”
Thanh âm phẫn hận biến thấp “Ta muốn sủng ngươi, ta muốn ở trên người lưu lại dấu vết, ta muốn khiến ngươi ở dưới thân thấp giọng gọi tên ta, thở dốc ngọt ngào, mặt đỏ tới tận mang tai bám lấy lưng ta khát cầu. Ngươi đoán xem hiện tại ta muốn làm gì nhất? Ta đi hơn nửa đêm về cung là muốn gì? Ta muốn hôn ngươi, cực kì muốn hôn ngươi, hôn ngươi có cảm giác như thế nào, ta tất cả đều đã quên. Ngươi đêm hôm đó kêu ra thật nhiều thanh âm, nhưng ta cũng đã quên, không nhớ rõ nữa. Ta rất muốn hôn ngươi, ngươi sẽ không bằng lòng đúng không? Ngươi tình nguyện chết cũng không muốn cho ta chạm vào ngươi lần nữa, đúng không?
Ngươi thật là kỳ quái, Phùng Ngọc Kiếm, rõ ràng có thể đơn giản như vậy lấy lòng ta, ngươi lại muốn chọc giận ta. Rõ ràng có thể lên giường với ta là một việc rất nhiều người mơ tưởng mà không được, nhưng ngươi lại rút kiếm muốn giết ta. Ngươi ngốc tới mức quá dại dột, quá ngay thẳng, quá nực cười. Ngươi nói trong thanh âm ta hàm chứa dối trá, lời nói của ta đều là giả, vậy ngươi nói cho ta biết, đêm nay ta nói là thật hay giả?”
Tống Dật Tương cười khổ nhìn chăm chú vào Phùng Ngọc Kiếm “Ta cũng không biết ta nói là thật hay giả, chính ta cũng không đoán ra, ngươi tới đoán giúp ta xem, ta đã hoàn toàn không hiểu mình đang nói cái gì nữa. Ngọc Kiếm, ta yêu ngươi, ta rất thích ngươi. Cho tới giờ ngươi chưa từng nói dối ta, chưa từng nịnh nọt ta. Ta không phải cố ý muốn đả thương ngươi, ta chỉ là tức giận, ta rất ghen với Giải Ngữ, ta thấy nàng là trong bụng đầy lửa giận, bởi vì ta biết mặt nàng tuy xấu, thế nhưng lòng nàng so với ta đẹp hơn rất nhiều. Ta không biết vì sao ta lại biết, thế nhưng ta biết ngươi sẽ yêu nàng, đến liếc cũng không thèm liếc kẻ tâm địa đáng ghê tởm như ta lấy một cái.”
Tiếng cười khổ của hắn trở thành khát cầu “Ta muốn có được ngươi, lại không biết nên làm thế nào, có phải trước đây ta có được mọi thứ quá dễ dàng, vậy nên lúc thật lòng muốn thứ gì đó lại không biết làm thế nào để đạt được? Ta muốn làm cho ngươi yêu ta, làm ngươi phi thường yêu ta, ta mong muốn ban đêm có thể ôm ngươi ngủ, ban ngày ngươi sẽ tự động nhào vào ôm ta, ta mong trong lòng ngươi toàn là ta, ta không cần những thứ hư tình giả ý này, ta muốn ngươi thật tình chân ý yêu ta.”
Tống Dật Tương cười giọng đầy tuyệt vọng “Điều đó rất khó có phải không? Không có khả năng có phải không? Là ta đã phá hỏng tất cả? Là ta khiến ngươi không có khả năng sẽ yêu ta đúng không?”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về tóc Phùng Ngọc Kiếm, nhìn thân thể bị thương nặng chưa lành, thanh âm không kiềm chế được vì hối hận mà run lên “Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, ta không có ý định muốn đả thương ngươi, ta chỉ là tức tới phát điên, bởi vì ta yêu ngươi yêu tới mức không còn lối thoát.”
Đêm lạnh như nước, Tống Dật Tương thấp giọng nói, còn Phùng Ngọc Kiếm thì nhắm mắt, hô hấp bình ổn không phát ra âm thanh gì. Có lẽ hắn đang nghe, có lẽ thực sự đang ngủ, có thể hắn không quan tâm. Tự tay Tống Dật Tương đã hủy đi cái cơ hội làm cho Phùng Ngọc Kiếm yêu hắn, mà cơ hội này một khi biến mất, sẽ không bao giờ quay lại nữa.