Miêu Cương Khách

Chương 47: Nhận ra




Miêu Cương giàu nứt đố đổ vách, một trong những điểm đặc sắc nhất chính là vẻ cổ xưa thần bí, đèn đuốc sáng rực, bất kể là phố xá hay đường núi đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷa, hai bên đều treo đồ làm bằng bạc nuôi "Đăng cổ" bên trong, vào ban đêm nhìn từ xa là một chốn rực rỡ.

Nó là thành trì, cũng là giang hồ.

Bên ngoài giữa tông môn duy trì hoà bình, giống như vô số sợi dây dài mảnh đan xen, cuối cùng tụ họp đến "Thôn Vân các".

Ở Miêu Cương, "vị ấy" chính là trời.

Phố Ngu Nhàn là nơi náo nhiệt nhất Miêu Cương, hôm nay vẫn ồn ào, có điều trong bầu không khí hoà thêm ít thận trọng, không càn rỡ như mọi ngày.

Người trong Vọng Cầm lâu vội vội vàng vàng.

Tuy rằng chỗ này là "Phong Nguyệt lâu", nhưng lại không làm ăn dơ bẩn, phần nhiều là quân tử nhã nhặn đến phiếm dóc.

"Lệ nương! Lệ nương --" giọng nói vội vã đè thấp vang lên, người ăn mặc như tiểu tư vội vàng chạy tới, thì thầm bên tai phụ nhân xinh đẹp vài câu, sắc mặt của phụ lập tức thay đổi, không ngó ngàng đến việc giữ tư thái thướt tha mà ra ngoài nghênh đón.

Một chiếc kiệu từ từ dừng lại trước lầu, ám vệ khom người cung kính vén màn ra, một bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên sườn kiệu, sau đó là dung nhan lạnh lùng tuyệt sắc.

Khi chân y giẫm lên mặt đất, âm thanh xung quanh dường như đều nhỏ lại, Tả Khinh Việt đứng trước lầu, vẻ mặt không kiên nhẫn, nom tâm trạng cũng không tốt.

Mà thủ phạm chọc thiếu chủ không vui cũng cúi gằm mặt xuống kiệu, im ỉm đứng sau lưng thiếu chủ.

Chuyện này nói ra thì dài, vắn tắt là.

Lúc nãy thiếu chủ tự dưng gây hấn, cười lạnh một tiếng rồi lại gần hắn, Cừu Nhạn Quy không biết chọc thiếu chủ không vui chỗ nào, chỉ đành im lặng, kết quả đợi hoài đợi mãi, Tả thiếu chủ chỉ thô lỗ giúp hắn sửa cổ áo, sau đó lùi về, nhắm mắt lại không nói lời nào, tuy y không nói, nhưng Cừu Nhạn Quy cảm thấy chắc chắc thiếu chủ đang hờn dỗi.

- - Chắc là cảm thấy dáng vẻ của hắn bất nhã.

1

Cừu Nhạn Quy không nhịn được ngước mắt lên, nhưng vừa hay đối diện với ánh mắt nghiêng qua nhìn của thiếu chủ, hắn mím môi, đến gần hơn một chút.

Tả Khinh Việt chững lại, dời mắt giơ tay lôi người tới bên cạnh, gương mặt lạnh lùng dịu lại.

Xung quanh không hẹn mà cùng lặng ngắt.

Một lát sau tất cả các tầm mắt đều tỉnh bơ lia qua đây, có tò mò, thăm dò, kinh ngạc, đố kị....còn có, theo dõi ngầm.

Chẳng qua là, bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng.

Mỗi một biến động nhỏ của Miêu Cương y đều nằm lòng, chứ đừng nói chi người lai lịch bất minh.

Tả Khinh Việt không để tâm những ánh mắt này, ánh mắt y tập trung, đằng trước có một hình bóng xinh đẹp đang vội vã chạy tới, tươi cười như hoa nói, "Thiếu chủ tôn giá, thiếp thân đã tiếp đón không được chu đáo."

"Không sao." Tả Khinh Việt mỉm cười, có vẻ quen với phụ nhân, không nói chuyện với bản mặt cau có của Cừu Nhạn Quy, y nhìn lướt qua thích khách, ẩn ý bảo, "Đi chuẩn bị vài món ngon, đầu bếp riêng của Thôn Vân các không bì được Vọng Cầm lâu của ngươi, không khiến tổ tông vui lòng, ngươi xem rồi làm đi."

Lệ nương giật mình, tặc lưỡi ngạc nhiên trong lòng, nàng cười duyên nhìn Cừu Nhạn Quy đang không được tự nhiên, gật đầu hiểu ý, "Thiếu chủ nói đùa rồi, nhã gian đã chuẩn bị xong, mời thiếu chủ và công tử dời gót."

Tả Khinh Việt gật, không buông cổ tay của Cừu Nhạn Quy ra, cất bước biến mất trước mắt mọi người.

Ân oán của thiếu chủ Miêu Cương và thích khách đã sớm được lưu truyền ra từ trước, nhưng trăm nghe cũng không bằng một thấy.

Sau khi bóng dáng có cảm giác áp bách cực kỳ mạnh rời đi, đám người bùng nổ.

Xem ra tin đồn có đến chín phần mười là thật, bằng không thiếu chủ không thích có người bên cạnh sao lại chủ động đụng chạm người khác?

Phố Ngu Nhàn lại lần nữa náo nhiệt, chỉ là ở góc tối không bị ai chú ý có người lẳng lặng rút lui, trong trà lâu phía trước hắn ta, công tử cẩm y đang nói cười bình tĩnh đưa một ánh mắt, sau đó liếc qua vị lão giả bình thường phía sau.

Lão giả kia khom người rời đi, cửa sau vắng người, "lão giả" thẳng lưng, đi thẳng tới góc tối người kia rời khỏi ban nãy.

*

Lục gia phía Bắc thành.

Một bóng người lặng lẽ đáp đất, Lục trạch hướng về Mặt Trời, nhưng ánh nắng vàng rực rỡ như cách lớp sương kỳ quái cuộn dâng, hơi thở u ám kéo dài không tan, ngột ngạt nặng nề.

Tiền đường rất yên tĩnh, cá chép trước hồ bất động náu dưới nước, dưới chốn xa hoa lại không có hơi người.

"Trưởng lão." Giọng nói của người kia khàn khàn khó nghe, giống như bị cắt rời.

"Ừ." Người ẩn nấp trong bóng tối chính là chủ nhân của trạch tử - Lục Khiên trưởng lão.

Cả người ông ta đều giấu trong bóng râm, giống như không thể thấy ánh sáng.

Nhưng lúc Lục trưởng lão chậm chạp đứng dậy tiến vào dưới ánh sáng, đập vào mắt là một gương mặt ôn hoà từ ái, nào đó chút u ám nào, ông ta mỉm cười, "Thế nào?"

Người kia run rẩy một cách khó hiểu, lắp bắp nói, "Thiếu....thiếu chủ dẫn thích khách kia tới Vọng Cầm lâu, không có gì khác thường, nhìn thích khách cũng không bị thương."

Lục trưởng lão không còn trẻ, nếp nhăn nhăn nheo đã trèo lên gương mặt ông ta, nét mặt hiền hoà của ông ta cười rộ lên, tà tính không che giấu tràn ra từ trong mắt, có một cảm giác khủng bố bị xé toạc, ông ta mỉm cười sâu xa, "Vậy sao, thích khách này thế mà cũng bản lĩnh thật."

Tả Khinh Việt thủ đoạn tàn độc có thù tất báo, có thể giữ lại mạng cho thích khách thôi không nói, còn sủng ái như vậy, kể ra đúng là vô lý nực cười.

Nhưng là thật hay giả vẫn phải chờ định đoạt.

Chẳng qua nếu Cừu Nhạn Quy đã không chết, thậm chí dây dưa không rõ với Tả Khinh Việt như tin đồn, trái lại có thể xem xét lợi dụng một chút.

"Đi tiết lộ tin tức cho đám người kia." Lục trưởng lão trầm ngâm giây lát, "Ta sẽ nghĩ cách tiếp cận thích khách kia, ngươi đi hỏi Phùng Đông...."

"Kế hoạch ta nói, hắn suy xét thế nào rồi."

"Dạ." Người kia đáp nhỏ.

**

Vọng Cầm lâu, nhã các.

Cừu Nhạn Quy nhìn cao lương mỹ vị đầy bàn chỉ thấy như cưỡi trên lưng cọp, nhưng mà thiếu chủ nào đó vẫn đang nhìn hắn, khẽ cười, "Sao đấy, thức ăn của Vọng Cầm lâu cũng không nhòm tới, hay là....muốn để bản thiếu chủ đích thân đút ngươi?"

"Nhạn Quy không có ý này." Cừu Nhạn Quy nghe vậy đành phải động đũa, ráng nhét vài miếng, hương vị quả thật không tệ, nhưng lúc này thích khách không có lòng thưởng thức."

Hắn có thể đoán sơ ý của thiếu chủ, vừa rồi giác quan nhạy bén của hắn kêu lên "nguy hiểm" theo bản năng, đây là cảnh giác nuôi ra từ trong biển máu của thích khách, tinh thần hắn bất an, có lẽ trong bóng tối có ánh mắt đang theo dõi.

Nhìn ra hắn đang lơ đãng, trong mắt Tả Khinh Việt hiện lên sự bất mãn, trông gương mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng của Cừu Nhạn Quy, đầu ngón tay lật lại xuất hiện một con cổ trùng xấu xí, y cười mỉm nói, "Nếu Nhạn Quy đã khăng khăng như vậy, vậy...."

Dáng mỉm cười của Tả Khinh Việt biến mất.

3

Bởi vì trong con ngươi của y phản chiếu rõ ràng gương mặt bỗng nhiên tái nhợt của thích khách.

Cừu Nhạn Quy tái mặt gần như là phản xạ có điều kiện, bàn tay buông thõng dưới tay áo của hắn hơi run rẩy, hệt như đã trở về ngục tối chốn nào, hành hạ vô cùng vô tận và cổ trùng lúc nhúc, hắn tựa cá nằm trên thớt.

Đau đớn xé ruột xé gan nơi lồng ngực vẫn khiến hắn sợ hãi mỗi khi nghĩ đến, Cừu Nhạn Quy suýt đã quên mất, cho dù đã rời khỏi "Bất Ngữ các", hắn cũng không thể nào không đếm xỉa đến.

Chỉ cần Miêu Cương với Bất Ngữ các đối đầu.

Hắn không thể đứng bên đối lập Bất Ngữ các, cũng không thể kết liễu bản thân, càng không thể ở bên thiếu chủ.

Phản Bất Ngữ các sẽ độc phát, sau đó trờ thành con rối.

Sau khi chết vẫn chịu sự thao túng của Phùng Đông.

Ở bên cạnh thiếu chủ chắc chắc là một phiền toái, không làm được gì hết.

Hắn ở trong tử cục, ngay cả việc đóng vai một tên đần đồn vô tri vô cảm cũng không làm được.

__

@Tiện Phàm:

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn để một cái giải thích ở đây.

1. Vì sao Nhạn Quy không nói ra?

① Thực ra sau khi Nhạn Quy trúng cổ thì không hề nghĩ đến việc phải sống nữa, em ấy chỉ muốn dốc sức lực cuối cùng của mình giúp thiếu chủ dọn dẹp trở ngại, huống chi từ lúc bắt đầu Nhạn Quy sao dám ôm mộng thiếu chủ tìm được cách giải cổ cho em ấy, hoàn cảnh trưởng thành như thế đã định hắn sẽ không thể giống như chúng ta bây giờ, dám nói yêu nói hận hận.

Vậy nên em ấy chỉ xem mình là thuộc hạ.

② Cân nhắc thiệt hơn, ẩn núp bên cạnh Phùng Đông, em ấy có thể thu được nhiều tình báo hơn, nếu như độc phát trở thành con rối thì sẽ không có cơ hội nào.

(Mà dù cổ trong em ấy chỉ là bán thành phẩm, hai điểm "cộng sinh tử với Phùng Đông", "lập tức phản bội Bất Ngữ các độc phát" này cũng không thay đổi, cổ bán thành phẩm giống như máy móc không nhạy, tuy chậm, có bug và khó dùng, nhưng đa số không có vấn đề.)

2. Cổ được kích hoạt khi nào.

Dị hương lúc Phùng Đông mời em ấy qua là một ngòi dẫn, đã trúng kế kể từ lúc đó rồi.

Giải thích 2 (chương 49)

3. Vì sao thiếu chủ là Cổ vương nhưng không phát hiện?

① Đầu tiên, đây là cổ trùng đã thất truyền trăm năm, thiếu chủ của chúng ta năm nay mới khoảng 20 tuổi, cộng sau lưng không có gia tộc hậu thuẫn (cậu ấy báo thù diệt đứt rồi), cổ mới cậu ấy nuôi quả thật không ai địch lại, tương đương với bá chủ thế hệ mới, nhưng dù cho cậu ấy có thiên phú dị bẩm đi chăng nữa thì cũng bó tay với cấm cổ thất truyền trăm năm trước, nó thuộc câu hỏi nằm ngoài giáo trình.

Vai phản diện Ngụy Sơ này là ông cố nội của cậu ấy, địa vị thế hệ gia tộc rất cao, tìm tòi cấm cổ suốt đời mới nghiên cứu ra một bán thành phẩm, kết quả chưa kịp sử dụng đã bị thủ hạ của mình trộm rồi, dẫn đến việc lúc đối đầu với thiếu chủ của chúng ta chết rất nhanh gọn lẹ.

② Trong văn cũng đã nói rõ, "Trung cổ" chôn sâu trong tâm mạch, cách thăm dò cổ thông thường không thể tìm ra.

Thiếu chủ của chúng ta giải được, nhưng y không dò ra được.

Đợt phong ba này nói về hai người yêu nhau không ai nỡ để đối phương hi sinh, yêu đương ấy mà, ôi, thông cảm tí nhé.