Miêu Cương Khách

Chương 32: Ngư trấn




Chiếc lông nhạn kia đã được buộc lên cổ thụ, nhưng mấy ngày gần đây Cừu Nhạn Quy vẫn hay vô thức vuốt nhẹ lồng ngực, giống như cảm thấy nó vẫn còn ở đấy.

+

Không sờ một cái trong lòng lại có chút trống vắng khó tả.

Cừu Nhạn Quy thoáng thấy bất an trong lòng, mấy ngày nay hắn càng thêm chắc chắn sự khác thường giữa hắn và thiếu chủ, tâm tình cũng biến hoá trong vô thức.

Thiếu chủ chưa từng ngủ chung với người khác.

Thiếu chủ cũng chưa từng đối xử với Ảnh Lục Ảnh Thập như khi trêu đùa hắn.

Hình như thiếu chủ rất thích ở cạnh hắn.

...... Đại loại thế.

Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy mù mờ, ngẩn ngơ dừng trước cửa, chắc thiếu chủ làm vậy vì vui thôi.

Nhưng hắn, lại không hề bài xích những việc này.

Cừu Nhạn Quy mím môi, lắc đầu ném mấy suy nghĩ hỗn tạp ấy đi.

Bất kể thế nào, hắn cũng chỉ là một tên thích khách thấp hèn, chỉ vậy thôi.

Đáp án sắp sửa hiện rõ, Cừu Nhạn Quy như thấy được lời giải thích rõ ràng dưới lớp sa mỏng, chỉ cần hắn vươn tay ra, hoặc là một cơn gió nhẹ thoảng, thì hắn sẽ vô phương tránh khỏi.

Song cuối cùng hắn vẫn không giơ tay lên, nhắm mắt lại hệt như trốn tránh.

"Nhạn Quy, sao không vào?"

Giọng nói cách lớp ván gỗ không còn rõ ràng, lại làm hắn bừng tỉnh chỉ trong thoáng chốc, Cừu Nhạn Quy ậm ờ đáp lời, đẩy nhẹ cửa ra.

"Thiếu chủ." Hắn bước chậm tới trước thiếu chủ.

Tả Khinh Việt bỏ cuộn giấy trong tay xuống, cong môi nhìn hắn, "Chuyện gì?"

Cừu Nhạn Quy ngó sàn nhà lom lom, mím môi nói nhỏ, ".....Chuyện Huyết các đã có chút tiến triển, thuộc hạ xin lệnh tới Ngô Châu, hi vọng chủ tử thành toàn."

Nụ cười của Tả Khinh Việt vụt tắt, sau thoáng chững lại lại làm như không có gì trả lời, "Ừ, đi đi."

1

Giọng nói không mặn không nhạt, nhưng đương nhiên Cừu Nhạn Quy nghe ra chủ tử không vui, ngón tay thon dài hơi gập, hồi lâu sau mới khẽ nói, "Thuộc hạ đi sớm về sớm."

Lời vừa dứt cả phòng liền yên tĩnh.

Bấy giờ hắn mới nhận ra lời của mình khiến người khác hiểu lầm biết bao, nói như thể thiếu chủ mong mỏi hắn trở về lắm.

Cừu Nhạn Quy nóng ran mặt, vội vàng nói, "Ý, ý thuộc hạ là....."

"Ừ." Tả Khinh Việt lại ngắt lời hắn, trong mắt loé lên ý cười, cố ý bảo, "Đi sớm về sớm."

Chớm thu dường như vẫn còn để sót tàn dư của mùa hạ, luồng nhiệt nóng hổi dâng lên trong phòng, mà thiếu chủ lại như không biết gì cả, vẫn thong dong nhìn hắn.

Cừu Nhạn Quy khựng một lúc lâu, mới nhẹ giọng đáp: "Dạ."

**

Có manh mối Vũ Thiên cho, mạch suy nghĩ của Cừu Nhạn Quy cũng tỏ tường hơn nhiều, gạt bỏ vài tông môn bị diệt.

Đến đây cũng không cần dùng đến nhân mạch của Thôn Vân các nữa, cảm ơn Ảnh Lục bôn ba khắp nơi xong, Cừu Nhạn Quy một mình đi tới "Bất Ngữ lĩnh" phía Bắc Ngô Châu.

"Bất Ngữ lĩnh" nghe thì vắng vẻ, nhưng không phải nơi thưa thớt người, dưới chân núi Bất Ngữ là "Ngư trấn", sinh sống dựa vào sông nước.

Có điều nơi này bảy cong tám ngoặt, địa thế vô cùng phức tạp, theo "suy đoán" của Vũ Thiên, chốn đây từng là thuật che mắt "Bất Ngữ các" cố tình để lại, dùng để thoát khỏi sự truy lùng của các đại tông môn.

Chẳng qua sau này "Bất Ngữ các" bị diệt, tiểu trấn không còn ràng buộc, nhờ vào sông núi dần dần phất lên, còn thế lực của Bất Ngữ các lẳng lặng biến mất.

Nhưng rốt cuộc có tiêu tan hay không, thật sự không thể nào quơ đũa cả nắm.

Cừu Nhạn Quy đổi trang phục bình thường, giả vờ là người ngoại xứ đi ngang qua đây, cụp mắt cất bước chậm rãi hoà vào dòng người.

**

Ngư trấn, trước sạp nhỏ ở đầu hẻm.

Lúc này không có khách khứa nào, nhìn từ xa có vài người đang tán dóc.

"Phía đông có một người xứ khác mới tới." Một người trong số đó đè thấp giọng.

"Người xứ khác?" Một người khác nghiền ngẫm bật cười, quay đầu nói thầm,"Tra ra căn nguyên, gần đây đang là lúc nguy hiểm, báo cáo lên trên."

"

"Được.....à đúng rồi, cái thế lực các chủ bảo ngươi tra đã có manh mối chưa?"

Người kia thở dài, "Giấu rất kĩ, không biết nội tình, chỉ biết biết thế lực này hẳn là có liên quan với Huyết các, lúc hắn đang thăm dò ẩn tình của Huyết các tìm kiếm manh mối đã tra được chúng ra, kỳ lạ là ta lại chẳng dò la được đối phương là ai."

"Các gì? Không phải Huyết các bị diệt rồi sao, sao có thể...."

"Xùy, hoặc là cá lọt lưới, hoặc là....là có người làm khó dễ chúng ta." Hắn hạ thấp giọng, "Phái người dòm chừng người ngoại xứ đó, bây giờ đang là thời buổi loạn lạc, thận trọng vẫn hơn."

"Được."

**

"Bác gái, không biết gần đây có chỗ nghỉ không?" Cừu Nhạn Quy nở nụ cười hoà nhã, trông có hơi ngượng ngùng hỏi.

Bác gái sửng sốt, đánh giá Cừu Nhạn Quy từ đầu tới chân, không phải bà làm quá lên, mà vì Ngư trấn này của bọn họ thâm sơn cùng cốc, tuy hai năm gần đây đã khấm khá hơn nhiều, nhưng cũng hiếm khi nào có người ngoại xứ tới.

"Cậu trai thường trú hay là dừng chân nghỉ ngơi đấy?" Bác gái mang đậm khẩu âm địa phương, ném cá về trong thùng, lau đại tay lên quần áo, "Chỗ này của chúng tôi hẻo lánh, cậu trai tới tìm người nhỉ?"

Vẻ mặt vốn đang đỏ do xấu hổ của Cừu Nhạn Quy giờ nhuốm thêm vẻ cô đơn, khẽ nói, "Trong nhà sinh biến, đi ngang đây muốn dừng chân nghỉ ngơi ạ."

Hắn đi đường vội vã, dọc đường cũng không nghỉ ngơi lắm, sắc mặt quả thực có hơi tiều tụy, bác gái không hề nghi ngờ, trong mắt bất giác chứa thêm chút thương xót, nhiệt tình chỉ vài nơi cho hắn, sau cùng còn dặn dò hắn chú ý giữ gìn sức khỏe, một mình ở bên ngoài phải cẩn thận nhiều hơn.

Cừu Nhạn Quy cảm ơn bác gái, quay người đi về phía mấy quán trọ.

Nhà cửa ở Ngư trấn tập trung, phố xá ồn ã tấp nập, thường hay truyền tới vài tiếng rao mang khẩu âm bản địa, Cừu Nhạn Quy mất tự nhiên đi trong biển người, ánh mắt mờ mịt nhưng lại không kìm được mà nhìn quanh đầy tò mò, giống như bé nhút nhát mặc người nắn bóp.

Chỉ là khi đi ngang qua trà lâu, hắn chợt cảm nhận được có người đang thăm dò mình, trực giác Cừu Nhạn Quy mách bảo không ổn.

Vẻ mặt hắn tự nhiên nhìn qua khách nhân trong trà lâu, sau đó tùy ý nhìn sang một hướng khác, trong đôi mắt đang cụp xuống hiện lên tia u tối.

"Người này không thấy có gì khả nghi, có ta ở đây nhìn là được, ngươi đi xem xem đám người trấn bắc kia có lười biếng không đi." Trong trà lâu có hai người đang ngồi, một tên trong đó lắc đầu, cười lạnh, "Đám cháu chắt này có chuyện tốt là như chó thấy xương, theo vỗ mông ngựa, mà các chủ lại cứ khư khư ăn loại này."

"Được, vậy ngươi ở đây nhìn, đừng để xảy ra sự cố." Người còn lại gật đầu, thì thầm, "Trước đó đã bại một vố ở Thôn Vân các, nên dạo này các chủ không thích bọn họ nữa."

"Nếu các chủ không sắp xếp việc, vậy chúng ta cứ tìm chút chuyện cho bọn hắn làm."

"Ngươi xem mà làm, đừng ầm ĩ là được, làm nhỏ các chủ sẽ không để ý."

Bọn hắn nhất thời lơ là, không nhìn thấy ánh mắt đượm lạnh lẽo của Cừu Nhạn Quy dừng trên người bọn hắn chốc lát.

Xem ra Ngư trấn này thật sự có trò mèo.

Cừu Nhạn Quy tìm chỗ nghỉ chân, sau đó mượn cớ đi dạo ra ngoài thăm dò tin tức, hiện giờ hắn đang ở trấn bắc, vậy thì làm quen từ bắc trấn trước.

Chẳng qua hắn vừa mới nhếch lên một nụ cười, lại thấy đoàn người đột nhiên bạo loạn, xung quanh trở nên ồn ào. --

"Ông chủ, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng cả! Nếu như ông còn không giao tiền lương của tôi ra, vậy hôm nay chúng tôi sẽ cùng chết ở đây!"

Một nam tử trung niên cầm rìu trong tay, u ám đứng trước tiệm cơm, đám đông tản ra nhưng lại không chịu rời đi, Cừu Nhạn Quy không có thói quen hóng hớt, nhưng vì để không gây nghi ngờ nên vẫn giữ dáng vẻ vừa sợ nhưng không nén nổi tò mò chạy tới phía sau đám người, im lặng xem một hồi.

Một cái kiệu lặng lẽ dừng lại ở cách đó không xa, rèm cửa sổ bị vén ra một góc, người hầu bên ngoài thấy vậy thở dài, tới trước rèm nói nhỏ, "Đoán chừng lại là đám người trấn nam không nhìn nổi liền ngáng chân kia, chủ tử ngài xem....."

"Không cần để ý." Giọng nói u ám âm trầm vang lên, lại chợt dừng lại, "Tên đằng trước không giống người Ngư trấn, đi xem xem là đã xảy ra chuyện gì."

Người kia nghe vậy đi về trước xem, trong một đám người đang hóng hớt Cừu Nhạn Quy lộ ra vẻ cực kỳ đột ngột, hắn ta híp mắt, sau đó như nhớ ra gì đó, "Vừa rồi trấn nam đã báo tin tới, nói là một người ngoại xứ, đã phái người dòm chừng rồi."

Trong kiệu bỗng im lặng giây lát, giọng điệu càng u ám hơn, "Nhìn sát vào, tra rõ nội tình trước ngày mai."

Người hầu bên ngoài tái mặt, cụp mắt không dám nói nữa, chỉ đáp, "Dạ."