Miêu Cương Khách

Chương 23: Nhỏ bé




Lễ hoa đăng của Hành thành có tiếng tăm rất lớn, có lẽ bởi trang trí lộng lẫy lại mang đặc sắc bản địa, vì vậy nên cả tiếng người ồn ã cũng lộ vẻ dịu dàng.

Cừu Nhạn Quy cảm nhận được rõ ràng hô hấp của mình nghẹn lại, nơi chóp mũi hắn là hương thơm thoang thoảng trên người thiếu chủ, ánh trăng mờ ảo dường như cũng đưa hắn vào cõi hỗn độn, làm nét mặt hắn thả lỏng một cách hiếm thấy.

May mà hình như thiếu chủ chưa nhận ra hắn thả hồn lên mây.

Dung mạo của Tả Khinh Việt rất nổi bật, mà Cừu Nhạn Quy cũng không hề thua kém, thành thử không ít người không nhịn được đưa mắt nhìn vài lần, huống hồ y còn công khai nắm cổ tay lang quân tuấn tú bên cạnh, chỉ một chốc đã có mấy tầm mắt tập trung lên người bọn họ.

Có tò mò, có tìm tòi nghiên cứu, đương nhiên còn có.....

Ý xấu.

Hơi nóng trèo lên trên mặt Cừu Nhạn Quy dần dần nhạt đi, một bàn tay khác nắm lấy đoản kiếm bén nhọn trong tay, dịu dàng nhìn Tả Khinh Việt chăm chú, sau đó lại tự nhiên nhìn chung quanh, dẫn thiếu chủ đi xem mấy món đồ kỳ lạ bày bán trước sạp.

Kì thực là đang quan sát kẻ khả nghi bên cạnh.

Những tên ẩn nấp trong bóng tối không dám manh động.

Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn vị thiếu chủ nổi tiếng nham hiểm độc ác giống như bị người ta hạ cổ, không hề lộ ra chút tính tình sáng nắng chiều mưa nào, không chỉ kiên nhẫn có thừa, còn thường hay kè kè Cừu Nhạn Quy bên người như thể sợ bị cướp đi mất.

·

Tại một ngõ hẻm tối thưa người qua lại, có vài người hắc bào đang yên lặng ẩn núp, bên ngoài cửa ngõ có rất nhiều người tụ họp vừa vặn che chắn cho bọn họ.

"Ám vệ theo cạnh hắn chưa hiện thân, chỉ có mỗi tên nam sủng trong tin đồn, không biết có bẫy hay không." Một người trong đó đè thấp giọng nói, sau đó cười giễu, sâu xa bảo, "Không hổ danh là thiếu chủ Miêu Cương, thật là biết hưởng thụ."

"Có lẽ ám vệ đi theo bên cạnh hắn, chẳng qua là ẩn náu trong biển người nên ngươi và ta khó phân biệt." Một người khác lắc đầu, u ám nói, "Có điều vốn cũng không mong chờ có thể một phát ăn ngay, hôm nay có không ít người tới, giờ chỉ là đang xem chừng thôi, ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn kia."

"Mặc kệ hắn là thật hay giả, nếu như bị thương thật vậy thì thương tích thêm nặng, còn nếu là bẫy......"

"Thế cũng không ngại gì, hôm nay Tả thiếu chủ...... Chắc chắn phải đổ máu."

·

Bờ hồ sóng nước trong veo, lại yên tĩnh hơn lòng đường nên có kha khá người tới đây, phần nhiều là mấy người trong nhà hoặc là tài tử giai nhân mới vừa tìm được tri âm.

Số còn lại là những người cô đơn lẻ bóng, mệt nhoài hiu quạnh.

Ánh nến trong đèn Khổng Minh nhảy nhót, từ từ bay lên, có người gửi tương tư, có người kể nỗi lòng, có người mong đợi sang năm.

Nhiệt độ trên cổ tay vẫn lành lạnh như trước, Tả Khinh Việt đang ngửa đầu, trong mắt phản chiếu ánh lửa nhảy nhót tựa như ngọn lửa rực sa vào đầm lầy sâu hoắm, chỉ trong chốc lát đã thắp sáng cả hang sâu tối tăm.

Cừu Nhạn Quy ngước lên theo tầm mắt của thiếu chủ, trông thấy đèn Khổng Minh rợp trời như tinh tú như thể có thể mang nghĩ suy của mọi người thắp sáng vạn dặm sơn hà, vượt sương chiều xuyên màn đêm, đem những ước nguyện cho thần linh chỉ hiện thân trong thoại bản.

"Thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy gần như là buột miệng cất lời, mím môi do dự nói, "Chúng ta.....cũng thả một cái đi."

Mặc dù nguy cơ ẩn náu tứ bề, bọn họ cũng không phải du sơn ngoạn thủy thật, thế nhưng cảm xúc khó giải thích rõ trong lòng hắn thôi thúc hắn mượn nhiệm vụ bây giờ, bạo gan đề ra một thỉnh cầu như thế.

Tả Khinh Việt nghe thấy thế thì hơi cúi đầu, che giấu tự giễu thoáng qua trên mặt, nhếch khoé môi điềm nhiên kéo người đi về trước, giọng ngậm cười, "Nghe ngươi hết, nhân tiện nhìn xem tiểu Nhạn Quy của chúng ta có tâm nguyện gì."

Trước sạp đèn Khổng Minh chật ních người, cách đó không xa có một tiểu thương bán đồ chơi làm bằng đường đang tươi cười nhìn tụi trẻ mỏi mắt chờ mong, cảnh tượng này khá buồn cười, Cừu Nhạn Quy không nhìn được nhìn thêm hai lần.

"Đồ chơi làm bằng đường đó làm rất khéo, ngươi muốn không?" Tả Khinh Việt đánh giá một phen, đoạn nghiêng đầu "chu đáo" hỏi thích khách.

Ấy là thứ trẻ con mới thích ăn.

Cừu Nhạn Quy bất đắc dĩ nhìn y, lại không kềm được tiếng thở dài, "Thiếu chủ, ngươi......"

Bỗng dưng trên chân nằng nặng.

Hắn không nhận thấy được nguy hiểm, thoạt đầu Cừu Nhạn Quy sững ra, sau mới chậm chạp cúi đầu xuống, vừa hay đối diện với một đôi mắt long lanh tò mò, là một tiểu công từ tầm bảy-tám tuổi mặc cẩm bào nhỏ, vừa nhìn là biết trẻ nhà giàu có, đang giương mắt nhìn hắn.

Đứa nhỏ trông xinh xắn đáng yêu nhìn là thấy thích, phỏng chừng là trưởng bối trong nhà nhất thời sơ suất đê lạc.

Cừu Nhạn Quy dịu mặt, nhẹ nhàng vùng khỏi tay của thiếu chủ, tự nhiên vươn tay bồng đứa nhỏ lên.

Tầm mắt vẫn luôn dõi theo y biến mất.

Một cảm giác bực dọc nhỏ bé lặng lẽ sinh ra.

2

Tả Khinh Việt chậm chạp rút bàn tay cứng đờ giữa không trung về, hờ hững nhìn Cừu Nhạn Quy và tiểu quỷ thối trong lòng hắn.

Đứa nhỏ không sợ người lạ nhưng cũng không nói chuyện, cứ nhìn Cừu Nhạn Quy rồi im ỉm nhìn chăm chú Tả Khinh Việt.

"Nhìn cái gì mà nhìn." Tả Khinh Việt cười với vẻ khủng bố, giọng điệu thì xấu xa, "Nhìn nữa đem ngươi......"

"Thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy che tai đứa nhỏ lại, quay đầu im ỉm nhìn y, hạ thấp giọng bảo, "Vừa nãy bị ngài doạ khóc một đứa rồi, chúng ta còn phải thả đèn Khổng Minh nữa."

Ngụ ý chính là, nếu như ngài còn muốn gì làm nấy như vậy nữa, kế hoạch của chúng ta sẽ xuất hiện bất trắc đó.

Tả Khinh Việt gật đầu, lia mắt sang bàn tay đang bồng đứa nhỏ của Cừu Nhạn Quy, dừng một lát rồi nói, "Vậy ngươi thả nó xuống."

1

Cừu Nhạn Quy nhìn đứa trẻ trong lòng, hơi chần chừ, "Hiện giờ nhiều người quá, e rằng không ổn, thiếu chủ......."

Tả Khinh Việt nghe vậy thì hơi chau mày, ý cười cũng nhạt bớt, y cười giễu một tiếng, đương tính chất vấn lại nghiêng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng không yên của Cừu Nhạn Quy.

Đôi mắt trong veo ấy đang dè dặt nhìn y, dường như cảm thấy y sẽ không vui nên yên lặng chờ y xử trí, Tả Khinh Việt chợt nghĩ tới tình cảnh khi lần đầu đối diện với đôi mắt ấy.

Lúc đó dù cho mệnh môn bị y nắm lấy thích khách cũng không có lộ ra ánh mắt kiểu vầy, mà là sát ý nguy hiểm ngấm trong chút lạnh lẽo.

Giống như dã thú chuẩn bị cắn ngược lại bất cứ lúc nào.

Nhưng khi y cảm thấy hứng thú cởi bỏ trói buộc, vốn tưởng thích khách sẽ bắt lấy cơ hội này không biết tự lượng sức đi đánh úp y.

Dã thú lại thu vuốt sắt răng nhọn lại, chủ động phô bày tấm lưng yếu ớt, vội vã bỏ đi.

Sắc mặt Tả Khinh Việt hơi trì trệ, tỉnh bơ dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng nói bình bĩnh không nghe ra được cảm tình, "Vậy thì tìm."

Y nhìn đứa trẻ ngốc nghếch đầy ghét bỏ, sau đó vươn tay ra, cười giả lả nói, "Để ta bồng, đưa đây."

Cừu Nhạn Qu/y đầu tiên là ngớ ra, không ngờ rằng thiếu chủ sẽ dễ nói chuyện như vậy, sau đó nghe thấy câu này thì vô thức cúi đầu nhìn tiểu công tử đang cười ngây ngô, muốn nói lại thôi.

Song vẫn chậm chạp đưa đứa trẻ qua dưới cái nhìn nguy hiểm của thiếu chủ, đứa trẻ đang cười hì hì cảm thấy trước mắt tối sầm, nó nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt âm u.

+

Đứa trẻ nghẹn ngào, mắt dần ứa đầy lệ, ".......Hức."