Miêu Cương Khách

Chương 22: Trêu đùa




Ảnh Lục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như mình là khúc gỗ vô dục vô cầu.

Cừu Nhạn Quy nghe vậy lo lắng nghiêng đầu, đỏ rực vành tai, bất đắc dĩ kêu, "Chủ tử......"

Tề tông chủ ghi thù đã đành, sao lại đi vạ lây cá trong ao?

"Nếu tin tức đã truyền ra, vậy thì thiệt thòi ngươi rồi." Ngữ điệu hổ thẹn của Tả Khinh Việt rất chi là qua quít, tiếp đó chuyển chủ đề, tủm tỉm bảo, "Nhạn Quy sẽ không không vui đâu chứ nhỉ?"

Giọng điệu kia chẳng giống như đang dò hỏi.

Đã nói đến thế Cừu Nhạn Quy cũng chỉ đành cúi đầu thưa, "Thuộc hạ tuân mệnh."

Tả Khinh Việt hài lòng gật đầu, tầm mắt bí mật quan sát trên gương mặt tuấn tú của Cừu Nhạn Quy thoáng chốc, bấy giờ mới chậm chạp dời đi.

"Tìm cho Tề Thịnh chút chuyện làm." Thiếu chủ lật mặt cấp kì, treo nụ cười giả tạo lên mặt, chỉ mấy khúc noãn tháp cách gần đó, "Nhân tiện đem dẹp cái thứ vướng víu đó đi."

"Dạ." Ảnh Lục thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi vội vã liếc thích khách đang đứng im một cái, cẩm bào đen sẫm nhũ vàng tôn lên dáng người cao lớn của hắn, dung mạo tuấn tú hơi lạnh lùng.

Quả thật là thích khách vạn dặm có một.

Đầu óc phẳng phiu của Ảnh Lục hiếm khi bắt ra điểm mấu chốt, chỗ có thể nằm trong phòng chỉ còn lại noãn tháp này, tối qua bọn họ thấy rõ noãn tháp không phải do mấy người tới thích sát làm hỏng.

Đương nhiên Cừu Nhạn Quy cũng không có gan làm thế, vậy chỉ có thể là thiếu chủ, còn lí do thiếu chủ làm vậy.

Ảnh Lục không dám nghĩ tiếp, dọn noãn tháp ra khỏi phòng, trước khi đi không nhịn được mà nhìn thích khách thêm vài lần.

Cừu Nhạn Quy nhạy bén nhìn về phía hắn, Ảnh Lục xưa giờ lãnh tâm lãnh tình trong thoáng chốc lại không dám đối diện với hắn, lật đật dời tầm mắt, nhanh chóng khép cửa lại.

Cừu Nhạn Quy cau mày: "?"

Không chờ hắn nghĩ kĩ thiếu chủ đã thong thả nói.

"Thế tiểu Nhạn Quy kêu ta là gì được nhỉ?" Tả Khinh Việt hơi chau mày lại, nếu không phải lời thốt ra cực kì lạc quẻ, thì thật sự giống như đã có chuyện như vậy xảy ra, mắt thấy y cong môi mỉm cười.

Toàn thân Cừu Nhạn Quy ngứa ran, lập tức nói, "Đương nhiên là phải gọi thiếu chủ, người khác cho là thuộc hạ là....của ngài.....đương nhiên phải gọi là thiếu chủ."

Hai từ "nam sủng" bị lấp lửng trong miệng, Cừu Nhạn Quy cảm thấy không thoải mái từ đầu đến chân, Tả Khinh Việt vểnh môi, âm giọng trầm khàn có đôi phần trêu ghẹo, "Hoá ra là thế."

"Nếu đã là người của ta, vậy thì nghe theo sở thích của ta đi." Tả Khinh Việt đi tới trước mặt hắn, véo cằm hắn mỉm cười đánh giá một lượt.

"Thiếu chủ....."

Chủ tử lại có hơi gần, đến đỗi Cừu Nhạn Quy có thể nhìn rõ lông mi dài của y, nhất thời vô cùng mất tự nhiên, không kềm lòng được mà nghiêng đầu vùng nhẹ khỏi tay thiếu chủ, lùi về sau một bước.

Tả Khinh Việt cũng không giận mà mỉm cười, tự nhiên rút tay về, "Đen thui thùi lùi chẳng hút mắt gì hết."

"Trong quần áo mua cho ngươi có bộ trắng ngà, thay vào ta xem xem." Tả Khinh Việt tùy ý căn dặn.

Cừu Nhạn Quy thở dài trong lòng, "......Dạ."

Hắn nhận lệnh lục cẩm y, đi đến sau bình phong, y phục không phải màu trắng ngà thuần, trước ngực có thêu đường vân chim nhạn màu vàng nhạt, đẹp đẽ quý giá.

Cừu Nhạn Quy thoáng chững lại, sau mới cẩn thận thay lên.

Chỉ chốc lát sau, một chàng lang quân tuấn tiếu đi ra từ sau bình phong.

Tả Khinh Việt hơi híp mắt, vểnh khoé môi đầy sâu xa.

Khác với hắc bào, sau khi Cừu Nhạn Quy mặc cẩm bào lam nhạt thì vẻ lạnh nhạt đã dịu đi rất nhiều, dù cho không cười cũng có hơi thở tri thức trang nhã, dáng đứng của hắn như tùng, thẳng tắp khôi ngô.

Giữa mày chứa hơi thở đoan chính, mi dài hơi rũ, tính tình tốt khiến cho người ta yêu thích, đang chờ chủ tử lên tiếng.

Chỉ nhìn như thế bất cứ ai cũng không nhìn ra đây là một thích khách, mà giống chàng công tử tuấn tú xuất trần hơn.

Có thể được thiếu chủ Miêu Cương nhìn trúng cũng không lạ kì mấy.

"Không tệ." Ánh mắt Tả Khinh Việt vẽ ra dung mạo của thích khách, đoạn bật cười khe khẽ, nói chuyện cố tình đượm chút mê hoặc, "Phải thể hiện thật tốt đấy."

Cừu Nhạn Quy mím môi, vành tai bất cẩn đỏ bừng lên.

"..... Dạ."

Cảnh chiều hôm bị sắc đen đậm đặc gặm nhấm bằng sạch, sao trời lác đác nhàn tản nhìn ngắm thế gian.

Sự nhộn nhịp của Hành thành đêm nay gần như rọi sáng nửa vùng trời, mọi đầu đường cuối ngõ mắc đầy các loại hoa đăng bằng dây đỏ, ánh đèn lay lắc chiếu lẫn vào nhau, cửa sổ từng hộ nhà đều sáng đèn hệt như toà thành trong mơ sẽ không chìm vào giấc ngủ.

Trong tay đứa trẻ cầm hoa đăng toét miệng cười ngốc nghếch, chạy lung tung trong biển người, rồi bỗng nhiên va vào một bức tường thịt, lảo đảo ngã ngồi ra đất, vô thức méo miệng muốn khóc.

"Không cho khóc." Tiếng nói doạ dẫm cất lên, đứa nhỏ sửng sốt ngẩng đầu đối diện ngay với một đại mỹ nhân tuyệt thế, nó nhìn mà nhất thời quên cả khóc.

Sau đó đại mỹ nhân nở nụ cười u ám với nó, nói với vẻ cực kỳ doạ người, "Dám khóc một tiếng, ta sẽ đem ngươi đi bán."

Đứa nhỏ: "......"

Đứa nhỏ khóc thành tiếng, quay người chạy nhanh hơn thỏ, vừa chạy vừa gào, ".........Oaaaaaaaaaaaa!! Huhuhu mẹ ơi! Cha ơi! Có người xấu muốn bán bé mập nè, huhu mẹ ơi......"

Gần đấy truyền tới một giọng nói ân cần dịu dàng của một cặp phu thê, theo đó là tiếng khóc lóc kể lể của đứa nhỏ.

Cừu Nhạn Quy: "......"

Hắn một lời khó nói hết nghiêng đầu nhìn sang thiếu chủ bắt nạt đứa nhỏ xong, tâm trạng liền vui vẻ thấy rõ.

"Tại sao nhìn ta thế này." Tả Khinh Việt chớp chớp mắt, mất mát thở dài một hơi, "Nhạn Quy cảm thấy ta không nên như vậy?"

"Thuộc......khụ, ta không có." Cừu Nhạn Quy suýt chút đã buột miệng nói thuộc hạ, hắng giọng che giấu, đoạn bất đắc dĩ nói nhỏ, "Trông nó cũng chỉ năm sáu tuổi, sao thiếu chủ lại doạ nó?"

Mắt Tả Khinh Việt hơi hơi loé lên, thờ ơ đảo nhìn xung quanh, kế đó tự nhiên kéo cổ tay Cừu Nhạn Quy lôi người vào lòng, cúi đầu cọ gáy hắn, dịu giọng dỗ dành, "Vậy ta nghe Nhạn Quy, lần sau không như thế nữa."

Cừu Nhạn Quy bất ngờ tựa đầu vào bả vai thiếu chủ, mùi hương thân quen vấn vít nơi đầu mũi, bên tai là giọng nói cố ý làm dịu lại của thiếu chủ.

Bàn tay dưới ống tay áo rộng của hắn bỗng siết thành quyền, vành tai thoắt cái đỏ phừng.

Nhưng may mà hắn vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình, hắn biết rõ bây giờ phải làm gì.

Dằn xuống cảm giác xấu hổ khác thường trong lòng, hắn đẩy nhẹ thiếu chủ ra, chỉ là đầu ngón tay vẫn nắm hờ tay áo của thiếu chủ, nhìn qua có chút đã thích còn ngại, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, đôi mắt linh động ngước lên nhìn thiếu chủ, rồi ngượng ngùng tránh đi, nhỏ giọng quở trách, "Thiếu chủ......"

1

Ánh mắt của Tả Khinh Việt sâu thẳm, tầm mắt dừng trên ngón tay hắn đang níu tay áo mình, hầu kết trượt lên xuống, nghiêng đầu kề môi bên tai Cừu Nhạn Quy, vẻ mặt mập mờ song giọng điệu lại xấu xa trêu chọc, "Thạo quá nhỉ tiểu Nhạn Quy."

1

Âm giọng khàn và nhỏ vô cùng rõ ràng, trái tim Cừu Nhạn Quy bỗng nhiên lỗi nhịp, thật sự đỏ mặt, sắc mặt cũng thay đổi hẳn, sợ bị nhìn ra vấn đề nên hắn đành phải cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ của thiếu chủ, nhỏ giọng bảo, ".....Thuộc hạ không có."

+

Hắn nghe thấy thiếu chủ cười khẽ hai tiếng, dịu dàng xoa sống lưng của hắn, giọng nói chứa chút nuông chiều.

"Được, không có."