Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 23: Họa diệt thôn




Edit: Gió

Vì bị thương nên tôi và đạo trưởng không chạy nhanh được, lăn lộn một hồi mới chạy về đến thôn. Vừa tới cửa thôn đã nghe thấy tiếng thím Hai đang gọi ầm ĩ.

“Nghiên! Nghiên, con tỉnh lại đi. Con làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!” Thím Hai kêu khóc khản cả giọng. Tôi nhìn em gái chỉ thấy mặt em gái xanh lét, hít thở giống như đang ngủ nhưng mặt lại xanh lè giống như trúng độc.

“Thím Hai, em gái sao vậy ạ?” Tôi lo lắng nhìn thím Hai nhưng thím Hai không trả lời tôi chỉ gào khóc.

“Chị nói cho chúng tôi xem có chuyện gì. Chị nói rồi chúng tôi mới có biện pháp cứu cô bé được chứ.” Lão đạo trưởng cũng chạy sang nhìn em gái.

“Mấy phút trước, có một con quái vật tóc trắng, toàn thân khô quắt, đen đúa giống như quái vật trong giấc mơ của tôi chạy vào phòng, mặt bốc khói, trên đầu còn có thứ gì đó xanh biếc giống như là máu. Quái vật thấy tôi thì như phát điên, xông vào bóp cổ tôi. Tiểu Nghiên nhìn thấy vội chạy tới giúp tôi. Quái vật kia dừng lại một chút liền dùng lực đẩy Tiểu Nghiên, đánh vào gáy con bé, sau đó …” Thím Hai nói đến đó tự nhiên dừng lại.

“Sau đó thì sao?” Tôi càng nghe càng sốt ruột.

“Sau đó, quái vật kia kề miệng vào miệng Tiểu Nghiên, giống như hút ra thứ gì đó.” Thím Hai nói xong khóc rống lên.

“Sau đó thì sao? Nó bỏ đi luôn?” Tôi và đạo trưởng bốn mắt nhìn nhau, lập tức căng thẳng. Đạo trưởng cầm kiếm gỗ đào lên nhìn xung quanh.

“Lúc nó đang hút, tôi nhào tới. Nó đánh bay tôi đi. Đột nhiên, ông nhà tôi trở về nhưng ông ấy biến thành kiểu mặt xanh nanh vàng như hôm trước, đánh một quyền vào đầu Bạch Mao Tiêu. Con quái vật kia ngã xuống, nhìn ông ấy một cái rồi bay đi…” Thím Hai nói xong lại ôm em gái khóc tê tâm liệt phế.

“Em gái, em gái, tỉnh tỉnh!” Tôi cũng gọi em gái nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh. Tôi cũng cuống đến rơi nước mắt.

“Đạo trưởng, ông có thể cứu con gái tôi không?” Thím Hai quỳ xuống.

“Bạch Mao Tiêu thân thể thuần âm. Vừa rồi đánh nhau một trận, nó đã bị thương. Ban nãy chạy vào thôn chính là tìm người hấp thụ dương khí để bản thân không bị tan biến. Em gái cậu vừa vặn là thân thể luyện hóa thuần âm. Nó hút dương khí và tinh phách của em gái cậu nhưng chưa hút xong thì đã bị chú Hai cậu xuất hiện đuổi đi.” Đạo trưởng vội vàng lôi từ túi ra mấy viên đan dược đưa cho tôi.

“Ở đây tôi có một ít kim đan của sư phụ tôi đưa cho. Nó là vật chí dương có thể tạm thời tiêu trừ khí âm hàn trên người em gái cậu. Nhưng nếu muốn khôi phục lại bình thường thì phải hóa giải được lời nguyền.” Đạo trưởng nói xong tháo hồ lô bên hông xuống.

“Cảm ơn đạo trưởng. Nhưng làm sao ông biết em ấy bị nguyền rủa? Không phải chỉ bị hút dương khí thôi sao?” Tôi nghi hoặc nhìn đạo trưởng.

“Nguyền rủa chia làm nhiều loại, có khi là do oán niệm biến thành, có khi là do ác linh quấy phá. Vừa rồi bị chúng ta đả thương, yêu quái kia đang muốn hút dương khí của em gái cậu để trả thù nhưng đúng lúc chú Hai cậu chạy tới. Nó quýnh lên liền hạ lời nguyền lên người em gái cậu.” Đạo trưởng cầm một bát kim đan rót vào miệng em gái.

“Bây giờ, Bạch Mao Tiêu bị trọng thương. Tôi cũng phải nhanh chóng đi về tìm sư huynh của tôi qua đưa xác sư đệ về. Tôi cũng bị thương nặng, mấy ngày tới, tôi sẽ tìm người đến canh chừng Bạch Mao Tiêu. Nếu nó còn dám xuất hiện sẽ làm cho nó hồn phi phách tán. Vô Lượng Thiên Tôn!” Đạo trưởng nói xong sải bước đi về phía trước. Tôi vội chạy ra tiễn ông ấy. Đạo trưởng thần bí này không biết lai lịch thế nào. Bác Cả mất rồi, không biết sau này làm sao để tìm được ông ấy.

“Thím Hai đừng khóc nữa. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Một khi Bạch Mao Tiêu trở lại, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, nếu như chú Hai biến thành ác quỷ, biết đâu chúng ta lại bị ông ấy hại chết.” Nghe tôi nói xong, thím Hai cả kinh, vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tôi chạy vào phòng chú Hai. Trong phòng chú Hai có pháp khí, bùa chú còn có quyển sách chỉ cách trừ yêu bắt quỷ “Cửu ngự thần sách”, tôi mang theo tất cả mọi thứ có thể, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể dùng.

Thím Hai cõng em gái, tay cầm mấy bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài.

“Thím Hai, chúng ta đi đâu bây giờ?” Tôi thực sự không biết phải đi đâu, dường như chỗ nào cũng không an toàn.

“Cứ sang thôn bên rồi tính, chúng ta tìm một chỗ đặt chân trước đã.” Thím Hai ôm chặt em gái đi ra cổng. Tôi và thím Hai khóa cổng cẩn thận. Lúc này, một bóng đen quanh quẩn trên không trung, đột nhiên chui vào nhà A Minh, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm.

“A!…” Tôi vội vàng nhìn sang. Cửa nhà A Minh mở toang. Tôi chạy vào, A Minh và cha mẹ cậu ấy đã chết trong sân, mặt xanh lét, toàn thân khô quắt giống như bị hút khô.

Tôi gấp rút chạy về tìm thím Hai.

“Sao vậy Tiểu Vũ?” Thím Hai cõng em gái còn em gái vẫn thiếp đi.

“Thím Hai đi mau. Bạch Mao Tiêu chưa chết. Vừa rồi bị thương, nó đang nổi điên lên. Nó vừa giết cả nhà A Minh rồi.” Tôi vội vàng lôi thím Hai chạy ra ngoài.

“Cứu mang! A!” Lúc tôi và thím Hai chạy ra đến ngoài, trong thôn không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm và tiếng kêu cứu.

“Không ổn! Cả thôn đều gặp nạn rồi!’ Tôi hoảng sợ nhìn thím Hai. Thím Hai bước nhanh hơn.

Đúng lúc này, cuồng phong gào thét. Bóng đen kia đột nhiên nhào về phía tôi và thím Hai. Tôi và thím Hai vội vã bước gấp hơn. Nhưng bóng đen kia thực sự quá nhanh, còn chưa chạy được bao xa, nó đã đến trước mặt chúng tôi. Bạch Mao Tiêu hiện nguyên hình muốn nhào tới bắt tôi. Tôi bảo vệ thím Hai và em gái ở sau lưng, lấy kính bát quái của chú Hai ra, chuẩn bị ngăn cản.

Bầu trời vốn đen sì đột nhiên sấm chớp ầm ầm. Một tia sét giống như nhằm vào Bạch Mao Tiêu mà tới. Tiếng vang to lớn và ánh chớp khiến lỗ tai tôi tê dại, trước mắt biến thành màu đen. Bạch Mao Tiêu bị bổ trúng, toàn thân bốc cháy, chạy trốn tứ phía. Chỉ một lát sau, cả người giống như một quả cầu lửa lăn qua lăn lại, chạy trốn.

Tôi và thím Hai sợ đến choáng váng. Lần này, Bạch Mao Tiêu đi thật nhưng lửa trên người hắn lại bắt vào mấy đống cỏ khô trong thôn. Cỏ khô theo gió cháy dữ dội. Tôi vội vàng cầm một cây gậy gỗ đi dập lửa. Nhưng lửa mượn sức gió, cháy càng ngày càng lớn, thiếu chút nữa là đốt cháy cả quần áo của tôi. Lửa không thể dập được nữa… Mới có mấy phút, ngọn lửa từ đống cỏ đã cháy tới nhà chú Hai, nhà bác Cả, nhà A Minh… Tất cả nhà cửa đều bốc cháy ______ Thôn của chúng tôi biến mất!

“Thím Hai, chúng ta mau đi thôi. Nơi này quá nguy hiểm!” Tôi vội vàng cõng em gái thay cho thím Hai, đi về phía thôn bên cạnh.

“Thím Hai, bây giờ chúng ta đi đâu? Nhà đã không còn nhưng dù sao cũng phải tìm được một chỗ trú chân.” Tôi không nghĩ ra được chủ ý gì. Trên người chỉ có mấy chục đồng với mấy pháp khí của chú Hai và một quyển sách, không mang theo được thứ nào đáng tiền.

“Hiện tại, Tiểu Nghiên đang bất tỉnh. Tốt nhất là chúng ta đưa con bé tới bệnh viện xem có phải bị sợ quá không, biết đâu bác sĩ có thể chưa được.” Thím Hai nhìn em gái trên lưng tôi.

“Chúng ta qua nhà chú Ba đi. Nhà chú Ba ở trấn Long Tuyền, đi về phía trước khoảng hai mươi dặm là đến. Bình thường không liên lạc với nhà chú Ba nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.” Chú Ba mà thím Hai nói chính là chú Ba nhà tôi. Chú Ba kém chú Hai mấy tuổi, trong nhà có một đứa con trai gọi là Xuyên Tử, hình như mới hơn mười tuổi, trước giờ, tôi chưa từng gặp qua nó.

Tôi tiếp tục cõng em gái. Mười mấy dặm đường tự mình đi còn được, cõng thêm người khác, cảm giác chân cũng muốn gãy ra. Đến tám giờ tối, cuối cùng tôi và thím Hai cũng đến trấn Long Tuyền. Chúng tôi đã bàn bạc kỹ, không nói chuyện này cho chú Ba. Nếu chú Ba biết chuyện tà tính này, ông ấy nhất định sẽ không chứa chúng tôi.

“Chú Ba mở cửa!” Thím Hai dùng sức đập cổng.

Nhà chú Ba là một ngôi nhà hai tầng, trong sân có một xe tải nhỏ, còn có một con chó mực tên Vượng Vượng. Xung quanh trồng thùy dương, dựng thành một hàng rào đều đặn. Xem ra, cuộc sống nhà chú Hai cũng không tệ.

“Đã muộn thế này rồi! Ai vậy?” Một người đàn ông mập mạp đi ra, nhìn cái bụng này đích xác là chú Ba. Mặc dù thường ngày không hay qua lại nhưng lễ tết này kia vẫn gặp nhau mấy lần.

“Là tôi, chị dâu thứ hai của chú!” Vừa nghe thấy tiếng thím Hai, chú Ba lập tức mở cổng đón chúng tôi vào nhà.

“Chị dâu, các người đây là?” Chú Ba bị vẻ nhếch nhác, thảm hại của chúng tôi hù dọa. nhất thời không nói được câu nào.

“Xảy ra chút chuyện. Lúc xế chiều đột nhiên sấm chớp, không biết sét đánh trúng đống cỏ nhà nào, chúng tôi mãi đến khi lửa cháy tới nhà mới chạy ra, nhiều người chạy không kịp. Tiểu Nghiên hình như bị ngạt khói, hôn mê, gọi sao cũng không tỉnh.” Thím Hai vừa nói vừa khóc.

“Hả? Mau đưa cháu nó đi bệnh viện đi.” Chú Hai đỡ em gái từ trên lưng tôi định đưa tới bệnh viện. Lúc này, thím Ba cũng chạy tới, lo lắng nhìn em gái.

“Không sao đâu chú Ba. Có lẽ, em ấy bị ngạt thở, nghỉ ngơi một lúc là được thôi ạ. Cứ để em ấy nghỉ ngơi trước, nếu mai chưa tỉnh thì đưa tới bệnh viện cũng được.” Chú Ba và thím Ba đồng ý.

“Tiểu Vũ, cháu và chị dâu mệt không, còn chưa ăn cơm đúng không? Thím đi làm cơm cho hai người.” Tôi nhìn thím Hai. Thím Hai ngơ ngác ngồi đó, ngây ngốc không nói nên lời.

“Thím Ba, làm phiền thím, làm cái gì đơn giản thôi ạ. Chúng cháu còn phải ở đây làm phiền chú thím mấy ngày ạ!” Thím Ba là giáo viên trên trấn còn chú Ba là tiểu thương chuyên thu mua lâm sản. Mặc dù cũng không giàu có gì nhưng hai vợ chồng cũng không giống như chú Hai và thím Hai ở trong núi. Dù sao, giao thông và thông tin liên lạc trấn trên cũng phát triển hơn một chút. Cuộc sống của bọn họ cũng khá hơn chúng tôi một chút.

Chớp mắt, chúng tôi đã ở nhà chú Ba ngây người hơn mười ngày. Đã nhiều ngày như vậy mà em gái vẫn không mở mắt. Thím Hai thì thất hồn lạc phách ngồi nhìn em gái cả ngày. Nhìn em gái xanh xao giống như biến thành một khúc gỗ, cuối cùng cũng đưa em gái vào bệnh viện. Chú Ba và thím Ba lại đưa cho tôi và thím Hai một ít tiền sinh hoạt bảo thím Hai chiếu cố em gái.

Mấy ngày nay, tôi đều ở trong viện trông em gái, hy vọng em ấy có thể tỉnh lại. Trong lòng tôi, ngoài chú Hai và thím Hai, em gái là người quan trọng nhất. Tôi và em gái như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa. Bây giờ, em gái đã mười bảy, càng ngày càng xinh xắn, vừa mới thành một đóa hoa sen mới nở, chú Hai lại bị người khác hãm hại mà dẫn đến tai họa. Trong lòng tôi như có một con dao cắm vào, đau, thật là đau!

Chú Hai mất tích. Em gái trúng lời nguyền. Thôn mất. Bác Cả vì bắt Bạch Mao Tiêu cũng chết. Tất cả đều thay đổi. Dù cho, Bạch Mao Tiêu hạ lời nguyền lên người em gái, tôi thề nhất định phải tìm được cách giả, để em gái khôi phục lại bình thường. Còn có một nhà ông chủ Hồng đáng hận đã dọn đi nơi nào, tôi cũng nhất định phải tìm được hắn, hỏi hắn làm sao để cho chú Hai trở lại bình thường, vì sao lại độc ác hãm hại chú Hai như vậy? Bọn họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Còn chiếc hồ lô trên cổ tôi là chuyện gì? Vì sao Bạch Mao Tiêu lại sợ nó đến vậy? Còn có quyền “Cửu ngự thần sách” kia đến cùng đang cất giấu bí mật gì? Tất cả giống như một bí mật không ngừng quanh quẩn trong lòng tôi!

—–Hết chương 23—-HẾT QUYỂN I