Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 21: Báo thù!




Edit: Gió

Nghe thím Hai nói xong cảnh trong mơ, tôi nhớ lại cảnh trong Hang Quỷ, không khỏi có mấy phần tương tự. Thím Hai nói xong dường như không còn hơi sức nữa, nằm xuống. Tôi vội sờ đầu bà ấy, đầu thím Hai rất nóng. Bà ấy đổ bệnh rồi.

“Nghiên, em mau vào bếp nấu cháo cho thím Hai đi. Cơ thể thím dường như rất yếu, nếu không ăn gì thì không xong đâu. Anh cũng đói nữa. Em mau đi đi.” Tôi nói xong, em gái chạy ngay xuống nhà bếp chuẩn bị nấu cơm.

Rốt cuộc, ác quỷ có một hay là hai? Quái vật trong mộng của thím Hai thật giống với bóng đen tôi và em gái gặp tối qua nhưng không giống dáng vẻ của chú Hai chút nào, chẳng lẽ là hai con? Tôi càng nghĩ càng không thông. Bất kể là một hay hai, chỉ cần nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của chú Hai còn có Huyền Thanh đạo trưởng vì chuyện nhà chúng tôi mà chết, trong lòng lòng tôi lại thấy khó chịu. Tôi nhất định phải đuổi được con quỷ trên người chú Hai, báo thù cho Huyền Thanh đạo trưởng!

Đúng rồi! Không phải trong phòng chú Hai có Cửu ngự thần sách sao? Quyển sách kia đào được trong một ngôi mộ hoang, bên trên hiện đủ các loại bùa chú, nhưng chú Hai lại chưa bao giờ sờ đến. Bên trong liệu có cách phá giải không? Nghĩ đến đây, tôi lập tức có thêm niềm tin, chạy thẳng tới phòng chú Hai.

Phòng chú Hai cực kỳ bừa bộn. Túi hoàng bố của chú Hai treo ở trên tường, chính là cái túi lúc nào ông ấy cũng đeo trên lưng khi đi trừ tà. Tôi tiện tay móc ra một đống pháp khí chú Hai hay dùng, bùa chú còn có lục lạc các loại, hồng tuyến, vân vân….Cuối cùng, cũng lôi ra được một quyển sách từ dưới đáy túi, chính là Cửu ngự thần sách.

Bìa sách màu vàng, bên trên có bốn chữ to “Cửu ngự thần sách”. Gáy sách dùng tơ bạc khâu lại, cách làm sách này chỉ có người cổ đại mới dùng, xem ra, quyển sách này là một quyển sách cổ, ít nhất cũng có mấy trăm năm rồi.

Tôi mở Cửu ngự thần sách, bên trong có một lời chú thích: Cửu ngự thần sách, thuận theo tạo hóa đất trời, biết được huyền cơ, có thể xoay chuyển âm dương… Phương pháp này cũng có thể xua đuổi ác quỷ, hô mưa gọi gió,… Nội dung bên trong còn rất nhiều. Nhìn mục lục thì phải có hơn trăm điều, bên trên còn có pháp trận tróc quỷ, vô cùng hấp dẫn: “Bắt quỷ phải có pháp trận, pháp trận chia làm hãm trận, diệt trận, khốn trận,..” Bên trong viết rất nhiều trận pháp khác nhau. Muốn xua đuổi ác quỷ trên người chú Hai phải dùng “khốn trận”, vây khốn nó sau đó dùng đinh trấn hồn mới được. Tôi vội vàng cầm sách và các loại pháp khí đi về phía nhà chính.

Trong sách này có ghi chép về rất nhiều loại quỷ, trong đó có một loại lập tức đập vào mắt tôi: “Bạch Mao Tiêu*, đầu to thân nhỏ, chỉ có một chân, chuyên đi đêm hại người, hút tinh phách người hay qua lại nơi chúng bị nguyền rủa…” Những gì sách miêu tả, không phải là quái vật trong mộng của thím hai sao? Tóc trắng, mặt đen, đầu lớn, mắt đỏ, một chân, có thể bay qua bay lại.

(*)Bạch Mao Tiêu: Ma núi tóc trắng.

“Anh, mau ăn cơm thôi. Em làm xong hết rồi. Anh mau ra ăn đi, đã một ngày một đêm chúng ta không ăn gì. Em cũng đói lắm rồi!” Em gái vào phòng kéo tay tôi, còn tôi vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách kia.

“Em, em ăn trước đi. Anh đang xem sách của chú Hai, trong này có cách bố trí pháp trận trừ tà. Nếu như dựa theo mô tả trong này, anh có thể trừ bỏ ác quỷ trên người chú Hai.” Tôi chỉ vào chỗ viết về những điều này cho em gái xem.

“Anh, hàng ngày anh cùng ba đi trừ tà đương nhiên xem là hiểu. Còn em, ba không dạy em, em có đọc cũng chẳng hiểu gì.” Em gái vừa nói vừa nhíu mày.

“Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã. Bây giờ mới là buổi trưa, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi kéo em gái sang phòng thím Hai.

“Thím, thím khá hơn chút nào không ạ?” Tôi vội vàng chạy vào nhìn thím Hai.

“Khá hơn nhiều rồi. Tiểu Vũ, con và em mau đi đi, ở đây rất nguy hiểm. Nếu như chú Hai con lại biến thành ác quỷ như ngày hôm qua thì tất cả chúng ta đều phải chết!” Thím Hai lo lắng nhìn ra bên ngoài.

“Thím à, ăn cơm trước đã rồi nói. Cơm nước xong xuôi, chúng ta lập tức rời khỏi đây. Có lẽ, nên tìm bác Cả nghĩ cách.” Tôi đỡ thím Hai dậy, đút cháo cho bà ấy ăn.

“Không sao, để thím tự ăn, các con không phải đỡ đâu.” Thím Hai đứng dậy.

“Tiểu Vũ, con và em mau rời khỏi nhà đi, ở đây thực sự không an toàn. Nếu như yêu quái trong mộng của thím hôm qua là thật thì nó sẽ còn trở lại. Thím không muốn các con xảy ra chuyện gì. Thím già rồi, dù có chết cũng muốn chết cùng chú Hai con. Nhưng các con còn nhỏ, các con ăn xong thì mau đi đi!” Thím Hai vừa nói vừa đẩy tôi.

“Thím, con vừa vào phòng chú Hai, trong túi của ông ấy có một quyển sách là “Cửu ngự thần sách”. Con đã xem nội dung bên trong, bố trí pháp trận là có thể vây khốn chú Hai, sau đó dùng đinh trấn hồn trấn áp chú Hai là có thể trừ khử được ác quỷ. Có chết con cũng không đi, con phải báo thù cho Huyền Thanh đạo trưởng. Ông ấy chết thảm quá!” Tôi thực sự rất tức giận. Nếu như chúng tôi không trừ khử được con quỷ này thì có thể chạy tới chỗ nào được chứ? Đâu là nơi an toàn cho chúng tôi trú thân?

Thím Hai lắc đầu thở dài, không nói gì nữa. Ngoài cửa đột nhiên có người đi vào, hóa ra là bác Cả và mấy thôn dân.

“Tiểu Vũ, nha đầu, sao các cháu còn ở lại đây? Các cháu không biết là ở đây rất nguy hiểm sao?” Bác Cả lo lắng nhìn tôi và em gái.

“Bác Cả, không phải bác nói hôm qua bác nhìn thấy một bóng đen không rõ là cái gì sao?” Tôi cũng còn chưa xác định được rốt cuộc là có một hay hai con quỷ nữa.

“Đứa nhỏ ngốc này, vừa rồi bác nói với cháu rồi đấy, chỉ thấy một bóng đen còn không thấy gì khác nữa.” Thôn dân bên cạnh chỉ chỉ tôi bàn tán ầm ĩ gì đó.

“Bác Cả, cháu nói thật cho bác biết. Bây giờ, chú Hai đã bị quỷ ám rồi, đêm qua cháu mới một đạo trưởng tới trừ tà cho chú Hai, kết quả đạo trưởng chết, chú Hai bây giờ là người hay là quỷ cũng không biết nữa.” Tôi lắc lắc đầu nói.

“Cái gì? Chú Hai biến thành quỷ? Cháu vừa nói cái gì? Biến thành quỷ hại người sao?” Bác Cả trợn tròn mắt, hốt hoảng nhìn ra sân.

“Vậy chú Hai cháu đâu? Không phải vừa rồi còn ở trong sân sao?” Nói xong, bác Cả lui ra ngoài mấy bước.

“Ông ấy không có ở trong phòng. Cháu cũng không biết ông ấy đi đâu. Bác Cả, bác không phải sợ. Chú Hai sẽ không làm hại chúng ta.” Tôi nói tự tin mười phần nhưng bác Cả vẫn nghi ngờ nhìn tôi.

“Làm gì có chuyện quỷ không sợ người? Cháu đừng gạt chúng ta!” Bên ngoài, một ông bác hướng về phía tôi hô, là người một thôn nhưng mà tôi không nhớ nổi tên ông ta là gì.

“Đi thôi, chúng ta rời khỏi cái nơi chết tiệt này thôi!” Những thôn dân khác lục tục bỏ đi, vội vội vàng vàng chạy về nhà mình.

“Tiểu Vũ, dù sao chú Hai con cũng là em trai ta. Bây giờ nó xảy ra chuyện, bác không thể không quản. Như vậy đi, bác dẫn bác gái và Thuyên Trụ sang thôn bên tránh một lát, bác có một người bạn là thầy pháp, hắn còn có một anh trai hình như cũng biết chút pháp thuật. Bây giờ, bác sẽ đưa bọn họ đi luôn rồi mời người về, nếu có thể loại trừ được con quỷ trong người chú Hai, chúng ta cũng không cần sợ hãi nữa.” Bác Cả nói xong, xoay người rời đi.

“Bác Cả! Bác Cả!” Em gái gọi thế nào, bác Cả cũng không quay lại.

“Anh, chúng ta đưa mẹ đi thôi. Nếu như ba quay lại biến thành ác quỷ như ngày hôm qua, chúng ta sẽ gặp họa. Chẳng lẽ, anh thực sự muốn đấu với con quỷ trong người ba sao? Nếu anh xảy ra chuyện gì, em biết làm sao bây giờ!” Em gái vừa nói vừa khóc, rúc vào lòng tôi.

“Yên tâm đi, anh mới xem tài liệu về quái vật kia rồi. Bạch Mao Tiêu sợ mực đỏ. Trong túi của chú Hai có mực đỏ, chờ nó tới, chúng ta sẽ dùng mực đỏ đối phó với nó. Nếu như chú Hai biến thành quỷ, anh sẽ bày pháp trận định trụ nó, dùng đinh trấn hồn đóng vào nó. Anh nhất định phải báo thù cho Huyền Thanh đạo trưởng!”

“Anh, em có một vòng tay gỗ đào, là ba đưa cho em để trừ tà. Anh mang theo đi!” Nói xong, em gái đeo vòng vào cổ tay tôi. Nước mắt tôi cũng rơi xuống. Tôi và em gái rất gắn bó với nhau. Bây giờ, em gái càng nhìn càng đẹp nhưng không biết ngày mai còn có thể sống sót hay không.

Đi vào nhà chính, tôi dựa theo những gì quyển sách kia nói, lấy kính bát quái của chú Hai ra. Kính bát quái là cái gương mạ vàng ở giữa, bốn góc là bát quái đồ. Kính bát quái đặt ở bên pháp đài, phía trước để lư hương, trên lư hương là máu gà, máu chó hòa với tàn hương. Sau đó, cầm kiếm gỗ đào của chú Hai, dựa vào “Khốn ma trận” trong sách niệm trận pháp: Càn khôn vô cực, tâm sinh lưỡng nghi, dương khắc âm, âm khắc dương…. Niệm xong chú ngữ, cầm kiếm gỗ đào chỉ vào kính bát quát, trên kính bát quái bắn ra một đạo kim quang. Tôi mừng thầm, pháp thuật của mình đã có tác dụng, bị kim quang này chiếu vào, ác quỷ sẽ hiện nguyên hình.

Chuẩn bị pháp trận xong, tôi vội lấy bùa chú mà Huyền Thanh đạo trưởng đã vẽ cho tôi trước hết khi chết ra, dán vào phòng thím Hai cùng tất cả các phòng khác trong nhà, đề phòng quỷ chạy vào nơi của bọn họ. Nhà chính và cổng không dán gì cả, chỉ còn chờ tới lúc ác quỷ chạy vào pháp trận của tôi.

“Thím Hai, em gái! Hai người nhất định không được xảy ra chuyện gì. Lát nữa, cháu bày pháp trận ở nhà trên. Cho dù, hai người có nghe thấy tiếng động gì cũng không được di chuyển!” Tôi vội vàng chạy vào phòng thím Hai.

“Tiểu Vũ, con cũng phải cẩn thận đấy. Huyền Thanh đạo trưởng lợi hại như vậy còn mất mạng. Nếu như, Bạch Mao Tiêu tấn công con thì con xong rồi!” Thím Hai không muốn để cho tôi phải đi chịu chết.

“Không sao đâu thím Hai! Hôm qua, Huyền Thanh đạo trưởng chế trụ xong chú Hai đã mất đi không ít pháp lực. Ông ấy không ngờ là còn một con quỷ nữa nên mới bị nó đánh lén. Hôm nay, con đã chuẩn bị kỹ càng rồi, Bạch Mao Tiêu sẽ không đả thương được con đâu. Con đã bố trí xong trận pháp rồi.” Thái độ cương quyết của tôi cũng làm cho thím Hai phải gật đầu.

Đã hơn tám giờ tối, sao vẫn không có động tĩnh gì? Tôi ngồi giữa nhà, trước ngực là kính bát quái của chú Hai. Từ cổng và đến giữa nhà, tôi cũng bày đầy bùa chú, trên trần nhà là áo đạo sĩ của chú Hai, trên áo cũng vẽ đầy bìa chú, chỉ cần ác quỷ tiến vào, nó sẽ rơi xuống phủ lên người hắn.

Đột nhiên, gió bão thét gào. Trong sân, đất đá bay mù trời. Tôi vội nhìn ra ngoài, một bóng đen đang quanh quẩn bên ngoài cửa nhà chính. Trên trán tôi bất tri bất giác toát mồ hôi lạnh, tôi nhoài người về phía cửa sổ nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một ác quỷ tóc bạc, đầu to như đầu bò, toàn thân khô quắt đen đúa, lắc lư cái chân dài nhảy về phía phòng thím Hai, lúc nó nhảy không hề phát ra tiếng động gì. Nó đưa tay sờ lên cửa phòng thím Hai. Cửa phòng đã được tôi dán đầy bùa chấn. Hình như, bùa chú phát ra ánh lửa thiêu đốt tay hắn. Lúc này, hắn mới từ từ tùm đường về phía nhà chính.

Tôi vội vàng trốn sau kính bát quái chờ hắn đến. Hắn đẩy cửa ra. Tôi hét lớn một tiếng, ném bùa chú ra. Nó lập tức ngã lăn xuống đất. Bùa chú trên người nó nổ đôm đốp. Nó ngọ nguậy ngẩng đầu nhìn tôi. Cặp mắt màu trắng không có con ngươi. Tôi sợ hãi, vội vàng dùng kính bát quái chiếu vào mắt nó. Nó dùng hai tay cản kim quang. Tôi vội kéo áo đạo trên trần nhà xuống, vừa khéo rơi trúng người nó.

Bạch Mao Tiêu ở trong áo đạo ra sức giãy giụa. Đột nhiên, nó nổi giận, hét lớn một tiếng, xé rách áo đạo, bổ nhào về phía tôi. Tôi lại giơ kính bát quái lên. Nó giơ hai tay lên đỡ, gầm một tiếng nhảy ra khỏi nhà chính, khua khoắng lung tung, vậy mà lại khua trúng vào phòng thím Hai.

Thím Hai và em gái ở trong phòng nhìn thấy, bị chuyện xảy ra bất ngờ dọa cho sợ hãi. Bạch Mao Tiêu bay đến bên cạnh thím Hai. Thím Hai sợ hãi ngất đi. Bạch Mao Tiêu đang định dùng hai tay bắt lấy thím Hai, đột nhiên, một đạo bạch quang bay tới.

“Là chú Hai!” Tôi cả kinh, nhất thời, ngây ngẩn cả người.

Bây giờ chỉ thấy, chú Hai đã biến thành ác quỷ mặt xanh nanh vàng như ngày hôm qua. Chú Hai nhào tới chỗ Bạch Mao Tiêu, tóm lấy nó. Bạch Mao Tiêu hoảng sợ, vọt lên cao, muốn bay đi. Lúc này, chú Hai cũng bay ra, hai người xông vào đánh nhau.

Tôi vội vàng cầm kính bát quái chạy ra khỏi nhà nhìn nhưng đã không thấy bóng dáng cả hai người đâu nữa rồi.

—–Hết chương 21—–