Miêu Cương Hồ Sơ Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 15: Bố pháp




Huyền Thanh đạo trưởng nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm. Lúc sau, thấy ông ấy lấy ra một tờ giấy vàng, đưa qua đưa lại trên mấy nén hương, tôi tưởng tờ giấy sẽ cháy rụi, nhưng tập trung nhìn lại thấy nó dần chuyển sang màu đỏ giống bùa chú.

“Cậu cất lá bùa này đi. Nó đã được niệm chú bắt quỷ, nhất định không được để để nó dính nước. Nếu không, bùa chú phai màu sẽ mất tác dụng.” Đạo trưởng đưa lá bùa cho tôi, sau đó lại mở túi lấy ra mấy thứ nữa.

Tôi cẩn thận nhận lấy lá bùa, cất đi.

Tiếp đó, đạo trưởng đốt một nén hương, đi quanh nhà một vòng. Chưa đi hết các phòng, nén hương đã cháy hết. Đạo trưởng cầm tàn hương trong tay bôi lên người và mặt mình.

“Đạo trưởng, tàn hương có tác dụng đuổi quỷ đúng không ạ?”

“Tàn hương có thể khử đi những mùi lạ trên người tôi.” Đạo trưởng nói xong nuốt một nắm tàn hương.

“Cậu bảo người nhà mang một con gà trống và một cái bát đến đây.” Tôi chạy vèo một cái rồi trở lại ngay.

Chỉ thấy đạo trưởng nhẹ nhàng búng vào đầu con gà một cái, con gà đã chết, máu từ miệng chảy ra một lúc đã đầy bát. Đạo trưởng lấy mực nước ra, đổ vào bát. Miệng tiếp tục niệm những câu chú ngữ mà tôi không hiểu gì. Tiếp theo, lại lấy ra một cái hộp nhỏ đen kịt, là một ống mực, đem máu gà và mực nước hòa lẫn với nhau đổ vào trong đó.

“Cậu bé sang đây giúp tôi căng dây.” Đạo trưởng cầm đấu mặc*, tôi cầm một đầu dây, đoạn rất thành thạo kéo thành một đường mực, sau đó thả ra khiến nó bắn thẳng xuống đất, tạo thành một vệt mực thẳng tắp.

(*) Đấu mặc là đồ dùng trong nghề mộc của Trung Quốc. Cấu tạo gồm 4 phần: Mặc thương, tuyến tua, mặc tuyến, mặc ký. Mặc thương là ống đựng mực, tuyến tua là đường dẫn mực, mặc tuyến là dây mực, mặc ký là cái đánh dấu.

Đây là đồ cổ:

http://www.zgjm.org/uploads/allimg/1502 ... 0801_1.jpg

Đây là hàng hiện đại:

https://encrypted-tbn0.gstatic.com/imag ... Y-l_JPtyOU

“Đạo trưởng, đường mực này có tác dụng gì ạ?” Tôi thực sự không hiểu, cái hỗn hợp trông như cháo này có thể bắt được quỷ sao?

“Đây là máu gà trống và mực máu chó, đều là vật thuần dương, mà mực nước màu đen sẽ che đi màu máu. Quỷ sẽ không nhìn thấy đường mực, chỉ cần nó chạm vào toàn thân sẽ đau đớn. Lúc đó, chúng ta có thể khống chế quỷ.” Tôi chợt nhớ ra, hình như chú Hai cũng có một quyển sách viết về điều tương tự.

Tôi và đạo trưởng cầm đấu mặc vẽ lên tất cả cửa sổ, chặn tất cả các đường thoát của ác quỷ.

“Đạo trưởng, chỉ cần đường mực là có thể bắt quỷ, liệu có dễ dàng quá không?” Tôi thực sự cảm thấy khó tin. Quỷ này cũng đâu phải đồ chết não, chẳng lẽ bước vào rồi không biết đi ra?

“Hỏi rất hay. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đường mực này đúng là có thể bắt quỷ. Nhưng còn phải xem đó là loại quỷ nào, nếu như là thủy quỷ thì không bắt được. Thủy quỷ lại chia thành dương thủy quỷ và âm thủy quỷ. Âm thủy quỷ không những không sợ đường mực mà nó còn lần theo đường mực chạy trốn. Thủy quỷ gặp nước sẽ thuận lợi cho việc chạy trốn của bọn chúng mà đường mực lại ẩm ướt cho nên phản tác dụng.”

Kẻ xong, đạo trưởng lấy ra những bùa chú đã vẽ lúc trước.

“Nếu như gặp phải ác quỷ mà pháp lực của đường mực không đủ, quỷ sẽ chạy mất. Để chắc chắn, còn phải dùng thêm tinh đăng nhiếp hồn nữa.” Nói xong, đạo trưởng lấy ra một lá bùa, miệng lẩm bẩm. Một lát sau, chỉ thấy lá bùa kia đã biến thành một ngọn đèn nhỏ hình thất giác. Tổng cộng là bốn mươi chín ngọn đèn nhỏ, treo khắp trong phòng, sau nhà và trên cửa sổ.

Hình như đạo trưởng đã làm xong phá trận khống quỷ. Tiế theo, ông ấy cởi áo bào, lấy ra mấy tập giấy đại hoàng (giấy chuyên vẽ bùa, viết sớ).

“Cậu bé, khống chế quỷ chỉ là bước đầu tiên, bắt được quỷ mới là mục đích. Chú Hai cậu là người tốt. Tôi không nỡ dùng kiếm giết ông ấy. Để cứu được ông ấy, còn cần một thứ nữa.” Lời của đạo trưởng đã nhắc nhở tôi, lúc bắt quỷ nhất định không được để chú Hai bị thương.

Đạo trưởng lấy ra sáu tờ giấy vàng lớn. Cả tập giấy tờ nào cũng to như cái chăn vậy.

“Mang một cái bát lớn đến đây.” Đạo trưởng cầm lấy cái bát, dùng ngón tay nhúng vào trong hỗn hợp máu gà và mực nước vẽ lên trên giấy vàng. Lúc sau, mấy hình vẽ trên giấy vàng lại hiện ra màu đỏ của bùa chú. Đạo trưởng cầm bốn tờ giấy lên niệm chú. Mấy tờ giấy tự động dựng thẳng lên. Sáu tờ giấy vừa vặn làm thành một quan tài giấy.

“Đạo trưởng, chẳng lẽ ngài muốn dụ chú Hai vào trong quan tài?” Tôi cảm thấy khó hiểu. Nếu chú Hai nhìn thấy quan tài to như thế này chắc chắn sẽ chạy ngay.

“Đứa nhỏ ngốc, quan tài này là tôi tự chuẩn bị cho mình. Con quỷ ám trên người chú Hai cậu có thể ngửi ra mùi người lạ. Tôi núp ở trong này để không bị nó phát hiện. Đến lúc đó, cậu đem nó dẫn tới đây, tôi dùng phù kiếm* đâm một cái ép nó chạy ra.” (*: kiếm bùa)

Hình vẽ trên mấy lá bùa này không giống mấy lá bùa trước, rồng bay phượng múa đẹp mắt hơn nhiều.

“Cậu nhóc, muốn đuổi quỷ ra khỏi người chú Hai cậu phải làm cho nó ghét cơ thể ông ấy. Tôi sẽ đốt một lá bùa rồi hòa vào nước, cậu lén cho chú cậu uống, chỉ cần hắn uống nước bùa sẽ không còn sợ pháp thuật và chịu nghe lệnh của tôi.” Tôi vội vàng chuẩn bị nước, chuẩn bị hóa bùa.

“Còn mấy lá bùa này là cho cậu. Lúc nào chú cậu về, cậu phải bám chặt phía sau, ngăn chặn pháp lực của ông ấy. Nếu như không chế trụ được pháp lực của quỷ, lúc tôi đuổi nó, nó có thể xuyên qua lưng chú cậu trốn đi.”

“Còn nữa, lúc tôi chui vào quan tài giấy, cậu lấy đạo bào của tôi phủ lên, tránh cho ông ấy nghi ngờ.” Đạo sĩ nói xong nằm xuống, tôi vội vàng cầm áo khoác đạo sĩ của ông ấy đắp lên.

Đạo trưởng lấy ra một thanh kiếm gỗ đào. Thanh kiếm gỗ đào phát sáng, vừa nhìn đã biết là đồ cổ. Trên kiếm gỗ đào hiện đầy hoa văn, chuôi kiếm buộc một sợi dây đỏ, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Đạo trưởng cắn đứt ngón giữa tay phải, lấy máu vẽ đạo phù lên kiếm, sau đó mang theo vào quan tài.

“Không còn sớm nữa, chắc chú Hai cậu cũng sắp về rồi, mau ra ngoài đem những điều cần chú ý nói cho thím và em gái cậu, tránh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định không được để cho chú Hai cậu nghi ngờ là có người đến.” Đạo trưởng nằm không nhúc nhích trong quan tài, nói.

Tôi vội vàng chạy ra ngoài, lại thấy thím Hai và em gái đang khóc sướt mướt, hai mắt đỏ hoe.

“Thím, em, hai người đừng đau khổ nữa. Đạo trưởng đã tới tận cửa giúp chúng ta, trong phòng cũng bố trí tốt lắm rồi. Bây giờ, chỉ còn chờ chú Hai về là nhất định có thể đuổi ác quỷ đi.” Thím Hai và em gái thấy tôi nói tự tin như vậy, dụi dụi mắt đứng ở cửa ra vào.

“Tiểu Vũ, bên trong chuẩn bị thế nào?” Thím Hai nhíu mày.

“Thím yên tâm. Đạo trưởng nấp trong quan tài bùa chú, chờ chú Hai về, chúng ta dẫn chú Hai qua đó là được rồi. Trước đó, nhất định phải để ông ấy uống một chén nước bùa.” Tôi đem tất cả những chuyện đạo trưởng căn dặn nói cho thím Hai và em gái.

Tôi dặn dò thím Hai và em gái xong, tất cả đứng ở cửa chờ. Được khoảng mười lăm phút thì thấy bác Cả và chú Hai mang theo một cái túi xuất hiện ở phía xa.

“Bác Cả, hai người về rồi đấy ạ. Thế nào, mọi chuyện thuận lợi cả chứ ạ, không phát sinh chuyện gì chứ, mau vào nhà nghỉ ngơi uống nước đi ạ.” Thím Hai nhìn thấy bác Cả nói khách sáo vài câu, nhưng khi nhìn thấy chú Hai thì hình như hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

Bác Cả từ chối. Chú Hai lại khách sáo với ông ấy vài câu, mấy phút sau bác Cả mới về nhà mình.

“Cả ngày nay mình ăn cơm chưa? Có mệt không? Nếu không mệt thì vào nhà uống nước đi.”

Tôi cũng đứng bên cạnh phụ họa: “Hôm nay lời lãi thế nào chú, nhà kia có làm gì ngon ngon cho chú ăn không ạ?”

Nói chuyện một lúc mà chú Hai không trả lời chúng tôi, rõ ràng trong lòng đã nổi lên nghi ngờ.

Không nói chuyện cũng được, chú Hai không trả lời chúng tôi, rõ ràng trong lòng đang sinh nghi. Bởi vì ở thôn chúng tôi, mọi người coi phù thủy đuổi ma và thần tiên cùng một cấp bậc. Đến nhà nào, nhà đấy chắc chắn sẽ làm một bàn lớn thức ăn ngon, cũng cho rất nhiều tiền, ít nhất là ba trăm, năm trăm, có khi được tận một ngàn cũng là chuyện bình thường. Người nông thôn là vậy, rất coi trọng chuyện ma chay cưới hỏi. Tôi và thím Hai kẻ tung người hứng nên mới khiến chú Hai sinh nghi.

“Tiểu Vũ, bụng cháu đã đỡ hơn chưa? Có phải buổi sáng ăn phải cái gì hỏng không? Chú mua thuốc cho cháu đấy, nhớ uống đúng giờ.” Tôi nhận lấy túi thuốc, trong lòng đau xót. Chú Hai tốt với tôi như vậy nhưng lát nữa tôi còn phải bắt ông ấy. Nếu không bắt ông ấy thì không thể tiêu diệt con quỷ kia được.

“Cảm ơn chú Hai, bụng cháu đỡ nhiều rồi, không biết hôm qua ăn phải cái gì, sáng nay đau muốn chết. Chú Hai mệt không, nhanh vào nhà nghỉ đi ạ.” Vừa nói tôi vừa nháy mắt với thím Hai.

Thím Hai hiểu ý, vào bếp bưng ra một bát canh gà nóng hổi. Bát canh này là bát canh có bùa chú mà Huyền Thanh đạo trưởng chuẩn bị cho chú Hai.

Thím Hai bưng canh nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn thấp thỏm nên không cẩn thận làm đổ ra ngoài một ít. Chú Hai thấy vậy nhíu mày, cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng. Tôi thấy vẻ mặt hoài nghi của chú Hai càng thêm căng thẳng.

“Ba, trong bếp mới hầm một nồi canh gà, vẫn còn đang nóng, ba uống luôn đi cho tốt.” Em gái chớp đôi mắt to tròn nhìn chú Hai.

“Đúng vậy, ba nó mau uống đi.” Thím Hai vội vàng nói phụ họa. Sắc mặt thím Hai trắng bệch, có vẻ bà ấy cũng đang rất căng thẳng.

Chú Hai bưng canh lên, cẩn thận ngửi, chuẩn bị uống. Nhưng còn chưa uống vào đột nhiên lại liếc mắt nhìn chúng tôi.

“Ô? Sao mọi người không uống? Chỉ có mình tôi uống? Mấy người không uống lại đứng một chỗ nhìn tôi chằm chằm làm gì? Trên mặt tôi dính cái gì à?” Chú Hai hỏi xong, trong lòng tôi lộp bộp một cái, thầm nghĩ hỏng rồi, nếu như chú Hai không uống canh bùa, hôm nay chính là ngày chết của chúng tôi.

“Ba, trong nhà chúng ta, ba là người có năng lực nhất. Sáng sớm đã phải ra ngoài trừ tà cho người ta, trong nhà chỉ có một mình ba kiếm ra tiền. Anh Tiểu Vũ lại bị bệnh, ba là công thần trong nhà, đương nhiên phải cho ba uống trước chứ.” Thím Hai cố giữ bình tĩnh, cầm cái thìa lên, muốn đút cho chú Hai.

“Tiểu Vũ, hôm nay con có dạy Nghiên học không? Chờ gom đủ học phí là con có thể lên trường rồi. Còn mấy ngày ở nhà, con dạy em nó thêm được ít nào hay ít đấy.” Mặc dù, chú Hai cảm thấy không khí có chút khác thường nhưng cũng không nghi ngờ nữa, có lẽ là khát nước nữa, cho nên bưng bát canh uống ừng ực.

“Coong!” Chú Hai vừa uống xong, cái bát rơi xuống đất. Thím Hai thấy chú Hai uống xong rồi, vội vàng cầm cái bát không ra ngoài, nhưng có lẽ là sợ hãi quá nên sẩy tay quăng cái bát. Cái bát vỡ thành mảnh nhỏ, bắn tung tóe đầy đất.

Chú Hai cả kinh!

“Hôm nay, ba người làm sao vậy? Nghi thần nghi quỷ? Chẳng lẽ, tôi làm sai chuyện gì sao?” Chú Hai quét mắt nhìn ba người chúng tôi một lượt. Trong lòng có quỷ*, tôi không lời chống đỡ, chỉ ngây ngô cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Em gái hoảng sợ, chạy vào phòng mình núp.

(*) Trong lòng có quỷ: làm chuyện mờ ám, chuyện xấu.

Thím Hai vội vàng quét dọn hết mảnh vỡ. Chú Hai cũng không thèm nhìn bà ấy một cái, nhấc chân bước về phòng mình. Tôi vội vàng lôi bùa chú từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng dán lên lưng chú Hai. Ngạc nhiên là, nhất cử nhất động của tôi đều không bị ông ấy phát hiện ra.