Miêu Chủ Tử

Chương 5: Cho Ăn






Edit: Tiệm Bánh Sò
Nén lại ý nghĩ trong lòng, Lục Thu thăm dò nhìn xuống dưới giường, cái giường cao hai mét này so với người chỉ có một mét sáu như cô thì quá khó rồi.

Nắm lấy mép giường nhảy xuống đất, giày đã sớm không còn, Lục Thu đi chân đất giẫm trên phiến đá gồ ghề.

Nếu như nơi này có người, có phải cũng siêu cấp to lớn như những loài động vật kia không.

Mèo cao chừng bốn mét, vậy thì người cũng phải cao hơn mười mét.

Chẳng lẽ cô xuyên đến thế giới người khổng lồ?
Cô vừa mới tuột xuống giường còn chưa bước đầu tiên, bên ngoài cánh cửa rộng lớn mở ra, một con báo đen lặng yên không tiếng động bước vào.

Lục Thu nuốt một ngụm nước miếng, nhìn con báo đang tới gần.

Con thú này dùng hai chân trước bưng một thứ gì đó, quái dị là, nó chỉ đi bằng hai chân, động tác không khỏi khiến người ta buồn cười.

Báo đen tới gần, cúi đầu nhìn con sủng vật còn không cao bằng chân trước mình, đặt cái khay lớn trên tay xuống.

Cái khay quạt gió làm Lục Thu nhịn không được lùi về sau một bước.

Đây đã là cái khay nhỏ nhất trong nhà bếp, nhưng đối với Lục Thu thì cứ như cái giường đôi vậy.

Neville lười nhác đi sau lưng Ruth, dáng vẻ không tình nguyện.

Để khay xuống rồi, Ruth lui lại một bước, nhường chỗ lại cho Neville.

Neville ngồi trước khay, hai chân sau buông lỏng, hai chân trước chắp lại, cái đuôi lông xù vừa to vừa dài như một cái khăn quàng cổ khổng lồ vòng từ sau đến, khéo léo đặt bên cạnh hai chân.


Vốn con mèo này cao đã hơn bốn mét, ngồi xuống như vậy, thân mình vươn thẳng càng cao lớn hơn.

Để thấy được con sủng vật bị cái khay che khuất, Neville không thể không cúi đầu xuống, chòm lông trước ngực như gợn sóng chồng lại, tầng tầng lớp lớp.

Lục Thu nhìn cái khay to như cái giường, trầm tư.

Trong khay đặt hai cái đĩa, một cái trong mâm là một con cá lớn đã bị mổ lấy nội tạng mà vẫn còn vẫy đuôi, chiều dài con cá này cũng gần bằng chiều cao của cô.

Một cái đĩa khác đặt hai loại hoa quả, lớn bằng sầu riêng, nặng khoảng chừng năm ký, nhìn vẻ ngoài thì một trái có vẻ giống quả bưởi, một trái kết chùm như nho, quả lại giống hạt dẻ kết lại với nhau hơn.

Hai loại quả này không ngừng tỏa qua mùi hương thơm ngọt mê người.

Lục Thu đã lâu không ăn gì đói bụng đến không chịu được, nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng đối mặt với hai con thú to lớn nhìn chằm chằm mình, cô thật sự không dám động đậy.

Thấy cô chậm chạp không động đậy, Neville nhíu nhíu mày, đem khay đẩy đến trước mặt cô.

Nhưng cử động kia lại làm Lục Thu nhịn không được lùi về sau một bước.

Neville giật giật râu, nhìn chằm chằm cái khay kia một hồi, duỗi vuốt nắm sau lưng Lục Thu xách cô đứng trên khay.

Lục Thu bị dọa đến mức thở mạnh cũng không dám, cả người dán sát vào thành khay.

Cô còn nhỡ rõ, con mèo lãnh khốc vô tình này đã ném cô xuống sông đấy.

Nuôi sủng vật đúng là phiền phức, Neville không kiên nhẫn khò khè một tiếng, lần này hắn trực tiếp nắm gáy cô nhấn xuống cạnh đầu con cá lớn kia.

Đuôi con cá còn vung đành đạch, thân thể rung rung, vùng bụng bị xé toạc còn có thể thấy một chút tơ máu.

Lục Thu nghĩ, nó muốn cho cô ăn sao? Con mèo này trí thông rất cao đấy.

Nhưng mà, cá còn sống, cô ghét nhất là ăn mấy loại thịt sống, lúc trước đi ăn nhà hàng Nhật cũng chưa từng ăn đồ sống, cho dù là cá hay hải sản.

Cá sông mùi tanh không quá nồng, nhưng áp sát chóp mũi như thế vẫn thoang thoảng mùi trên mũi.

Lục Thu liếc nhìn hai chân mèo sừng sững như cây cột kia, lặng lẽ xê dịch qua bên cánh, tránh khỏi đĩa cá dịch sang hướng hoa quả.

Neville thấy cô vẫn không ăn, thậm chí còn muốn chạy trốn, cái đuôi vẫn yên lặng vòng bên chân đột nhiên giơ lên, cái đuôi lớn quạt một cơn gió, thổi loạn cả mái tóc Lục Thu.

Chóp đuôi không kiên nhẫn quét tới quét lui, tiếng gió nhè nhẹ thổi qua.

Mắt Lục Thu không tự chủ được di chuyển không ngừng theo chóp đuôi lắc lư chuyển động, dù vẫn có chút sợ nhưng cái đuôi lông xù vừa to vừa đáng yêu như thế, thực sự khiến người ta không thể nào khống khế được.

Vừa nãy lúc mèo lớn tóm lấy cô cũng đã thu móng vuốt lại, đệm thịt rộng lớn vừa mềm vừa êm, cô còn chưa kịp cảm nhận xong mà đã buông ra rồi.

Quá đáng tiếc mà.

Thấy Neville không kiên nhẫn, Ruth xích lại gần thấp giọng nói: "Đại nhân, móng vuốt và răng của nó đều đã bị thoái hóa rồi, không có lực công kích, có thể không cắn được con cá lớn như thế, phải cắt ra thành mảnh nhỏ mới được."
Biên độ rung đuôi của Neville lớn hơn, lạnh lùng đưa móng vuốt ra, trên đệm thịt hồng phấn hiện ra đầu móng dài sắc bén, tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Thời khắc mấu chốt, Lục Thu phát huy tiềm năng, lập tức lui lại rời xa đĩa cá, còn có ý định leo ra khỏi cái khay nữa.

Neville xoẹt xoẹt mấy cái đã tách mấy thịt cá ra thành từng mảnh, từng lát cá vừa mỏng vừa đều.


Trên mặt hắn rốt cuộc cũng có tí vui vẻ, xem xem lại duỗi vuốt ra đem miếng cá cắt bị lệch kéo ra.

Phía bên kia, Lục Thu đã leo ra ngoài khay rồi.

Neville liếm liếm móng vuốt, lại lần nữa kéo cô lại đặt trước lát cá.

Lục Thu khóc không ra nước mắt, nhưng cô cũng đã nhận ra hai con thú khổng lồ này không có ác ý với cô.

Cho đến giờ, cô vẫn không hề phát hiện tung tích nhân loại ở đây, nơi này quá lớn, cô dù muốn chạy cũng tốn rất nhiều thời gian.

Chán nản xoa bên mặt còn ẩn đau, Lục Thu nhìn miếng cá dày hơn mười centimet kia, lấy dũng khí nhìn thẳng Neville, con mèo này hình như có thể câu thông.

Cô đưa tay chỉ thịt cá, lắc đầu xua tay ý là mình không ăn, sau đó từ từ dịch sang cái đĩa khác đựng trái cây.

Lần này Neville không bắt cô lại nữa mà chỉ chăm chú nhìn cô đi đến chỗ hoa quả.

Lục Thu nhìn loại quả giống quả bưởi kia, dùng ngón giữa cào cào, cứng như tường đá vậy.

Đến chỗ quả khác, chùm quả như chuỗi hạt dẻ này vừa vặn với cô hơn.

Nhưng, cô cầm một quả vặn xoắn nửa ngày, cũng không ngắt được quả nào.

Vẫn là Ruth nhìn không nổi nữa, đẩy phía sau Neville một cái.

Neville rốt cuộc từ bi duỗi móng đụng nhẹ một cái, quả kia rắc rắc tách ra, ngay cả loại quả như quả bưởi kia cũng bị xé, lộ ra thịt quả màu mật bên trong.

Không phải bưởi, thịt quả trong veo giòn giòn, vừa giống lê lại vừa giống dưa hấu, ngọt ngào.

Lục Thu ngồi bên mép đĩa trái cây ôm quả gặm một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mèo lớn cũng chỉ cúi đầu nhìn cô, không có động tĩnh gì.

Cũng không biết vì sao, trong khoảnh khắc như vậy, trong lòng Lục Thu có một cảm giác vô cùng vi diệu.

Cứ như là, cứ như là lúc trước mình nhặt được một con mèo hoang, lúc vừa về nhà cho nó ăn thức ăn cho mèo, mình ngồi bên cạnh không nháy mắt nhìn nó, còn canh chừng lúc nó chạy mất bắt về.

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cô một lát, chớp mắt nhanh chóng tiêu tan.

Sao có thể chứ, động vật ở đây dù thông minh cũng nào có việc sẽ thông minh đến trình độ đó chứ? Lục Thu tự an ủi mình, trong lòng còn hi vọng xa vời có thể tìm người cầu cứu.

Coi như không thể về nhà cũng phải tìm một nơi an toàn cho đến khi cô hiểu rõ về thế giới này.

Một quả vô cùng lớn, cô không thể ăn hết được, huống chi là loại quả thịt nước no bụng này.

Lục Thu ăn một chút rồi dừng, cô ăn cũng không chậm lắm, nhưng bộ dạng này trong mắt hai con thú khổng lồ cứ như là chủ nuôi nhìn hamster nhà mình gặm nhấm vậy.

Neville nhìn chằm chằm cô, cái đầu hạ dần thấp xuống, lúc này hắn không còn vẻ mặt mất kiên nhẫn nữa, hai mắt màu hổ phách tròn căng như hai chiếc đèn pha tràn ngập tò mò.

Lục Thu lúng túng gãi đầu một cái, loại trái này tươi ngọt mọng nước như dưa hấu vậy, chỉ có tác dụng no tạm thời, đi vệ sinh một lần là hết rồi, không thể ăn nhiều.

Cô đưa mắt sang chùm quả bên cạnh, nhặt một quả lên quan sát, vỏ ngoài hơi cứng, cô dùng răng gặm gặm, chỉ làm tê hàm răng chứ không gặm ra được.

Cô dùng ngón tay gõ gõ, lớp vỏ phát ra tiếng vang trầm trầm, Lục Thu kinh ngạc đến ngây người, sao mà ăn đây? Cô tiếc nuối buông xuống.

Kỳ thật cô rất tò mò đồ ăn ở thế giới này, loài cá chưa từng thấy, hai loại quả cũng vậy.

Thấy cô gặm một cái rồi bỏ xuống, lần này Neville không cần Ruth nhắc nhở đã vô cùng tự giác duỗi vuốt tách quả ra.


Lúc hắn thu vuốt về, vì Lục Thu ngồi bên cạnh nên chân trước xẹt qua người cô, lớp lông mềm mại như mây đung dưa nhẹ qua.

Lục Thu nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, vô cùng muốn đưa tay sờ một cái.

Lục Thu thầm phỉ nhổ bản thân, tình huống này còn muốn sờ lông mèo, quả thực có lòng mà không có gan mà, mạng cũng không cần rồi.

Cầm lấy quả vừa bị tách quả, nom giống hạt dẻ luộc chín, vị mềm mại lại không bở, ăn vừa ngon vừa no.

Ăn một lần hai quả, cô sờ bụng bỏ cuộc.

Thấy cô không ăn nữa, Neville nhịn không được lại đưa móng đụng đầu cô một cái.

Lục Thu khoát tay lắc đầu với hắn, đi đến viền khay.

Neville phát hiện con sủng vật này kỳ thật cũng không khó nuôi.

Nghe nói đa số khỉ đều rất khó nuôi, đặc biệt thích la hét, tính công kích rất mạnh, cũng rất giỏi chạy trốn.

Nhưng con này thì khác, quả nhiên ánh mắt của hắn không tệ.

Xác nhận cô không ăn nữa, Ruth tự giác lấy khay đi.

Lục Thu đứng trong căn phòng to lớn, đối mặt với một con mèo khổng lồ, mèo không nhúc nhích cô cũng không dám động, bầu không khí có chút xấu hổ.

Cô nghĩ hay là leo lại lên giường đi, dù bây giờ là ban ngày, bên ngoài vẫn còn mặt trời, nhiệt độ cao hơn ban đêm nhiều, cũng gần hai mươi độ, nhưng nhiệt độ này với cô vẫn rất lạnh.

Bệnh cảm của cô vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi ăn xong, đầu lại ong ong.

"Tôi lên giường ngủ chút." Cô chậm rãi nói, cũng không biết mèo lớn có nghe không, cô vừa nói vừa một tay chỉ mình, một tay chỉ giường.

Con mèo này thông minh như vậy, hẳn có thể hiểu ý của cô chứ?
Thử thăm dò bước hai bước tới giường, nhưng vừa mới xoay người thân thể đã bị treo trên không trung.

Cô bị cái đuôi to lớn của mèo lớn quấn lấy, vô cùng chính xác ném lên giường.

Giường rất mềm mại nên lần này cô không đau chút nào.

Tung một cú ném hoàn mỹ rồi, Neville vui vẻ hẳn lên.

Hắn hứng thú nghĩ, con sủng vật này kỳ thật rất tốt, dịu dàng lại ngoan ngoãn nghe lời, lượng cơm ít mà lại thông minh.

Chỉ là sức lực yếu quá, lông tóc cũng ít, cứ như bị trọc.

Hay là, hắn đi mua ít thuốc kích thích mọc lông, còn có thể chữa được..