Miêu Chủ Tử

Chương 4: Toà Thành Đá






Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu biết bơi.

Ngay lúc rơi xuống mặt nước cô đã vùng vẫy tứ chi để mình không bị chìm.

Nước ở con sông này không tính là vẩn đục, nhưng nước vô cùng vô cùng lạnh, cứ như băng đá dưới đêm mùa đông, từng tia từng tia lạnh lẽo như kim châm đâm vào làn da cô, cô ngâm mình dưới nước lạnh không nhịn được run rẩy kịch liệt.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, tay chân cô đã bị đông lạnh đến mất đi tri giác, Lục Thu cảm giác rõ ràng chân cô đang chậm rãi co rút đến cứng đờ.

Nhưng con sông này thực sự là quá rộng, nơi cô rơi xuống cách bờ sông không xa, nhưng thực tế lúc bơi mới biết khoảng cách đến hơn năm mươi mét.

Lúc này đây năm mươi mét đối với cô xa xôi như chân trời.

Đôi chân vốn đã ẩn ẩn đau đột nhiên kịch liệt co rút, Lục Thu cuộn tròn người lại như con tôm, cô bất giác đưa tay chạm vào chân mình, nhưng vừa buông lỏng tay ngăn nước thì toàn bộ thân thể đã mất đà chìm xuống.

Sắc mặt cô tái nhợt như quỷ.

Lục Thu hoảng hốt đến xuất hiện ảo giác, cô còn không rõ được những gì mình đang trải qua là chân thật hay chỉ là ảo giác.

Đột nhiên sự lạnh lẽo bao trùm toàn thân chậm rãi biến mất, cô cảm giác được một luồng hơi ấm dâng lên từ tứ chi.

Cảm giác ấm áp này khiến cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Cơn đau đớn co rút từ chân từ từ biến mất, Lục Thu chìm trong dòng nước nhắm mắt lại giãn người ra, dường như là đã về đến giường êm nhà ấm.


Mà ngay lúc cô vừa rơi xuống nước, trên bờ vang lên một tiếng mèo kêu thanh thúy, chỉ một tiếng, nhanh chóng biến mất tựa như ảo giác.

Khi tiếng kêu vừa dứt, một cành cây khô dài chừng hai mét dướt đáy sông đột nhiên giật mình.

Kế đó cành cây ấy từ từ giũ đi lớp bùn sa trầm tích trên thân, chậm rãi nổi lên trên.

Nhìn kỹ thì mới thấy đó nào có phải cây khô gì, rõ ràng là một con rắn nước, cả người màu đất, trên bụng có một đường chỉ dài màu hồng phấn.

Con rắn này cực kỳ dài, uốn lượn xung quanh, khi bơi lội hầu như không phát ra bất kì tiếng động gì, từ trên mặt nước nhìn xuống cũng chỉ có thể thấy gợn sóng nhàn nhạt.

Nó rề rà bơi tới chỗ Lục Thu, thân thể to lớn dạo quanh cô một vòng như là đang coi xét cái gì, cái lưỡi dài chạm vào thân thể cô một chút rồi nhanh chóng rụt lại.

Nó đem cái đuôi cuộn lấy Lục Thu, nửa thân trên nổi lên mặt nước, rồi vung đuôi về phía trước.

Lục Thu cứ như vậy vậy bị ném trên không trung.

Trước khi cô lại rơi xuống nước một lần nữa, mèo lớn vẫn luôn đứng trên cành cây không động tĩnh đột nhiên nhảy tới.

Lần này nó không vươn móng vuốt ra móc lấy nữa mà cúi người hạ sống lưng vươn dài thân thể, trực tiếp dùng phần lưng dày rộng mềm mại tiếp lấy con sủng vật đang rơi xuống.

Tiếp được người rồi, Neville lại không theo quán tính rơi xuống nước mà lại lơ lửng cách mặt nước đến hơn một mét một cách phản khoa học, cứ như dưới chân không phải là không khí mà là mặt phẳng trong suốt vậy.

Con rắn dưới mặt nước phun lưỡi với hắn, hoa văn màu đỏ trên bụng dưới ánh nắng mặt trời hiện lên càng diễm lệ hơn.

Nó đong đưa đuôi rắn, từng con cá quái dị khổng lồ phải đến hơn một mét liên tiếp bị vung lên.

Neville không thèm liếc nhìn mấy con cá đó đến một cái, cái đuôi lông xù to lớn lắc lư nhúng xuống nước một xíu rồi lại nhanh chóng rút lên, vẫy khô, rồi lại nhúng vào nước.

Hắn ngâm cái móng vuốt vừa móc lấy Lục Thu kia vào trong nước, ngâm một hồi lại đưa lên mũi ngửi ngửi, có chút ghét bỏ nhíu nhíu mi, rồi lại ngâm tiếp dưới nước.

Rắn lớn bị lơ đẹp cũng không tức giận, vẫn ngửa đầu nhìn hắn nói: "Ngài không ăn thì sủng vật trên lưng ngài cũng phải ăn chứ? Con này tìm được ở đâu vậy, nhìn hình thể thì có vẻ giống khỉ, nhưng mà cũng có chút giống tinh tinh nữa.

Hai chủng tộc này đều ăn tạp cả, tốt nhất thì ngài cứ hái thêm chút trái cây cho nó đi."
Neville rút móng vuốt lên khỏi mặt nước lần nữa, xác định không còn mùi gì nữa thì mới nheo mắt lại vươn đầu lưỡi tỉ mỉ liếm sạch nước trên đầu móng, đặc biệt là kẻ hở giữa các móng.

Liếm một hồi, hắn mới vươn móng chụp lấy một con cá bên cạnh, đập xỉu nó rồi xoay người nhảy lên cây bay đi.

Hắn bay lên, cái đuôi cũng theo đó kéo lên khỏi mặt nước.

Trên chóp đuôi lông xù còn treo một con cá lớn chừng hơn mét rưỡi, đó là một con cá bạc ánh xanh, miệng mở lớn thành hình chữ o, cắn chặt lấy cái đuôi hắn.

Neville vung đuôi một cái, vung đi cả nước lẫn cá trên đuôi, bọt nước văng khắp nơi, đầu rắn lớn lệch sang một bên tránh bọt nước đập vào, lại không tránh khỏi bị con cá lớn kia đập lên đầu.

Đây là quà cảm ơn cho nó, tuy rằng lần nào cũng lấy loại phương thức đưa quà khiến người ta câm nín thế này.

Bắt theo một con cá lên cây, Neville giật xuống một nhánh lá lớn chừng hai mét vô cùng chắc chắn, bọc con cá lại.

Hắn tùy tiện gói gói chiếc lá lại, xác định là sẽ không bị rơi rồi mới ném lên lưng, rồi nhanh chóng bay về phía Tây rừng rậm.


Lướt qua khu rừng mênh mông vô bờ, mãi ở phía Tây Bắc mới có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh núi non, rồi lại chuyển thành đồi sườn núi thấp bé, phía Nam ở nơi đó là một mảng thảo nguyên rộng lớn.

Một tòa thành bằng đá đơn sơ mà nguy nga sừng sững trên đồi núi không cao không thấp.

Cả tòa thành cao hơn bảy mươi mét, chỉ riêng cổng ra vào đã cao hơn mười mấy mét rồi.

Trong phạm vi trăm dặm[1] xung quanh tòa thành đá này đầu không thể tìm được kiến trúc nào ngoài tòa thành đá này, trông nó giống như một hòn đảo tuyệt thế độc nhất giữa biển khơi vậy.

Neville không chút do dự bay xuyên vào cửa lớn.

Ngay lúc hắn vừa đến, một con thú màu đen cao chừng bảy mét mang tư thái ưu nhã từ trong phòng chạy vội ra.

"Bá tước đại nhân, ngài đã trở lại.

Ngài có muốn ăn gì không? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Đó là một con báo tên là Ruth, coi như là quản gia trên danh nghĩa của bá tước Neville.

Đôi mắt ông ta màu xanh nhạt có chút ố vàng, trên mặt có một vết sẹo lớn chạy dài từ mắt đến khóe miệng, ngay cả tai cũng mất một bên.

Lúc đối diện với Neville, thái độ của ông ta dị thường cung kính thấp hèn.
Neville ừ một tiếng, sống lưng mềm như gợn sóng lắc lư một chút, Lục Thu và bọc cá ở trên lưng theo đó rơi xuống dưới.

Lập tức báo đen dùng chân kịp thời tiếp được.

"Chăm sóc nó một chút."
"Đây là sủng vật mới sao? Tình trạng của nó có vẻ không tốt lắm." Rult dùng chân trước nâng Lục Thu lên, dùng mũi ngửi trên người cô rồi nói: "Nó bệnh rồi." Nói rồi nó lại dùng mũi đụng nhẹ trán và mặt Lục Thu một cái, khá nóng.

Từ sau khi xuyên qua, Lục Thu vẫn lạnh đến phát run, nhiệt độ ở nơi này sơ với Địa Cầu thực sự quá thấp.

Quần áo của cô nát bươm không còn thì không nói, mới bị ngâm trong khoang miệng ấm áp của Pieck không bao lâu lại bị Neville ném vào nước sông lạnh thấu xương.

Lúc nóng lúc lạnh, dưới sự tra tấn tàn phá ấy nếu Lục Thu không sinh bệnh thì cũng thật là mình đồng da sắt.

"Người nó rất nóng." Rult giơ cánh tay nhỏ bé yếu ớt có vết thương chưa kết vảy nói: "Con non bị thương dễ bị cảm nhiễm lắm, nếu bị cảm nhiễm rồi mà không kịp chữa trị sẽ nhanh chóng tử vong.

Nếu nó chết, thì đây là con sủng vật thứ ba mươi bảy mà ngài nuôi chết rồi.

Đến lúc đó ngài Langdon sẽ lại cười nhạo ngài." Vẻ mặt Rult tiếc hận, đau đớn vô cùng.

Neville đang đi về phòng cứng đờ người, sắc mặt vốn đã khó coi lại càng thêm hung ác, hắn nhìn chằm chằm sắc mặt Lục Thu đã chuyển từ tái nhợt sang đỏ hồng, nhìn cũng phải hai phút rồi mới nói: "Nó không phải con non.

Ông cứ cho nó uống thuốc rồi chăm sóc thật tốt, đừng để nó chết là được."
"Vâng đại nhân.

Nhưng mà thưa ngài, ngài không tự mình chăm sóc thì không thể bồi dưỡng tình cảm với nó được, lúc sinh bệnh là thời điểm dễ dàng thiết lập mối liên hệ nhất.

Ngài đã quên ước định của ngài với ngài Langdon sẽ tham gia..."
Neville nghe vậy, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ, tia sáng lạnh lẽo từ trong mắt chiếu thẳng lên người Lục Thu, dường như muốn trừng ra một cái lỗ trên người cô.


Rult còn chưa dứt lời, lẳng lặng nâng móng vuốt, khẽ chặn tầm mắt của hắn.

"Bá tước đại nhân, ngày thấy thế nào?"
Rốt cuộc Neville cũng không cam lòng nhấc móng tóm lấy Lục Thu trên tay Ruth, lại ném trên lưng mình lần nữa đi đến thư phòng.

Chỉ là lần này, bước chân của nó không nhẹ nhàng thoải mái như vậy, có vẻ không tình nguyện lắm.

Lúc bị rắn lớn ném đi Lục Thu vẫn còn ý thức, tuy đại não vì thiếu oxy mà choáng váng, trước mắt chỉ còn quang ảnh chớp động không thấy rõ gì cả.

Nhưng cô có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại mượt mà dưới thân, cứ như đang nằm trên một đám mây, gió thổi lướt qua mặt, lông xù mềm như bông nhẹ nhàng vỗ lên cẳng chân cẳng tay làm cô thoải mái mà nhắm mắt lại, sau đó ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này không tốt lắm, vẫn luôn nửa mộng nửa tỉnh, chỉ là mí mắt nặng nền quá, cô thế nào cũng không tỉnh lại được.

Lục Thu mơ hồ cảm giác được có một bàn tay lông xù thật lớn cạy miệng cô ra, rót gì đó vào, ngòn ngọt, chỉ là lực tay hơi lớn, niết mặt cô hơi đau.
___________________
Lục Thu bị cơn đói gọi tỉnh.

Đã hai mươi bốn giờ trôi qua kể từ lúc cô rơi xuống vách núi, cô ngủ một giấc đến trưa.

Một ngày một đêm không ăn gì, cô đã sớm đói đến mức choáng váng, bụng dán vào lưng rồi.

Trán vẫn còn khá nóng, toàn thân cô mềm nhũn ra không còn chút khí lực, vết thương bị Bult cào đã không còn nữa nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy nhoi nhói từ trong da thịt.

Lục Thu biết, tình trạng của mình không ổn chút nào.

Con chó kia dù sao cũng là động vật, hình như còn là thú hoang, bị cào rách da như vậy, cô sợ mình sẽ mắc bệnh dại mất, nhưng mà ở nơi thế này thì lấy đâu ra vaccine bệnh dại đây.

Cô đưa tay xoa nhẹ mặt để tỉnh táo một chút, không biết có phải đang còn trong mơ không, cô cảm giác trên mặt hơi đau, trong khoang miệng cơ hồ còn bị loét, lợi bị sưng lên, thậm chí còn có thể nếm được vị máu tươi, hơi ngọt.

Lục Thu ngẩng đầu dò xét bốn phía, không ngờ lại phát hiện mình đang ở trong một căn nhà đá, chỉ là căn nhà này rộng lớn đến đáng sợ, đến mức khó nhìn thấy được bờ và đỉnh tường.

Cô đang nằm trên một cái giường lớn bằng lông, rộng ít nhất cũng phải hơn ba mét.

Lông này sờ giống lông thỏ, mềm mại ấm áp.

Có nhà lại có giường, tất cả đều là vết tích được người xây dựng, mắt Lục Thu sáng rỡ, nói không chừng nói mèo lớn kia có chủ! Lần này rốt cuộc có thể tìm người cầu cứu rồi!
_______________________
[1] Dặm: đơn vị đo lường thời cổ xưa, đối với người Trung Quốc, 1 dặm = 500m.