Miêu Ái Xuyên Không

Chương 66: Ký ức




Trong ký ức mơ hồ của Hàn Tuấn Phong, ánh sáng đang được rọi lên

8 năm trước, khi đó hắn mới chỉ là một thanh niên 17 tuổi… Một lần thực hiện nhiệm vụ mật cho Chiến Cơ, hắn sơ sảy bị thương, không đủ sức để chống lại một đạo quân đang bám đuôi. Lạc bước thế nào lại lạc đến cốc này. Hắn nhớ mình ngất tại cửa cốc.

Cho tới khi tỉnh lại, hắn bắt gặp một tiểu nha đầu đang chữa thương cho mình còn bản thân đang ở trong một cái nhà chứa củi.

" Tiểu nha đầu, ngươi là ai… nơi đây… là chỗ nào."

Cô bé tiến lại gần hắn, cũng chạc 15, 16 tuổi, gương mặt vô cùng lanh lợi

" Hừm… đây là Mẫu Đơn cốc, huynh có biết không?"

" Chỉ mới nghe danh."

" Huynh đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi thấy huynh ngất ở miệng cốc nên đã đưa huynh về đây. Huynh cứ an tâm ở đây đi, huynh sẽ được an toàn."

" Cảm ơn tiểu cô nương, ta có việc cân phải đi gấp." Hàn Tuấn Phong gượng người đứng dậy. Vết thương rất nặng, khiến cho hắn chỉ vừa mới có ý định đứng lên đã hoa mắt chóng mắt, vết thương đau âm ỉ

" Ay, huynh bị trọng thương bước ra ngoài là chết chắc đó. Cốc này không chứa chấp nam nhân. Do ái thê của cốc chủ bỏ ông đi theo một người đàn ông khác… Nên từ đó về sau ngoại trừ những người do cốc chủ vời về, còn lại cứ nam nhân bước vào cốc là giết tại chỗ đó."



" Ngươi đã ở lại Mẫu Đơn cốc ba tuần. Trong ba tuần đó ta luôn chăm sóc ngươi chu đáo. Nhớ lần ngươi nhảy xuống nước cứu ta lên, bắt cho ta một chú chim nhỏ, nói với ta rằng ta sẽ không sao mỗi lần ta bị thương. Những lời nói đó, ta đều tin và biến ba tuần đó trở thành ba tuần hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta."

" Ngươi chính là tiểu nha đầu ngày đó sao."

" Ta vốn dĩ là thiên kim của cốc chủ, chỉ là ta không tiết lộ cho ngươi. Sau khi ngươi rời đi, ta gần như phát điên, điên cuồng tìm người… và rồi trở thành hoa khôi của Xuân Mộng viện. Thật ra chính ta cũng bất ngờ bởi dung mạo của mình khi trưởng thành, ngươi không nhận ra cũng là lẽ đương nhiên "

Thanh kiếm trong tay Hàn Tuấn Phong như run lên… Hắn không thể ngờ cô bé trong trắng năm đó đã trở thành một người đàn bà của ngày hôm nay. Hắn khẽ cắn môi

" Mẫu Đơn, đưa cho ta thuốc giải, nể tình ngươi cứu ta lúc trước, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

Mẫu Đơn khẽ cất lên một điệu cười man rợ

" Hàn Tuấn Phong, ngươi nghĩ rằng, ta sẽ hai tay dâng thuốc giải để tác hợp cho ngươi và ả sao… Đừng mơ. Hàn Tuấn Phong, giết ta đi, giết ta rồi thì cô ta chỉ có con đường chết. Và để cho ta sống, nếu ngươi nhất quyết không từ bỏ, cô ta cũng chỉ có đường chết."

Thanh kiếm trong tay Hàn Tuấn Phong khẽ nâng lên, thứ đàn bà độc ác này, tại sao để mọi đau khổ cho Hứa Thanh của hắn gánh chịu

" Ta không thể giết ngươi nhưng, ta sẽ vĩnh viễn giam cầm cho đến khi ngươi chịu đem thuốc giải ra trao đổi. Nếu Hứa Thanh chết, ta cũng sẽ đi theo nàng. Ta… vĩnh viễn không thuộc về người khác."

Pụp!

Hàn Tuấn Phong khẽ điểm huyệt Mẫu Đơn và đánh cho nàng ngất đi rồi đưa mắt nhìn Chiến Cơ. Chiến Cơ cũng hất mắt nhìn lại… Hai người mắt đấu cho đến khi Chiến Cơ chịu thua, ngao ngán thở dài lại gần vác Mẫu Đơn lên vai.

Hàn Tuấn Phong tiến lại gần Thiên Hạo, không một lời đỡ lấy Hứa Thanh từ tay anh.

Ba người chưa kịp bước qua cửa cốc thì đã thấy A Tuấn hớt hải từ xa chạy đến

" Khoan đã… vương gia… xin dừng chân."

Ba người quay đầu nhìn lại, thoáng chốc, A Tuấn đã đứng trước ba người, thở hốn hển. Hắn dúi vào tay Tuấn Phong một quyển sách

" Đây là cách giải độc cho Hứa Thanh cô nương, làm ơn, xin hãy để tiểu thư của chúng tôi lại."

" Làm sao ta biết được ngươi không phải là có âm mưu." Chiến Cơ lên tiếng.

Hứa Thanh khẽ rướn người cầm lấy quyển sách " Tôi tin huynh ấy. Mọi người để Mẫu Đơn lại đi.

" A Tuấn, anh chắc chắn về chuyện này chứ. Khi tỉnh lại cô ấy sẽ rất giận anh đấy."

A Tuấn khẽ nở nụ cười trên gương mặt phúc hậu

" Tôi sẽ làm cho cô ấy không giận. Mong cô sớm khỏe lại." Anh nói trong khi đỡ Mẫu Đơn từ vai của Chiến Cơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Nếu không có sự can thiệp của cha già, hai anh chàng kia chắc có chết cũng không về. Tuy vậy trước đi đi mỗi người đều kịp đưa cho Hứa Thanh một bức thư.

Hai bức thư, mỗi bức đều để lại cho nàng những cảm nhận riêng. Nàng không dám tin rằng Chiến Cơ còn dành tình cảm sâu đậm với mình đến như vậy. Nhưng nói làm sao đây, với linh cảm của một người phụ nữ, nàng biết nàng không phải dành cho anh. Còn lá thư của Thiên Hạo, quả thực không ngoài dự đoán của nàng

Hứa Thang tự cười với bản thân mình khi chính nàng không cần đến một giây để suy nghĩ về hai lá thư nàng sẽ viết lại cho hai người.