Miêu Ái Xuyên Không

Chương 46: Mắc kẹt




" Ôi trời, Tiểu Thanh yêu quý của ta." Cha già vừa nói vừa không ngừng hôn lên trán Hứa Thanh.

" Cha già à"

Tiếp tục hôn, lửa đâu đó bắt đầu bốc lên…

" Cha à"

Tiếp tục hôn, lửa phừng phừng…

" CHA GIÀ!"

Dừng hôn, lửa vẫn chưa giảm nhiệt…

Hứa Thanh khóc hết nổi luôn

" Cha già, người làm thế nào mà đến đây được vậy."

" Tiểu Thanh ngốc ngếch, con cho rằng ta là ai chứ, con đến bằng cách nào thì ta đến bằng cách đó."

Hứa Thanh nhìn ông ngây ngốc

" Đồ ngốc, gần đây thứ ta đang nghiên cứu phát mình là máy thời gian. Haha nghe điên rồ lắm phải không. Nhưng hôm đó con tới chơi, vô tình tỳ người để máy ở chế độ ON, lúc ngã lại hậu đậu thế nào ngã luôn vào cỗ máy nên con đã xuyên đến đây. Tiểu Thanh con hiểu cha đang nói gì chứ, người cha điên của con vừa mới chứng minh dòng thời gian tồn tại, ta đã thành công. Dòng thời gian mà ta nói đến đây chính là như vậy, rồi tương lai, quá khứ…"

" Cha. Vậy tóm lại là con đã ngã vào cái cỗ máy thời gian mà cha nói. Rồi con tới đây, sau đó cha cũng xuyên luôn tới đây để đưa con về."

" Tất nhiên rồi, vậy chứ bé con của ta nghĩ thế nào?

" Wow, con có cảm giác như mình vừa ký hợp đồng bộ phim " Back to the future" của Robert Zemeckis. Điều khác biệt ở đây khi tiến sĩ Emment đưa Marty McFly đi vào thời gian bởi một chiếc xe là bác học điên Triệu Thế Hiên khiến một cô gái vô tội tên Hứa Thanh đi về quá khứ nhờ một cú ngã vào máy thời gian. Wow…Excellent ( Tuyệt quá nhỉ)…"

Hứa Thanh cáu kỉnh, ít ra việc nàng xuyên qua thời gian cũng có một lý do, tuy vô lý, nhưng cũng là một lý do. Nàng quay mặt qua nhìn Hàn Tuấn Phong trong lòng hồ hởi thoáng chút kiêu hãnh

" Hàn Tuấn Phong, chẳng phải ngươi luôn hỏi tại sao ta ngã vực mà không chết, và sao ta lại khác thường vậy. Lý do bởi vì ta không thuộc thế giới của ngươi, ta đến từ một nơi khác. Khi ta ngã một điều kỳ lạ đã xảy ra đưa ta về thế giới của mình. Và ngay bây giờ ta sẽ chấm dứt vĩnh viễn những sự hành hạ ngươi dành cho ta…"

" Tiểu Thanh à.." Cha già cố gắng len vào

" Cha yên nào. Hàn Tuấn Phong, ta sẽ quay trở lại với thế giới của ta. Oh, và ngươi đừng hòng lấy thứ gì ra uy hiếp ta. Ngươi biết không ta căm thù thế giới này của các ngươi nơi mà phụ nữ không hề có tiếng nói, kẻ nghèo khó luôn thua người giàu, kẻ yếu chịu thua kẻ mạnh, kẻ có nắm trong tay quyền lực coi thường những người khác. Ngươi luôn luôn…"

" Tiểu Thanh.."

" Cha! Đến đâu rồi, phải, Hàn Tuấn Phong, ngươi giam cầm ta, dù chưa đến mức đưa ta vào tù nhưng cũng cướp đi tự do của ta, ngăn cấm quyền tìm đến hạnh phúc của ta, mở miệng ra là chặt tay, chặt chân. Ngươi vốn không yêu ta và ta cũng vậy, sao ngươi muốn hành hạ ta bằng cách ép hôn. Ngươi có hiểu được ý nghĩa thiêng liêng của đám cưới không, nó gắn kết hai con người và tình yêu với nhau cả cuộc đời. Hàn Tuấn Phong, ngươi là tên tiểu nhân vô liêm sỉ, có một chút hận mà giữ mãi trong lòng, đồ không phải đàn ông, ta nói…"

" Tiểu Thanh nghe cha nói…"

" Cha già, cha làm con bực rồi đó. Hàn Tuấn Phong, hãy nhớ lấy ngày này vì đây sẽ là những giây phút cuối cùng ngươi nhìn thấy ta. Cha già, đưa chúng ta trở về nào." Hứa Thanh nói, giọng đầy cao ngạo.

Hàn Tuấn Phong từ nãy giờ đừng yên nghe nàng nói, vội sải bước đến

" Vũ Hứa Thanh, ngươi giỏi lắm có gan thì trốn đi. Ngươi có mọc cánh cũng đừng mong trốn được."

Hứa Thanh khẽ mỉm cười, hắn làm sao biết được nàng thèm vào mà dùng chong chóng tre của Doremon, chỉ cần 2s thôi, cha già và nàng sẽ biến mất trước cánh cổng thời gian.

" Cha già, chúng ta đi nào." Hứa Thanh quay lại nhìn cha già, ánh mắt đầy tự hào

" Tiểu Thanh.."

" Mmm hmm…" Nàng lên tiếng đầy tự tin

Cha già khẽ nhăn mặt hít một hơi sâu " Chúng ta không thể về nhà được."

Một cơn gió khẽ thoảng qua, Hứa Thanh đứng đó bất động. Hàn Tuấn Phong bạc môi khẽ nở nụ cười

" I"m sorry what ( Con xin lỗi nhưng cái gì cơ)… Ha ha, hình như lúc nãy tai con hơi ù nên không nghe rõ. Cha nói lại xem."

Cha già thở dài " Tiểu Thanh ta biết chuyện này rất khó chấp nhận nhưng ta không biết sẽ phải tìm con bao lâu nên đã cài đặt chế độ AUTO ( tự động ) cho máy. Cỗ máy thời gian sẽ tự kích hoạt đưa ta trở về dù tìm được con hay không sau thời gian 7 ngày. Khi đến giờ thì…"

" Tại sao cha không thể nói cho con điều này sớm 30s chứ." Hứa Thanh dằn từng chữ

Cha già mở to mắt nhìn nàng

" Phải rồi, là lỗi của ta. Đáng lẽ ta phải nhảy thẳng vào miệng con mà nói mới đúng thay vì giữ phép lịch sự để con nói hết. Ồ không, ta sao dám nhảy thẳng vào miệng con khi con bé này dám ngắt lời ta như chém chả chứ."

Hứa Thanh bực tức nhìn cha già, cha có biết từ nãy đến giờ những gì nàng nói đủ giết nàng hay không nhỉ. Hàn Tuấn Phong lạnh lùng tiến lại gần chỗ của Triệu Thế Hiên. Hứa Thanh thấy vậy, hốt hoảng, vội vàng chạy lại đứng chắn

" Hàn Tuấn Phong, những lời vừa nãy… là… tự ta nói, ta… chịu phạt là… được. Ngươi không được phép động đến ông ấy….,làm ơn."

Hàn Tuấn Phong không buồn nhìn nàng, hướng tới cha già

" Ta sẽ sắp xếp chỗ cho người nghỉ chân tại Đường Uyển Viên. Yến Tử dẫn người đi."

Yến Tử nhẹ nhàng tới dìu cha già đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hứa Thanh trong lòng có chút an tâm, có lẽ trong khoảng thời gian nàng mất tích, Hàn Tuấn Phong đã đổi tính, trở thành một người tốt. Nàng khẽ mỉm cười rồi bước về phòng.

Hàn Tuấn Phong chẳng để nàng đi được hai bước, túm lấy cổ áo kéo lại

" Xem ra chúng ta có nhiều việc phải thanh toán đấy."

" Hàn Tuấn Phong, ngươi đừng đối xử phân biệt. Cha ta già còn ta vừa mới ngã từ trên vực xuống đó. Ngươi không thể…."

Hàn Tuấn Phong xốc nàng vác lên vai, Hứa Thanh không ngừng dãy giụa, đấm vào lưng hắn nhưng vô ích. Trời ạ, Hứa Thanh không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.