Nhưng tia sáng mặt trời nóng bỏng xuyên qua lớp giấy, chiếu rọi vào mắt, đánh thức Hứa Thanh dậy. Nếu nàng đoán không lầm thì đây chắc chắn đã gần trưa. Ý thức tuy chưa hoàn toàn phục hồi, Hứa Thanh vẫn cảm nhận được những ngón tay của hắn đang nhẹ nhàng lướt dọc theo sống lưng mình.
" Ngươi tỉnh?"
Hứa Thanh mở mắt ra nhìn hắn, giật mình ngồi bật dậy, không quên kéo theo tấm chăn che lấy người.
" Hàn Tuấn Phong, ngươi làm gì ở đây?"
" Phòng này đâu phải của một mình người"
" À, ừm, ý ta sao ngươi lại nằm trên giường ta, khỏa thân, ngươi phải vào triều rồi chứ, không lẽ ngươi biến thái tới mức…" "đã vào triều rồi, về còn cởi quấn áo nhảy lên giường mình". Hứa Thanh mải suy nghĩ, chỉ đến khi cơn đau từ khắp cơ thể truyền đến
" Aw…"
" Ngươi sao vậy, đau ở đâu?" Hàn Tuấn Phong tiến gần tới, hai tạy còn chưa kioj đỡ đã bị Hứa Thanh gạt ra
" Là nhờ ai ban cho ta phúc phận này hả?"
Hắn thu tay về, gương mặt nghiêm nghị
" Vũ Hứa Thanh, còn để ta một lần nữa thấy ngươi dùng thuốc hoại thai đó, thì cái giá phải trả không chỉ có thế này đâu?"
" Hàn Tuấn Phong, không lẽ ngươi thật muốn ta sinh hài tử cho ngươi sao, nếu muốn thì tự mình sinh đi."
Hứa Thanh kéo chăn về phía mình, khập khiễng rời khỏi giường. Chết tiệt… tại sao chỉ có một mình nàng cảm thấy đau cơ chứ? Không đúng, nguyên nhân chắc chắn là ở hắn, nếu là nàng với Edward thì đảm bảo có bầm tím khắp người nàng cũng chẳng thấy đau.
Hứa Thanh bước ra đã thấy hắn y phục chỉnh tề, và hình như đang đứng đó đợi nàng.
" Làm gì"
" Hôm nay ta không vào triều vì hoàng thượng nói không cần, huynh ấy sẽ đến thăm Thái Hậu."
" Chiến Cơ đến thăm ta sao."
" Ta nói là huynh ấy đến thăm…." Chưa kịp nói hết câu, Hàn Tuấn Phong đã thấy bóng Hứa Thanh chạy ra khỏi cửa. Được rồi, hắn phải hạn chế việc hoàng thượng tới chơi mới được.
…
"Chiến Cơ" Hứa Thanh đoán là hắn sẽ ở đây, một mạch chạy thẳng đến Lãnh Hàn lâu.
" Hứa Thanh"
" Thật sự là rất lâu rồi không gặp huynh."
Chiến Cơ khoác trên mình bộ quần áo sang trọng, tuy không phải long bào nhưng không hề làm giảm sự tôn nghiêm.
Chiến Cơ nhìn nàng tỏ ý không hài lòng " Hứa Thanh, lâu rồi không gặp, nàng có vẻ gầy đi đó."
Hứa Thanh vầy tay ra hiệu cho Chiến Cơ cúi xuống " Hoàng thương, chỉ cần người điều Hàn Tuấn Phong ra chấn giữ biên cương là ta lập tức béo lên liền"
Hắn nhìn cô vẻ mặt lo lắng " Thế nào, Tuấn Phong dám ngược đãi nàng sao, hắn hành hạ nàng?"
" Không có, chỉ là nhìn hắn suốt ngày, ta ăn không ngon miệng."
Chiến Cơ nhìn nàng, gương mặt có chút đắn đo " Hứa Thanh, ta tự hỏi…. nàng… có muốn… vào cung không?"
" Vào cung, ừm, cũng tốt thôi. Ta cũng chưa có nhìn qua nhà của ngươi mà." Hứa Thanh chẳng thèm lấy nửa giây suy nghĩ.
" Không… ý ta là."
" Hoàng nhi, con tới thăm ta sao."
Thanh âm kia chẳng phải ai khác ngoài Thái Hậu. Hứa Thanh theo phản xạ có điều kiện, lễ phép cúi người xuống thi lễ. " Thái Hậu."
Cuộc gặp gỡ thân mật giữa hai mẹ con khiến Hứa Thanh cảm giác có chút không tự nhiên, xin phép ra ngoài.
Nàng nhớ lại mùa xuân năm đó, khi mải mê học, nàng đã từ chối không về ăn tết với cha mẹ, để cho hai vợ chồng vì thương nhớ đứa con gái mà đáp một chuyến bay tới Bắc Kinh. Nàng nhớ lại cảm giác khi mình nghe cú sốc đó… Nàng nhận ra mình cần và yêu cha mẹ đến mức nào khi mọi thứ đã trở nên quá muộn.
Ép nàng sống ở đây, đó là điều không thể, nàng biết rằng chỉ có cái bận rộn ở thành phố mới không khiến nàng làm vết thương rỉ máu…
Bước chân vô định, nàng tiến về phía sân sau lúc nào không hay. Vương phủ này có xích đu, nàng không hề biết. Hứa Thanh nhẹ nhàng ngồi lên chiếc xích đu, tự đung đưa mình.
…
Hai tháng nháy mắt đã trôi qua. Hàn Tuấn Phong từ sau lần đó không thèm giữ lời hứa của hắn trong khi Hứa Thanh lại tuân thủ nghiêm ngặt, nàng không động đến một viên thuốc nào. Hắn không cho nàng uống thì hiển nhiên hắn phải uống thôi, quy luật của tự nhiên mà, tuy rằng là nàng lén cho hắn uống.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vnChiến Cơ vẫn đến thăm nàng, và dường như tần suất ngày càng cao, điều này tỉ lệ thuận với màu tối trên gương mặt của Hàn Tuấn Phong.
Chuyện giữa Hứa Thanh và Thái Hậu suôn sẻ hơn khi nàng chia sẻ một số bí quyết dưỡng da cho bà. Còn Yến Tử, Hứa Thanh hiểu rõ nàng thích Hàn Tuấn Phong, Yến Tử là một cô gái tốt không tỏ vẻ ghét nàng, trái lại khá thân thiết. Cũng có một vài lần Hứa Thanh đề cập chuyện của Yến Tử với Hàn Tuấn Phong nhưng lần nào tiếp diễn cũng là một trận cãi vã và kết thúc là trên giường ( >0< )
….
" Hứa tiểu thư, có một vị thanh niên trẻ đưa cho cô phong thư này, anh ta bảo cô lập tức mở ra."
Hứa Thanh khó hiểu cầm lấy bức thư, không phải bức thư mà là một tấm thiệp chúc mừng, sinh nhật thiết kế khá hiện đại và trang nhã. Bên ngoài trang trí rất tinh tế, dưới dòng chữ HAPPY BIRTHDAY là một chữ ký " Your Guardian Angel" ( Thiên thần hộ mệnh của em – ai có từ chính xác thì kêu mèo nha) và bên trong chỉ có vẻn vẹn một từ " Always" ( luôn luôn).
Hứa Thanh kìm nén xúc động " Xin hỏi, người đưa cho anh tấm thiệp này.."
" Tiểu thư, người đó vẫn đang chờ ngoài cửa."
…
" Thiên Hạo."
Anh quay mặt lại mỉm cười nhìn cô. Thật sự là anh rồi
Hứa Thanh ôm chầm lấy Thiên Hạo,, cô đã rất nhớ anh, cảm giác như anh chưa bao giờ rời xa cô vậy, luôn ở bên cạnh, cũng như những gì anh đã viết trong thiệp vậy " Always."
" Sao anh lại ở đây, còn nhớ sinh nhật của tôi nữa"
" Chính xác thì tôi ở đây vì sinh nhật của cô. Công chuyện của tôi vừa xong đã lập tức đến tìm cô rồi."
" Anh không biết tôi nhớ anh thế nào đâu. À, mau vào đi."
Hứa Thanh nắm tay anh kéo vào…