Ru được con mèo ngủ xong, Hứa Thanh nằm ụp xuống đệm. Thế này là quá nhiều so với mức nàng có thể chịu đựng được, và đấy mới chỉ là bắt đầu… Nàng không dám tượng tưởng được nếu ngày ngày tháng tháng như thế này thì nàng sẽ sống được bao lâu. Hứa Thanh càng không thể tượng tượng được đêm đó trong khi nàng ngủ ngon giấc thì có một người mất ngủ…
Ư… tại sao cảm giác trên mặt có cảm giác ấm ấm, mềm mềm, buồn buồn…
Hứa Thanh cố gẳng mở mắt. Oa dễ thương quá, là Bảo Bối đang nghịch trên mặt nàng. Giá như ngày nào khi nàng mở mắt đều thấy cái mặt đáng yêu của Bảo Bối thay vì cái mặt của ai đó. Hứa Thanh uể oải thức dậy bế Bảo Bối ra khỏi phòng.
" Là ngươi giờ này mới dậy sao? Mặt trời đã lên từ lâu rồi." Lý quản gia lên tiếng khi thấy nàng bước ra.
Cái gì mà muộn chứ, ước chừng cũng chỉ 7h giờ sáng chứ mấy. Hứa Thanh nhăn mặt.
" Dậy rồi mau đi theo ta, vương gia phân phó kêu ngươi đi nhổ cỏ ngoài vườn."
Ừm…..what( cái gì) …..Nhổ cỏ???? Tên vương gia đáng chết này, không kêu nàng hầu hắn thay y phục thì kêu nàng đi nhổ cỏ… Hứa Thanh định buông tiếng cãi lại thì đã bị quản gia chặn họng
" Vương gia có dặn nếu ngươi không nhổ thì đem đánh 50 trượng rồi đem tay chặt bỏ… Ngươi tốt nhất đừng phản kháng."
AAAAAAAA!!!!! Chỉ có thể là hai từ " Biến thái"… Không phải là biến thái, bệnh hoạn, thần kinh, trốn trại… Hàn Tuấn Phong ta nguyền rủa tổ tông của người từ lúc còn là người tối cổ, đồ " ăn lông ở lỗ". Là con khỉ biến thái nào là tổ tiên của ngươi ta nguyền rủa tuốt… Năm mươi trượng, đánh xong cũng đủ khiến nàng " tự sát" rồi, lại còn hở cái là chặt tay, hắn có sơ thích sưu tầm tay người à??????????
" Ngươi cầm lấy, cho Bảo Bối đi ăn tử tế đó. Ta chuẩn bị chút… Lúc nào ngươi quay về thì gọi ta, ta lập tức ra nhổ…( cái đầu hắn)….cỏ". Hứa Thanh nhẹ nhàng đưa Bảo Bối cho lão, ánh mắt rất hồn nhiên " Ngươi không bế nó cẩn thận, ta liền yểm bùa ngươi".
Lý quản gia đỡ lấy Bảo Bối, ánh nhìn nghi ngại nhưng cũng quay bước đi. Nữ tử này thật lạ, không phải là hôm qua không có ăn gì sao, vậy mà sáng nay thức dậy lại tỏ ra lo sốt vó cho con mèo nhép này, còn bản thân mình thì chẳng để ý.
Lý quản gia vừa đi, Hứa Thanh nhanh chóng lấy đồ nghề ra… "đánh răng", nếu để lão nhìn thấy khéo lại bụp cho nàng một chưởng rồi kêu nàng tự sát nữa. Đánh răng rửa mặt xong, Hứa Thanh chọn ra một cái áo ngắn tay và một cái quần rộng thùng thình. Quyết tâm dù có bị " người đời" soi mói thể nào cũng không thể mặc áo dài hay khoác thêm áo khoác, làm thế chưa chết vì thuốc đánh răng cũng chết vì mệt. Oa bất công, sao ở đây hở chút ra là chết vậy nè.
Vừa mặc kịp xong bộ quần áo đã nghe tiếng quản gia bên ngoài
" Ngươi mau ra đi, để vương về nhìn thấy cỏ chưa được nhổ thì không ai nói giúp ngươi được đâu."
Hứa Thanh mở cửa, đi theo chân lão quản gia. Đi một lúc rồi cũng đến nơi cần phải đến một bãi cỏ rộng( huhu nhổ đến bao giờ mới xong ), tuy cũng có chút cỏ dại nhưng không đến nỗi mất mỹ quan.
"Cỏ mọc đôi chỗ hơi cao quá, ngươi phải giật cho ngắn bớt, còn phải nhổ đi cỏ dại, rõ rồi chứ".
" Ừm, rõ rồi"
Lý quản gia nhìn lại một lượt rồi quay người đi, bỏ lại một bãi cỏ um tùm với một nàng tiểu thư không phân biệt được cỏ và cỏ dại.
Hứa Thanh ngồi xuống nhìn một lượt xung quanh, nàng có khoa nông nghiệp đâu mà phân biệt được cỏ với cỏ dại, thôi thì cứ nhổ bừa. Hàn Tuấn Phong, ngươi là đồ con lợn:
" Hứa Thanh thật khổ quá,
Đã mất cha mẹ còn mất việc làm
Giờ lại phải ngồi đây nhổ cỏ
Hứa Thanh khóc thê thảm quá
Cái thằng khốn Hàn Tuấn Phong" – đến đoạn này thì tay nàng giật cỏ như giật tóc trên đầu hắn vậy…
Cứ thế, Hứa Thanh vừa hát vừa nhổ cỏ. ( *ST*Thiệt tội nghiệp, tiếc là vali của nàng không có máy xén cỏ )
…
Hàn Tuấn Phong từ buổi chiều về, vô thức tiến về bãi cỏ. Nàng không muốn hầu hạ hắn thì đi mà làm sai dịch. Hắn mỗi ngày sẽ hành hạ nàng một kiểu. Đến lúc đó, Vũ Hứa Thanh, người cầu xin sẽ là ngươi. Chưa bước tới nơi đã nghe bài hát kỳ quái vang lên…. " Cái thằng khốn Hàn Tuấn Phong"
……"Nữ nhân này không muốn sống nữa rồi"… Đang định tiến vào thì thấy bóng Yên Nguyệt, Yên Chi cùng Quế Châu tiến đến. Hắn quay lại đứng nép ở góc khuất, tiếp diễn sự việc thế nào, hắn, có đánh chết cũng không thể đoán được
" Ôi, là Hứa Thanh cô nương sao. Người đã gây nên tội lỗi gì mà để vương gia trừng phạt lại bắt nhổ cỏ thế này." Quế Châu lên tiếng, giọng mỉa mai.
Nuốt một ngụm khí tức lại, Hứa Thanh bình thản đứng lên, không trị được mấy ả này thì nàng không tên Hứa Thanh:
" Sao người lại nói xấu vương gia vậy. Vương gia đối với ta rất mực quan tâm nên mới cho ta nhổ cỏ"
Hàn Tuấn Phong giật đứng người từ xa, không tin vào tai mình nữa.
" Vậy mà sao ta một điểm cũng không thấy việc nhổ cỏ thú vị" Quế Châu đanh giọng
" Vậy là phu nhân không hiểu thực hư tốt xấu rồi. Vì sao cỏ cây có màu xanh, đó là bởi vì nó chứa chất diệp lục. Chất diệp lục này tiếp xúc nhiều với đầu ngón tay nhiều sẽ làm da tay căng đẹp, mịn màng. Chưa hết với phụ nữ, động tác đứng lên ngồi xuống khi nhổ cỏ là một bài tập nhẹ nhàng giúp eo thon nhỏ. Còn nữa, phu nhân xem những người không tiếp xúc với ánh mặt trời bao giờ sẽ quỷ dị ra sao, nhổ cỏ dưới nắng giúp tổng hợp rất nhiều chất cho cơ thể. Vả chăng…, Hứa Thanh ngừng nói nhìn ba người, phu nhân, người có mang thai hay sao mà eo lại trở nên như vậy?" Nàng đứng đó nói một lèo, cái này là Hứa Thanh còn nhớ khi đọc truyện Đôrêmon nên nói đại, đằng nào cũng chẳng ai kiểm chứng được…
Ba người phụ nữ ngẩn người, quay lại nhìn nhau rồi tới nhìn bàn tay mình và sờ lại cái eo. Họ đâu có mang thai, trước nay, sau mỗi lần ân sủng vương đều ép các nàng uống hoa hồng (= thuốc ngừa thai) như hắn nói: nếu có con, đó sẽ lập tức trở thành một yểu điểm của hắn.
Phải nói rằng tuy ba vị phu nhân có tiếng đành hanh nhưng cũng chung quy là do Quế Châu chủ tọa. Nàng là con gái quan trong triều nhưng lại chịu vào đây làm thiếp vì mê mẩn Tuấn Phong ngay từ lần đầu gặp mặt. Nàng có chút ngang ngược do bản thân là tiểu thư. Còn tỉ muội Yên Chi, Yên Nguyệt là người chỉ biết đi theo Quế Châu. Tỉ muội này là được vương gia thu nhận khi hai nàng đang bán thân chôn cha mẹ. Về cơ bản cả ba nàng đều có phần si ngốc trước những lời nói nghe vô cùng "triết lí" của Hứa Thanh.
"Hứa Thanh cô nương, không biết chừng vương gia còn kêu người phải giặt áo đó. Cô mau qua đó đi, việc ở đây để ta lo cho, cô mau đi đi"
" Ừm việc này…" Phải giả đò chút.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn" Cô đừng lo, cứ đi đi. Có chuyện gì ta sẽ chịu cho."
Hứa Thanh mặc dù trong lòng đang muốn hét lên vì sung sướng cũng cố kìm nén ra vẻ miễn cưỡng " Được, vậy ta đành đi vậy.". Thật ngoài mong đợi. Nàng vốn chỉ định đáp trả thôi có ai ngời kết thúc lại viên mãn thế này. Ba nữ nhân này thiệt ngây thơ.
Đi được đôi bước, Hứa Thanh quay lại nhìn trộm, quả nhiên là cả ba đang xắn tay lên nhổ có. Nàng chạy nhanh ra để khỏi bật cười ở chỗ đó. Đang chạy thì đụng phải một người.
" Oái, xin lỗi, xin lỗi…" Hứa Thanh vừa cười vừa ngước mặt lên, cảnh ba người và bãi cỏ lúc nãy lại hiện lên trong tâm trí cô.
" Xem ra người thật sự không vừa đâu." Thanh âm dõng dạc dường như cũng đang cố nén nhịn nụ cười.
" Là ngươi. Sao số ta lại đen thế cơ chứ. Được rồi, ta nhận thua. Hàn Tuấn Phong, ta chịu thua, ta xin lỗi ngươi, ta cầu xin ngươi tha cho ta. Ngươi hài lòng rồi chứ, làm ơn thả ta đi được không.?" Hứa Thanh nhìn Hàn Tuấn Phong, thật sự là nàng mệt mỏi.
" Nếu ngươi biết điều sớm thì đã không nên cơ sự ngày hôm nay. Vũ Hứa Thanh, để ta nói cho ngươi biết, muộn rồi, ngươi vĩnh viễn phải ở đây. Giờ còn không đi giặt đồ mau, hay muốn ta trừng phạt ngươi cách khác."
" Không ta liền đi." Hứa Thanh chạy đi. Đợi đấy, Hàn Tuấn Phong, ta sẽ khiến cho ngươi phải đào lỗ mà nhảy xuống, từ nay về sau còn dám kêu ta giặt đồ không, hắc hắc.
Hàn Tuấn Phong nhìn bóng nàng chạy đi. Hắn vốn không mấy quan tâm ba nữ nhân kia nhưng là không để cho nàng thoát dễ dàng thế.
Hàn Tuấn Phong, không phải cái ngươi cần là sự cầu xin của nàng sao, là thấy nàng khuất phục… Vậy mà chỉ nghĩ đến việc để nàng đi hắn cảm thấy khó chịu. Không, là hắn còn chưa chơi đủ…